Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 32: Chương 32






" Vậy ra... cậu là con của hiệu trưởng sao?, vậy... tại sao..?!

Nhàn nhạt mà nói, trước kia cô cũng có nghe mang máng rằng con gái của hiệu trưởng của trường học cùng khối với bọn họ, nhưng những chuyện đó với cô chẳng là gì cả.

Chỉ biết đứa con gái đó không biết là ai, dù là ai cũng nghĩ cô ấy rất đẹp, học giỏi, hiện tại bây giờ nhìn thấy ánh mắt cô có chút chớp chớp ngượng ngùng... cũng có chút tò mò vì sao gã hiệu trưởng của trường lại không chịu công khai con gái của mình.

Đẹp thì không tính là đẹp mà xấu thì càng không phải, chỉ là khuôn mặt phấn nộn mũm mĩm này thật quá đáng yêu đi.

Lạc Mật Ân gật đầu một cái, mắt khẽ rũ xuống, dường như đang che dấu điều gì đó.

Hàn Ngữ Yên cảm thấy kì quái:

" Cậu có gì khó nói sao? Vậy thì không cần nói, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quen"

Lạc Mật Ân nghe vậy khẽ ngẩng đầu lên, tay cầm ly nước cũng nắm chặt lại, khóe môi đỏ hồng giương lên nụ cười buồn:

" Mình là con riêng, là đứa con được sinh ra ngoài ý muốn, cho nên ông ấy chán ghét mình "

Ngạc nhiên nhìn Lạc Mật Ân, con ngoài giã thú, như vậy khẳng định rất cô đơn đi.

" Mẹ của cậu, mẹ của cậu thế nào."

Cô có thể nhìn thấy ngón tay mập mại của cô bạn dần trắng bệch, nhịn không được đành nâng tay nắm lấy bàn tay của cô ấy, khi đặt lên tay Lạc Mật Ân, cô có chút hối hận, vốn là muốn động viên cô ấy, chia sẻ cho cô ấy bớt nỗi buồn, nhưng lại phát hiện, tay cô ấy dù run rẫy nhưng vẫn rất ấm áp ngược lại với tay cô, hoàn toàn lạnh buốt.

Chợt nhớ mình thuộc máu có tính hàn, rất khó sưởi ấm, cho nên vừa nắm lấy tay Lạc Mật Ân cô liền rụt lại.

Hành động của cô làm cho Lạc Mật Ân hoảng hốt:

" Sao tay cậu lại lạnh thế? " cô hoàn toàn quên câu hỏi của Hàn Ngữ Yên, mọi chú ý đều dồn lên bàn tay Hàn Ngữ Yên thắc mắc.

" Ách, không có gì, tôi bị cảm một chút..."

Cô vẫn không thích dài dòng cho lắm, nếu nói ra mình có máu kia, cô gái tốt bụng này chắc sẽ hỏi cho kĩ càng mất.

Ngồi bên cạnh nghe, Lạc Mật Ân cũng gật gù, có lẽ là do bị nhiễm lạnh từ nước bẩn lúc nãy.

Khẽ nghiêng đầu nhìn sang má trái của Hàn Ngữ Yên, làn da cô thật đẹp, từ góc độ này có thể nhìn thấy chóp mũi đỏ lựng do lúc nãy hắt xì mà ra, còn có hàng lông mi cong vút, và môi hồng phớt dịu dàng. Trong lòng thầm có chút ghen tị và hâm mộ.

Nhớ tới lúc trước, lúc mới vào nhận lớp, cô luôn tự ti với chính bản thân mình, ngoài Hàn Ngữ Yên ra ai cũng nhìn cô bằng con mắt khinh thường với thân hình béo ục của cô, ngày nào cũng bị lôi ra làm trò đùa, làm thú vui cho bọn công tử tiểu thư nhà giàu, thật đáng hận.

Hàn Ngữ Yên cực kì lạnh lùng, không quan tâm bất cứ ai, chỉ biết học và học, đôi mắt nhìn sắc bén, tỏa ra khí thế nữ vương, khí âm lạnh như vậy dù cô ấy là người không tổn hại đến cô, nhưng vẫn làm cô sợ hãi không dám đến gần.

Chỉ là một ngày kia, một câu nói, Hàn Ngữ Yên liền trở thành nữ thần trong lòng cô, cô đã thề chính mình chỉ cung phụng một mình cô.

[ " Cậu đang làm gì"

Lạc Mật Ân bị giọng nói lạnh lẽo làm hoảng sợ, ngước khuôn mặt bùn đất bẩn thỉu. Trong mắt đã chứa toàn đầy nước che phủ, thân hình mập mạp không ngừng run rẫy. Sau khi chùi nước mắt đi mới nhìn rõ, không ngờ lại là Hàn Ngữ Yên đứng trước mặt. Tay và thân thể càng run rẫy.

" Mình... mình..." âm thanh đến họng lại nói không nên lời.

" Bị quấy rối " âm thanh lạnh nhạt lại truyền đến.

" Mình... đúng vậy" thật ra là muốn nói là 'bị bắt nạt' mới đúng, nhưng nghĩ lại chính mình thảm hại như vậy, gọi là quấy rối càng đúng hơn.

Hàn Ngữ Yên nhíu mày nhìn thoáng qua quần áo và bộ dạng của Lạc Mật Ân, khẽ giọng âm trầm lạnh lẽo, mắt cũng trở nên càng thâm thúy.

" Nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lần, muốn đứng trên xã hội bất công này thì phải dẫm những kẻ điên như tôi xuống."

Dứt lời liền quay lưng lạnh lùng đi.

Lạc Mật Ân thẫn thờ cứng người nhìn theo, mãi lúc sau mới hiểu được ý câu nói của Hàn Nhữ Yên. ]

Hàn Ngữ Yên là muốn nói, phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ, mạnh mẽ, thâm chí phải đạp lên cả cô ấy, thì mới có thể khiến người người tôn trọng, sùng bái, bất quá dù cô cod cố gắng thì cũng chỉ có thể làm được một phần tư của cô ấy.

Nhưng kì lạ rằng, sau khi cô thay đổi, không ngờ trong lớp cũng không ai còn dám làm loạn với cô nữa. Mọi ánh mắt khinh thường cũng không còn.

" Cậu, đừng nhìn"

Hàn Ngữ Yên vẫn yên vị trên ghế, mặt không quay lại, nhàn nhạt nói.

Cô ghét nhất là có người nhìn chằm chằm vào mặt cô.

" Hả? À không!"

Lạc Mật Ân giật mình hoảng hốt vì nghe được cô không vui nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.