Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 62: Chương 62: Tuyệt tình khúc




Giường hoa lệ mà mềm mại, mang theo mùi thuốc huân hương, trong mũi tất cả đều là mùi thuốc, mép giường có một cái đầu đang nằm úp sấp, như là một hài tử đã mệt muốn chết rồi.

Cung Huyền Thanh mở mắt ra, suy nghĩ có chút trì trệ, trong nháy mắt đó nàng cho rằng tất cả những thứ này đều là một giấc mộng, không có phản bội Nam Thiển Mạch, không có nhiệm vụ của Tuyệt Âm Các, nàng chỉ là một nữ tử bình thường bị nhốt bên trong cung tường...

Nhưng, nàng cử động tay, cảm giác đau nhói lại bất lực kia dường như truyền khắp toàn thân, nàng dùng sức nặn ra một nụ cười...

Không phải là mơ... Tất cả những thứ này đều là thật... Chỉ là vì sao nàng lại ở chỗ này?

Không phải mình đã chết rồi sao?

Có lẽ cảm nhận được động tĩnh, Ninh Nhi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng đóng chặt kia đã mở ra, màu đen tựa như bầu trời đêm sâu thẳm mà mê người, nàng lập tức oa một tiếng bật khóc.

“Chủ nhân! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Lo lắng chết Ninh Nhi!”

Cung Huyền Thanh nhìn Ninh Nhi gấp gáp đỏ cả mắt, nước mắt lã chã chảy xuống, muốn ngăn cũng không nổi, bỗng nhiên cảm giác mũi chua xót, trong lòng có chút xúc động.

“Sao ta... lại ở đây?”

Giọng Cung Huyền Thanh khô khốc khàn khàn, kí ức cuối cùng của nàng, mình đã bị Lãnh Mặc Ngôn đưa đến Vô Đầu Cốc, nàng không nghĩ rằng mình còn có thể mở mắt ra nữa, càng không nghĩ rằng sau khi mở mắt ra, đầu của mình vẫn còn ở trên người.

“Vân Nhiễm cô cô mang người trở về, chủ nhân, ta đi rót trà cho người.”

Ninh Nhi nghe thấy âm thanh khô khốc của Cung Huyền Thanh, lập tức đi rót cho Cung Huyền Thanh chén trà, sau đó cố hết sức nâng Cung Huyền Thanh dậy, đưa chén đến khóe miệng nàng để nàng uống.

Trà xanh chảy vào trong cổ họng, lúc này Cung Huyền Thanh mới cảm giác được chính mình sống lại, giống như tìm được nguồn nước ở giữa sa mạc vô tận.

Vân Nhiễm đưa nàng trở về?

Cung Huyền Thanh tự giễu nở nụ cười, tựa ở cánh tay của Ninh Nhi, nhắm mắt lại thật chặt.

“Bây giờ thực sự cảm thấy... chết rồi mới tốt, nhanh gọn hơn.”

Cung Huyền Thanh không biết tại sao mình có thể trở về, nhưng mình chắc chắn là do Nam Thiển Mạch cứu trở về, chính mình đã thành phế nhân, hơn nữa còn phản bội Nam Thiển Mạch, mình nên làm sao đi đối mặt với người kia...

“Chủ nhân, người đừng nói lung tung, nhất định phải sống cho thật tốt, Ninh Nhi mới có thể cả đời phụng dưỡng chủ nhân.”

Ninh Nhi hơi trách cứ nói, Cung Huyền Thanh cũng không cãi lại, chỉ nói là mệt mỏi, Ninh Nhi lại để nàng nằm xuống giường.

“Nô tì đi tìm Ngự y.”

Ninh Nhi nói xong cũng vội vã ra ngoài, chuyện chủ nhân Thừa Thiên Cung tỉnh lại đương nhiên là chuyện tốt, có điều việc này truyền tới Phượng Loan Cung, lại không phải như vậy.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

“Nàng tỉnh rồi.”

Lúc Ninh Nhi đi tìm Ngự y, tin tức Cung Huyền Thanh tỉnh lại liền truyền khắp mọi ngóc ngách của hoàng cung, Phượng Loan Cung tất nhiên cũng nhận được tin tức.

Nam Thiển Mạch đang chăm sóc hoa bên trong hoa phòng, nghe được Vân Nhiễm nhắc nhở, nàng mất tự nhiên hơi dừng động tác, sau đó mới ngồi thẳng lên.

“Bãi giá Thừa Thiên Cung.”

Thanh âm kia bình tĩnh đến đáng sợ, giống như một con quái vật ẩn nấp ở trong đầm nước đọng, lúc nào cũng có thể từ trong nước xông tới gặm nhấm sạch sẽ người ta.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.

Lúc Ngự y đi rồi, Ninh Nhi để Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút cháo, nàng nâng Cung Huyền Thanh dậy, dựa vào đầu giường, từng muỗng từng muỗng kiên nhẫn giúp nàng ăn.

Chỉ là khẩu vị Cung Huyền Thanh dường như không được tốt, ăn vài miếng, nàng liền không ăn nữa, mà si ngốc nhìn cuối giường, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chủ nhân, chuyện gì thì cũng đã qua, đừng nghĩ nữa, bây giờ người khỏe là tốt rồi.”

Cung Huyền Thanh nghe xong, nhẹ bật cười, nàng nhấc tay lên, nhưng cánh tay lại vô lực rơi xuống.

“Tốt chỗ nào?”

Cung Huyền Thanh trở lại nơi này, nơi có người nàng yêu sâu sắc, nhưng lấy dáng vẻ không trọn vẹn, lấy thân phận phản bội mà trở về, khiến nàng làm sao chịu nổi.

Ninh Nhi vừa nhìn vậy liền bật khóc. Bản thân nàng trong lúc hoàn cảnh khó khăn nhất cũng không khóc, tiểu bát quái này lại ở trước mặt mình khóc thay.

“Thái hoàng Thái hậu giá đáo —— “

Ninh Nhi vừa nghe thấy, lập tức lau khô nước mắt, cung kính đứng một bên, mà Cung Huyền Thanh lại cười lạnh một tiếng, trong thoáng chốc như có sương mù bao phủ ở trước mặt, làm mắt mình mờ mịt.

“Các ngươi lui xuống trước.”

Là giọng của nữ nhân kia, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, Cung Huyền Thanh muốn trốn cũng không làm được.

Nam Thiển Mạch đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh lại giương mắt nhìn về phía Nam Thiển Mạch, nhếch miệng nở một nụ cười tái nhợt.

“Bây giờ, trong lòng ngươi đã thoải mái hơn chưa?”

Cung Huyền Thanh chậm rãi mở miệng, chỉ thấy sắc mặt người kia bất biến, ngồi vào mép giường, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng đảo qua toàn thân mình.

“Tuyệt Âm Các trả ngươi lại, vì cái gì?”

Tay Nam Thiển Mạch dùng sức bóp lấy cằm Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh thậm chí không nhận ra người thô bạo trước mắt này, là nữ nhân đoan trang ưu nhã kia, có điều Cung Huyền Thanh lại cảm thấy, đây mới là Nam Thiển Mạch, toàn thân đều bị mài giũa trở nên tàn nhẫn và quyết tuyệt.

Môi Cung Huyền Thanh tái nhợt, gợi lên một độ cong, nói: “Đến giết ngươi.”

Nói xong, nàng phát ra tiếng cười khanh khách, mang theo mấy phần trào phúng, mà lực tay Nam Thiển Mạch lại càng mạnh.

“Ngươi cho rằng ngươi còn có năng lực này sao?”

Nam Thiển Mạch áp sát, muốn nhìn xem trong mắt nữ nhân này đến cùng còn cất giấu cái gì.

“Nếu bây giờ ngươi không giết ta đi, ta vẫn có cách khiến ngươi chết.”

Cung Huyền Thanh lạnh lùng nhìn đôi mắt áp sát kia, cắn chặt hàm răng không để mình lộ ra chút cảm xúc nào.

“Bộ dạng của ngươi bây giờ không phải rất tốt sao?”

Nam Thiển Mạch nơi lỏng tay ra khỏi cằm Cung Huyền Thanh, tay trượt tới cổ tay trái của nàng, túm thật chặt ở trong tay, Cung Huyền Thanh bị đau, lông mày nhíu chặt, nhịn không được đau đớn ngâm một tiếng.

“Đau sao?”

Nam Thiển Mạch kéo cổ tay trái của nàng, lại buông lỏng tay ra, để cánh tay kia vô lực rơi xuống, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

Nam Thiển Mạch nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Cung Huyền Thanh càng thêm tái nhợt, cắn chặt môi dưới không để cho mình đau đớn ngâm ra.

“Lúc ngươi tiếp cận ta, sau đó phản bội, sao không nghĩ ta cũng sẽ đau đây?”

Nam Thiển Mạch nở nụ cười, một tay đặt lên mặt Cung Huyền Thanh, khiến cho nàng nhìn mình.

“Còn định làm thế nào?”

Cung Huyền Thanh sát lại gần Nam Thiển Mạch, quật cường mỉm cười, rồi nói tiếp: “Ta còn có một cái tay khác.”

Nam Thiển Mạch nghe xong, nhíu mày lại, đẩy Cung Huyền Thanh ra, Cung Huyền Thanh va về phía đầu giường, phát ra một tiếng kêu đau.

“Nam Thiển Mạch, bây giờ ngươi không giết ta đi, sẽ không có cơ hội nữa.”

Cung Huyền Thanh nói xong, Nam Thiển Mạch mới vừa định nói gì, nhưng lúc này lại thoáng nhìn băng vải trên cổ tay trái đã thấm máu, liền thu lại lời vừa nãy muốn nói ra khỏi miệng, lông mày không tự chủ nhướn lên.

“Nhìn bộ dạng ngươi sống không bằng chết, mới có thể tiêu mối hận trong lòng ta.”

Nam Thiển Mạch đứng lên, hơi phẩy tay áo, dường như muốn phủi đi những thứ bẩn thỉu trên tay, Cung Huyền Thanh nhìn động tác của Nam Thiển Mạch, đôi mắt tối sầm lại, cười nói: “Được... Ngươi có thể tiếp tục giữ ta lại, ta có thể tiếp tục ghê tởm ngươi.”

Nam Thiển Mạch không tiếp tục nói nữa, phất tay áo rời đi, mà Cung Huyền Thanh lại dùng hết sức lực nhìn về phía bóng lưng của người đang rời đi kia, giọt nước mắt vào thời khắc này mới chảy xuống.

Cung Huyền Thanh vô lực ngã xuống trên giường, mặc cho nước mắt nóng bỏng phủ đầy trên gương mặt tuyệt mỹ mà tái nhợt.

Ninh Nhi vừa tiến vào nhìn thấy dáng vẻ Cung Huyền Thanh lệ rơi đầy mặt, gấp đến độ lập tức ôm người vào trong ngực, nói: “Chủ nhân, người sao vậy, đừng dọa ta, đừng dọa Ninh Nhi!”

Cung Huyền Thanh để mặc Ninh Nhi ôm mình, nước mắt của nàng đều đã thấm ướt bả vai Ninh Nhi.

“Tại sao không giết ta đi... Tại sao...”

Âm thanh Cung Huyền Thanh run rẩy, vào thời khắc ấy nàng gần như muốn cắn đứt đầu lưỡi của chính mình mà chết đi, nhưng nghĩ tới một câu Nam Thiển Mạch vừa nói, nàng gắng gượng nhịn xuống ý niệm này.

Nhìn bộ dạng ngươi sống không bằng chết, mới có thể tiêu mối hận trong lòng của ta.

Nam Thiển Mạch... Nàng có thể tiếp tục hận ta... Sau đó nhất định phải quên ta đi...

Bởi vì nàng biết rõ dù dùng bất kì cách nào để nhớ đến người mình yêu, cùng đều thống khổ...

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.

Đêm khuya, Ca Thư Sính chậm rãi tỉnh lại, nàng không biết mình bất tỉnh bao lâu, nàng chỉ biết trước khi ngất đi trong đầu đều là thân ảnh của người nọ.

Kẻ không nói tiếng nào đã rời đi kia.

Ca Thư Sính khẽ thở dài một cái, nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, lúc này dường như nàng nghe thấy một chút động tĩnh kì lạ, nàng lập tức thở đều, nhắm mắt lại, tim bỗng nhiên đập rất nhanh.

Một bóng người lặng lẽ đi tới mép giường, cứ như vậy đứng yên tĩnh hồi lâu, một lúc sau, nàng mới đưa tay ra, một đôi ấm áp tay nhẹ nhàng phủ lên trên mặt Ca Thư Sính, nhẹ như lông vũ, chỉ sợ đánh thức người trong mộng.

Đột nhiên người kia mở mắt ra, nàng tránh không kịp, bị nàng nắm được cổ tay, ngã ngồi ở trên mép giường.

Ca Thư Sính nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, nhưng đôi mắt linh động kia lại là dáng vẻ đã khắc vào trong linh hồn.

“Vũ...”

Người kia nghe xong, tinh thần hơi hoảng loạn, lập tức cúi đầu nói: “Thái hậu, nô tì biết sai rồi, sau này không dám nữa.”

Ca Thư Sính không để ý người kia nói gì, một tay khác của nàng nâng cằm cung nữ kia lên, nhìn tận sâu vào trong đôi mắt của người nọ.

“Buổi tối hôm đó, dáng vẻ của ngươi đã khắc vào trong linh hồn ta.”

Nhớ kĩ gương mặt của ta...

Đó là lời Vũ Nhất nói với nàng, đầu ngón tay của nàng chạm vào mỗi một tấc trên mặt nàng ấy, xuyên thấu qua đầu ngón tay, khắc ghi dáng vẻ của nàng vào trong máu thịt.

Cung nữ kia ngơ ngẩn, trong đôi mắt linh động chậm rãi hiện lên sương mù...

“Ta hận ngươi.”

Ca Thư Sính yếu ớt mở miệng, cắn chặt môi dưới, nhưng không ngừng được nước mắt chảy xuống, cung nữ kia đưa tay ra, giúp Ca Thư Sính lau đi nước mắt trên mặt.

“Vũ, ngươi tên hỗn đản này!”

Nói xong, Ca Thư Sính nghiêng người ôm tới, Vũ Nhất trở tay ôm lại Ca Thư Sính, nói một câu ở bên tai nàng.

“Ca Thư Sính...”

Ngữ khí ôn nhu, tựa như một chiếc lông vũ phất qua lỗ tai, lại khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.

Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng Ca Thư Sính vang lớn, lại là cảm giác này, thanh âm của nàng có thể làm cho người ta ngủ thiếp đi ngay lập tức.

“Đừng... lại rời đi...”

Ca Thư Sính bất lực khẩn cầu, Vũ Nhất vùi đầu ở trên cổ của nàng, cổ Ca Thư Sính trong nháy mắt ướt một mảnh.

“Mơ đẹp...”

Ca Thư Sính hoàn toàn ngủ thiếp đi, Vũ Nhất đặt Ca Thư Sính nằm ở trên giường, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng.

Thiên Tuyệt Ma Âm này của Tuyệt Âm Các, với người không có chút nội lực nào, sẽ theo âm thanh mê hoặc mà ngủ thiếp đi.

“Ca Thư Sính, ta không thể để cho ngươi vạn kiếp bất phục...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.