Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 21: Chương 21




Trong lòng bà giúp việc tỏ ra bất mãn, nhưng rất nhanh nguội đi, không sao, tiểu thư dù sao cũng là cành vàng lá ngọc, đôi lúc tức giận cũng lag chuyện đương nhiên, trước giờ tiểu thư đối với bà không tệ, có lúc kiên nhẫn nghe bà trò chuyện, có lúc muốn ra tay phụ việc nhà cùng bà, mặc dù chưa một lần đụng tay vào, nhưng chỉ cần những hành động đó đã làm bà không thể giận cô gái này được.

Hơn nữa, cô chắc là vừa bị tai nạn, tinh thần khó chịu cũng là chuyện thường tình, aiz, thật là già quá, bị lú lẫn luôn rồi, một cô gái hiền lương, đáng yêu, thân thể bị thương thì mấy ai không khỏi bức xúc, khó chịu chứ. Bà không chấp nhất tính già của mình nữa...

" Tiểu thư, có phải cô bị tai nạn không, tay của cô...c... a"

Một lần nữa mở miệng quan tâm hỏi, đủ kiên nhẫn để bỏ qua sự việc không ra gì lúc nãy. Bà thật sự thương cô gái này, tuy chỉ một chút mà thôi. Chỉ là câu nói chưa hết miệng, cả người đã lại bị đẩy mạnh hơn lúc nãy, lặp lại một lần nữa, cả người không đề phòng nhanh chóng bị ngã xuống đất.

Ánh mắt Lương Nhan khinh thường nhìn bà ta, trong mắt cô ta, bà ta không có giá trị một cắc nào, nếu có, chẳng qua chỉ là cái mồm suốt ngày đi tám chuyện với người khác, cô ta tốt với bà ta là lợi dụng bà ta nói vài câu tốt cho cô ta với vài người, mà thanh danh cô ta cũng từ đó lan rộng mà thôi, cô ta làm sao rãnh hơi nói chuyện nhàm chán, vui vẻ với một kẻ ăn ở người làm thấp kém.

Hiện tại cô ta sắp điên lên rồi, làm sao có thể vì một người làm mà kiềm chế đây, cùng lắm kiếm cớ bảo Vũ Thiên đuôi bà ta đi là được.

Chuyện nhỏ nhặt này không quan trọng, quan trọng là làm sao có thể đối phó với tên Đường Vân Tuyệt đáng chết kia.

Hận ý trong mắt cuộn trào lên cả con người, gương mặt méo mó, dữ tợn, khác một trời một vực so với cô gái cách đây vài giờ.

Tròng mắt vẫn nằm trên người giúp việc, trông qua giống như thể cô ta muốn ăn tươi nuốt sống bà ta.

Đem hết những căm phẫn, truốt lên người bà ta.

" Cút ngay, tôi có cho phép cho bà mở miệng sao, cùng lắm chỉ là một bà già thân phận thấp kém mà giám giở giọng như mẹ người khác tra hỏi. Tôi nói cho bà biết, bà chỉ là một kẻ giúp việc rác rưởi, không hơn không kém."

Giọng nói kiêu căng tràn đầy khinh miệt, cô ta thích nhất là cảm giác người khác bị cô ta đè bẹp đến thê thảm, âm thanh không nhỏ làm cho toàn bộ người trong ngôi nhà đều nghe rõ, mắt mở lớn, miệng và tay chân bắt đầu cứng đờ, không dám nhúc nhích, sợ hành động vô ý của mình sẽ là người thứ hai nhận những lời miệt thị, nhục mạ của Lương Nhan.

Quản gia Trần cũng đứng hình nhìn mọi việc xảy ra, này là gì đây, Lương Nhan dịu dàng huyền thoại trước kia đi đâu rồi, như là hai kẻ khác nhau. Người phụ nữ chanh chua, lớn miệng mắng người, hành động thiếu ý thức kia là Lương Nhan sao? Có khi nào là chị em sinh đôi của Lương Nhan không? Lắc nhẹ đầu, không đúng Lương Nhan làm gì có chị em sinh đôi, tư liệu về Lương Nhan là do ông cung cấp cho thiếu gia, làm sao không rõ hoàn cảnh trước đây của cô ta. Đúng là cùng một người sao? . Trong nháy mắt, gương mặt thoáng lạnh xuống. Thì ra trước giờ cô ta giả tạo sao, vỏ bọc cũng thật bền chắc, bây giờ mới lộ bản chất thật.

Mẫn Hoa trước giờ vẫn ngồi uống trà trên ghế so fa ở góc phòng, hai mắt nhàn nhạt quan sát, trên mặt bắt đầu lộ vẻ suy tư, nhưng không hề có biểu hiện kinh hoàng. Đây là người mà tiểu Thiên muốn trọn đời trọn kiếp, như vậy nó có đau lòng khi thấy cảnh này không... Trước kia bà phản đối kịch liệt chuyện giữa hai đứa, với cuộc đời chông gai của bà, bà không thể không tin vào mắt nhìn người của mình được.

Một lần Vũ Thiên bước vào phòng bà, hành động đầu tiên là quỳ xuống trước mặt bà, xin chấp nhận cho hai người họ, chấp nhận Lương Nhan. Mặc dù quỳ, nhưng mặt luôn lạnh lẽo, lời nói dứt khoát, dù cho bà không đồng ý cũng không có ý nghĩa, bởi vì đây là nhà của Vũ Thiên. Bà có thể có ý kiến sao? Lúc đó bà lần đầu tiên nghe được tiếng nói thâm trầm nhưng tràn đầy nhu tình khi nhắc đến hai chữ ' Nhan Nhan' , bà rối rắm, một kẻ là bà không thể chấp nhận làm con dâu, một người là đứa con bà đứt ruột sinh ra, sinh ra rồi cũng không cho nó một cuộc sống hạnh phúc. Bây giờ chỉ mong Vũ Thiên được hạnh phúc, có một gia đình đầm ấm. Hỏi bà phải làm sao đây...

Mặc kệ là ai, nhưng bà biết Lương Nhan không thể mang lại hạnh phúc cho tiểu Thiên, hơn nữa còn có thể hủy mất cuộc sống của tiểu Thiên.

Nhưng nhìn Vũ Thiên vất vả lắm mới có thể vui vẻ như thế, bà không nỡ làm mất hứng của nó. Suy đi tính lại, cuối cùng đau lòng, nhàn nhạt mở miệng ' Tiểu Thiên sau làm những việc mà mình không hối hận và đau lòng là được, còn lại... mọi chuyện tùy ý của con.'

" Lương Nhan "

Thanh âm cuồng vọng, khó khăn thốt lên, kéo lại tất cả hồi ức của Mẫn Hoa, bà nhẹ nhàng đưa tách trà đến môi, nhấp miệng, khóe miệng run rẫy, không ai biết lòng bà đang đau đớn muốn chết... Tiểu Thiên lần này, có phải hay không con lại đau khổ rồi...

Bước chân Hạ Vũ Thiên nặng nề bước xuống từng nấc thang, cả người đờ đẫn, xiêu vẹo như mất hết sức lực. Ánh mắt thẫn thờ mà lạnh lẽo nhìn vào bàn tay quấn băng của Lương Nhan, sau đó liếc sang bà giúp việc nằm trên sàn nhà, cuối cùng một giọng nói khinh thường, nhục mạ, khó nghe, như một cuộn băng nhỏ quay lại, từng câu, từng chữ kịch liệt tua đi tua lại trong đầu anh.

Thời gian như dừng lại khi Hạ Vũ Thiên xuất hiện. Không khí tức khắc bị hơi lạnh bao trùm.

Bước tới nấc cuối cùng, bàn chân không đi dép lót, đặt lên sàn nhà lạnh lẽo. Toàn thân đi đến trước mặt Lương Nhan, ngực thở phập phồng, gương mặt điển trai sắc bén, thâm trầm từng mảng kết tinh, không hề chứa một tia nhu tình khi đứng trước Lương Nhan, đầu tóc hỗn loạn, nhưng không làm mất đi khí huyết cao ngạo khí thế của anh. Các khớp ngón tay dần dần nắm lại, động tác phát ra tiếng kêu giòn giã. Toàn bộ người ở đây đều đơ người, không biết nên lui đi hay tiếp tục đứng đây, tuy nhiên bàn chân họ giống bị mọc rễ mất rồi, không bước nỗi nữa...

" Cô đang làm gì" tiếng nói tràn đầy lạnh giá, chú ý một chút có thể thấy, cánh môi của anh run từng đợt.

" Thiên, anh... anh nghe em nói..."

Từ lúc Hạ Vũ Thiên xuất hiện, cô ta chỉ có thể mọc rễ đứng một chỗ, vẻ mặt khinh miệt, kiêu căng, thô lỗ của cô ta bất giắc bị đóng băng, toàn thân rơi vào tăm tối. Có trời mới biết rằng cô ta không hề biết Hạ Vũ Thiên lại về sớm như vậy, cô ta cứ nghĩ, một kẻ cuồng công việc như anh ta không bao giờ bỏ dư thời gian, vì mỗi phút cũng đã cho anh ta vài ngàn tệ... cô ta nghĩ anh ta không về sớm như vậy cho nên mới dám lớn tiếng mắng người không thương tiếc...

Sắc mặt tái nhợt, mày thanh nhíu lại, tạo cho người ta cảm giác đau lòng, muốn ôm vào vỗ về một phen... nhưng mà Hạ Vũ Thiên hiện tại không còn cảm giác gì nữa rồi. Tim anh lạnh đến mức cho dù có lữa nhét vào cũng không thể tan được. Tim vẫn bình thản đập, nhưng ngực y cũ phập phồng lên xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.