Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 197: Chương 197: Đừng khiêm nhường. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Tuấn đi theo sau cô.

Nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Vội vàng kéo Lôi Đình trở về.

Lôi Đình nghi ngờ hỏi: “Chị dâu ngủ rồi, tại sao mặt lão đại lại đỏ như vậy chứ?”

Lôi Tuấn gõ đầu cô: “Đừng có cái gì cũng hỏi!” Dĩ nhiên lão đại đang ăn trộm rồi…

“Ừm…” Lôi Đình ôm đầu.

Lôi Tuấn kéo cô: “Đi mau đi mua… không muốn chết thì đi nhanh đi.”

Hai người giống như con lốc vội chạy về buồng lái.

Diệp Đình cũng lười để ý đến hai người này. Anh ta hít thở thật sâu, hô hấp nặng nề nóng bỏng. Anh ta nhẹ nhàng giật giật người, điều chỉnh tâm trạng không để mình xao động.

Nhưng là, quá khó khăn, ôn nhuyễn như ngọc, lại là người phụ nữ mà anh ta thích…

Anh ta vẫn luôn không muốn thừa nhận thích cô, nhưng sự thật không thể chối bỏ. Mỗi một động tác của người phụ nữ này, đều hấp dẫn ánh mắt của anh ta.

Cho dù cô giận, nhưng cô vẫn cười, anh ta cũng có thể cảm nhận được máu nóng trong cơ thể mình đang bùng cháy lên.

Những ngày qua, anh ta vẫn luôn kiềm chế, không nhìn thấy cô, lồng ngực anh ta nóng như lửa đốt.

Anh ta cố gắng bĩnh tĩnh lại. Anh ta vẫn luôn rất tin tưởng vào năng lực kiềm chế của mình, không nghĩ đến, lần này lâu như vậy mới dần dần áp chế được xao động.

Càng không nghĩ đến, chỉ một nụ hôn, lại khiến một người luôn cấm dục như anh ta… mất khống chế.

Không thể tiếp tục hôn cô, mỗi lần hôn cô, anh ta cũng đều bị khơi mào phản ứng. Mặc dù anh ta cưới cô, nhưng là, cô vẫn chưa thực sự tiếp nhận anh ta, giữa bọn họ còn có một tờ khế ước kia, anh ta không thể tùy tiện động vào cô.

Huống chi, ở lúc cô không tỉnh táo, anh ta tuyệt đối không cho phép mình phạm sai lầm.

Quyến luyến không thôi rời khỏi môi của cô, cô nhíu mày lại, không ngừng đưa lưỡi liếm liếm môi… giống như muốn tìm đồ ăn vậy…

Cả người Diệp Đình nóng ran khó nhịn, trong lòng vô cùng buồn rầu! Cô, lại cho anh ta là thức ăn!

Anh ta vậy mà kích động đến vậy, thiếu chút nữa không nhịn được…

Diệp Đình trầm ổn lại hơi thở, ôm cô trong ngực, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Buổi trưa, Lăng Vi bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, mở mắt ra, liền nhìn thấy Diệp Đình ngồi cứng đó, không nhúc nhích.

Cánh tay của anh ta khoác trên người cô, hai tay ôm lấy cô, giống như đang che chở một bảo bối, cũng giống như đang che chở đứa trẻ của mình vậy.

Lăng Vi vội vàng ngồi dậy: “Mệt không?”

“Có chút…” trong lòng mệt mỏi…

Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nằm trong ngực anh ta quá ấm áp, cô không chống cự được, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

“Ăn cơm đi!” Diệp Đình cầm một chiếc muỗng bạc đưa cho cô: “Trước uống một chút canh, cho dạ dày ấm áp rồi ăn cơm.”

Lăng Vi ngoan ngoãn uống canh.

Kỳ quái, mới vừa rồi dường như ăn thật nhiều kẹo ngọt, trái cây… tại sao lại đói như vậy chứ?

Cô uống một ngụm canh, đột nhiên cảm giác dường như có chỗ nào không đúng.

Tại sao miệng mình lại sưng? Áo ngực dường như cũng có chút nới lỏng…

Cô muốn đưa tay vào trong áo kiểm tra, nhưng cũng không tiện.



Đang lúc khó chịu, điện thoại di động của anh ta reo lên.

Trợ lý giúp anh ta nhận điện thoại, bật loa ngoài.

Ở đầu bên kia, Sở Minh Y nói: “Tôi nói người phụ nữ này không có lòng tốt gì! Chú cô ta là một người bị ngồi tù, anh không sợ danh tiếng bị ảnh hưởng sao? Anh còn giúp cô ta cứ chú mình ra khỏi tù, cô ta tiêu tốn của anh bao nhiêu tiền?”

Diệp Đình không nói chuyện, nhưng Lăng Vi đã nghe thấy.

Khuôn mặt anh ta đen lại, thanh âm vô cùng lạnh lùng: “Cô là ai vậy? Tôi biết cô sao?”

“A Đình, anh đừng giận với em, em cũng là muốn tốt cho anh!”

“Tôi cần cô muốn tốt cho tôi sao?”

“Anh…” Thanh âm của Sở Minh Y rõ ràng nâng cao tám phần: “Em thật lòng nghĩ cho anh, cô ta có thân phận đó, anh mang ra ngoài không sợ làm mất thể diện sao? Anh muốn tìm người cùng anh tham gia yến tiệc, cũng không tìm tốt một chút! Cô ta như vậy, thiếu chút nữa ném sạch mặt mũi của anh!”

“Mất thể diện? Ném sạch mặt mũi? Dựa vào lao động kiếm tiền mất thể diện hay làm sâu mọt ăn của cha mẹ ăn của chồng mất thể diện hơn?”

Sở Minh Y cắn răng, hận nói: “Thân phận này của em, ai cho phép đi ra ngoài kiếm tiền chứ? Không nói cái này, cô ta tính cách như vậy, anh có thể chịu được sao?”

“Tính cách của cô ấy làm sao? So với cô thì rõ ràng hơn nhiều? Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, tôi thích cô ấy như vậy, tôi cảm thấy toàn bộ trên người cô ấy đều là ưu điểm!”

“A Đình, anh đừng mạnh miệng với em, các người mới quen nhau được mấy ngày chứ?”

Thanh âm Diệp Đình có chút ngoan hơn: “Biết nhiều năm như vậy, cũng không biết rõ khuôn mặt thật của cô!”

“Diệp Đình, khuôn mặt thật của em là gì? Anh xem em thành cái gì? Em rời khỏi anh, còn không phải bởi vì anh căn bản không quan tâm đến em sao? Em yêu anh như vậy, em có thể vì anh bỏ ra tất cả, em chưa bao giờ đòi lấy một cái gì của anh? Cô ta thì sao? Cô ta tính toán gì lên người anh, anh không biết sao?”

Thanh âm của Diệp Đình vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy có mưu đồ gì, tôi liền nguyện ý cho cô ấy cái đó! Có quan hệ gì với cô chứ? Một người có chồng như cô, lại gọi điện cho tôi nói những lời này, cô cảm thấy thích hợp sao?”

Sở Minh Y kêu lên: “Có gì không thích hợp, em cũng không phải muốn có gì với anh, em chính là không muốn trơ mắt nhìn anh bị thua thiệt trên tay một người phụ nữ! Người phụ nữ kia không phải tốt đẹp gì! Anh đừng để cô ta lừa!

“Sở Minh Y! Cô quan tâm quá rộng rồi? Cô là mẹ tôi sao?”

Diệp Đình tức giận, ngón tay muốn ấn vào nút tắt màu đỏ, nhưng làm thế nào cũng không ấn trúng.

Trong điện thoại vẫn còn tiếng kêu: “Vì sao anh lại ngu như vậy chứ, cô ta gả cho anh, chính là tính toán lên tiền của anh! Nếu anh không có đồng nào, anh xem cô ấy còn kết hôn với anh không!”

“Tôi đặc biệt nhiều tiền, tôi nguyện ý cho cô ấy! Cô ấy tiêu hết tiền của tôi, tôi rất vui vẻ!”

“Tít tít tít…” Lăng Vi giúp anh ta ấn vào nút tắt.

Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.