Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước

Chương 3: Chương 3: Chương 2.1




Edit: Tịnh Hảo

Mùi thơm cà phê tràn ngập dưới ánh đèn vàng, không khí yên lặng và cách bài trí đơn giản tao nhã, dường như quên sạch tất cả hỗn loạn trong thế giới, ở nơi đó, làm người ta hưởng thụ sự thảnh thơi an nhàn, nhâm nhi thưởng thức cà phê.

Nhạc Hiên Lam ngồi một mình ở một góc, hôm nay là ngày anh nghỉ phép, trong một năm đầu, gần như anh làm việc quần quật cả năm không ngừng, ngay cả ngày sinh nhật của mình cũng bán cho công việc, cô đơn ngày qua ngày, anh gạt bỏ tất cả cuộc hẹn, một người một chỗ.

Ngày này anh cũng giống như 6 năm trước, ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà gần trưa có một cuộc điện thoại, lại làm sắc mặt của anh trầm xuống, nụ cười ở mắt từ trước đến giờ trở nên thâm trầm và phức tạp.

Hẹn đối phương gặp mặt ở tiệm cà phê, sau khi đưa cà phê tới trước mặt anh, anh không hề nhúc nhích.

Người phụ nữ đi vào tiệm cà phê, phong cách y hệt ánh sáng mặt trời tụ họp lại, lập tức thành tiêu điểm của mọi người, cách ăn mặc của bà rất tuyệt vời, hợp với bộ xương và vóc người hoàn mỹ của bà, làm những món thời thượng mà các quý bà xinh đẹp thích điên cuồng ở trên người bà càng lộ vẻ giá trị xa xỉ, bà không lấy mắt kính xuống, cũng không do dự đi về phía Nhạc Hiên Lam.

“Chờ lâu lắm rồi?” Người phụ nữ tùy ý hỏi, gọi phục vụ ly nước chanh thêm nước, sau đó lấy mắt kiếng xuống.

Ở Đài Loan, gương mặt đó có lẽ không phải rất quen thuộc, nhưng ở giới thời trang, toàn bộ thế giới, gương mặt này cũng đủ để người phụ nữ này được xưng là nữ vương.

Bà là siêu người mẫu trên sàn catwalk thế giới, không có ai sau khi nhìn thấy gương mặt đến khó tin kia của bà, sẽ tin tưởng đây đã là chuyện của hai mươi năm trước!

Hôm nay bà là người phụ trách của công ty đứng đầu Âu Mỹ, dưới công ty có mấy nhãn hiệu riêng của mình, khắp năm châu đều có công ty con, vang dội thế giới, có thể nói là nữ vương đứng đầu trong giới thời trang, người phụ trách của tập đoàn quốc tế Hi Nhã, Ngũ Kha Phương.

Nhạc Hiên Lam chỉ trầm mặc lắc đầu một cái.

Ngũ Kha Phương khẽ mỉm cười, mang theo sự tán thưởng với cặp mắt nhạy cảm của model nổi tiếng.

“Cậu vẫn không hề thay đổi chút nào… Không, phải nói là càng lộ ra sự quyến rũ hơn năm đó, nếu đứng trên sàn catwalk, dưới ống kính của cậu tất cả mọi người đều sẽ thay đổi.”

Mấy năm gần đây, Nhạc Hiên Lam mới bắt đầu đã nổi tiếng trong giới chụp hình cho người mẫu, sớm phụ trách một loạt người mẫu đếm không xuể, cũng không có ai bì kịp phong độ của anh.

Nhạc Hiên Lam xem thường.

“Những tác phẩm tôi chụp đều là tốt nhất.” Đây là sự chuyên nghiệp và kiêu ngạo của anh.

Ngũ Kha Phương khẽ cười gật đầu một cái.

“Dù sao cậu cũng là nhiếp ảnh gia, rất nhiều người tranh nhau mời chụp hình, ngay cả công ty của chúng tôi cũng hứng thú.”

Lời khen tặng xuất phát từ miệng của bà, Nhạc Hiên Lam chỉ có đứng ngồi không yên.

Ngũ Kha Phương uống một ngụm nước chanh vừa mới đưa lên, đi thẳng vào vấn đề nói: “Lần này tôi trở về, trừ chuyện công việc, còn muốn lấy lại một “món đồ”, món đồ mà sáu năm trước tôi đặt ở bên cạnh cậu.”

Vốn là Nhạc Hiên Lam định tuần này tự mình chụp ảnh cho người mẫu dưới công ty, nhưng điện thoại gọi tới, yêu cầu thời gian chụp ảnh dời trước thời hạn là ngày hôm nay.

Bởi vì là đột ngột thay đổi thời gian, phim trường của phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc đã sớm sắp xếp cho những người khác, phim trường của Tùng Cơ cũng có nhóm người khác đang sử dụng, cho nên tập đoàn Tùng Cơ mượn phòng chụp ảnh của đài truyền hình.

Mà hôm nay khó có dịp Nhạc Hiên Lam nghỉ phép, bất đắc dĩ, Trương Linh Ngọc quyết định tự mình mặc áo giáp ra trận, thay ca cho Nhạc Hiên Lam.

Nhưng mà quyết định này, lại làm cho người được Tùng Cơ phái tới và người mẫu tức giận.

“Nhạc Hiên Lam không đến, tôi sẽ không chụp.” Tân Ny bỏ lại những lời này, liền quay đầu đi vào phòng nghỉ ngơi.

“Tùng Cơ là công ty lớn đứng nhất nhì châu Á, Tân Ny cũng là người mẫu nổi tiếng nhất ở Đài Loan, không phải người tùy tiện là có thể chụp được.” Người phụ trách của công ty Tùng Cơ ở Đài Loan - Sơn Hạ Thành dùng thái độ hung hăng vênh váo nói.

“Là các người đột nhiên thay đổi thời gian, cũng không hỏi chúng tôi, hôm nay Hiên Lam không làm việc.” Trương Linh Ngọc thuận theo nói.

Sơn Hạ Thành mang theo giọng điệu giễu cợt nói: “Chúng tôi biết hôm nay Nhạc Hiên Lam không đi làm, cho nên mới chuyển đến ngày hôm nay, chính là không muốn làm chậm trễ công việc khác của anh ta, chẳng lẽ Tùng Cơ của chúng tôi hẹp hòi với những công ty khác?”

Trương Linh Ngọc tức giận.

“Dù sao các người cũng phải thông báo trước đó, không thể đến hôm nay mới nói cho chúng tôi biết, tóm lại Hiên Lam sẽ không tới, phải để cho ‘người tùy tiện’ như tôi đây chụp, nếu không thì dẹp.”

Sắc mặt của Sơn Hạ Thành biến đổi, “Cô nghĩ rằng chúng tôi không tìm được người khác tới chụp sao?’

“Vậy thì bỏ đi.” Trương Linh Ngọc chẳng thèm hờn dỗi với anh ta nữa, xoay người muốn rời đi.

“Trừ Nhạc Hiên Lam, tôi không muốn những người khác.” Đại tiểu thư Tân Ny chợt đi ra.

“Tân Ny.” Sơn Hạ Thành có chút khó xử.

“Chậm một chút cũng không sao.” Tân Ny nói: “Hôm nay tôi sẽ chờ anh ấy.”

Trương Linh Ngọc thật không biết nên khen cô ta chuyên nghiệp, hay là cười cô ta cố chấp.

“Cả ngày hôm nay Hiên Lam đều không đi làm, trừ phi các người chờ đến trời sáng, vậy thì lại là chuyện khác.”

“Cô . . . . .” Gương mặt như búp bê của Tân Ny tức giận kiềm chế.

“Trợ lý Trương. “ Người của đài truyền hình đi tới, nói với Trương Linh Ngọc: “Có người tìm cô.”

“Ai vậy?” Trương Linh Ngọc có chút bất ngờ.

Là Hiên Lam đặc biệt chạy tới chữa cháy sao? Không thể nào! Cô căn bản chưa nhắc với Hiên Lam chuyện này, thậm chí không cho phép người của phòng làm việc thông báo với anh.

Thật vất vả mới có một ngày anh có thể nghỉ ngơi cho tốt, cô cũng không muốn bất kỳ ai quấy rầy đến anh.

“Cô ấy nói là…” Tiếng của người ở đài truyền hình chưa nói xong, giọng của người phụ nữ đã vang lên.

“Cũng chỉ là biến thành người khác chụp hình, sao có thể làm ầm ỹ thành như vậy.”

Người ra vào ở phim trường vây xem, lập tức nhường đường, mọi người khiếp sợ, khí thế của người đang đến giống như của nữ vương, tất cả đều yên lặng như tờ.

“Tổng. . . . . . Tổng giám đốc?” Mắt của Sơn Hạ Thành trợn thật lớn.

Ngay cả cấp trên của anh ta còn chưa chắc đã gặp qua nữ vương trong giới model, người phụ trách của tập đoàn Hi Nhã quốc tế, Ngũ Kha Phương.

Tùng Cơ Nhật Bản đặt ở châu Á, cũng là một chi nhánh của Hi Nhã.

Sơn Hạ Thành lập tức nghênh đón.

“Tôi là người phụ trách của Tùng Cơ ở Đài Loan, Sơn Hạ Thành.” Sau đó anh ta kéo Tân Ny qua, “Vị này là Tân Ny, là người đại diện của Tùng Cơ.”

Ngũ Kha Phương lấy chiều cao 1m80, từ trên cao nhìn xuống quan sát Tân Ny một lúc lâu, mới nói: “Cũng không tệ lắm, gương mặt tinh tế, thật phù hợp với hình tượng của Tùng Cơ… chỉ là hơi lùn một chút.”

Sơn Hạ Thành muốn giải thích chút gì đó, lại thấy Ngũ Kha Phương đi về phía Trương Linh Ngọc đang trợn mắt thật lớn.

“Sao hả?” Ngũ Kha Phương đứng trước mặt của Trương Linh Ngọc rồi dừng lại, giọng điệu vẫn cao cao tại thượng như cũ, nhưng giọng điệu mang theo sự dịu dàng hiếm thấy: “Mấy năm không gặp, cánh cứng cáp rồi à, thấy mẹ cũng không kêu một tiếng?”

Trương Linh Ngọc lúng túng cười hai tiếng, trong lòng lại bị dự cảm chẳng lành bao phủ.

“Mẹ, sao mẹ lại rảnh rỗi trở về Đài Loan?”

Đoạn ngắn trong ký ức của anh, là đang nằm mơ, hay là anh đang tỉnh táo?

Cơ thể thiếu nữ nhỏ yếu giống như nhị hoa nhỏ lúc nào cũng có thể bị gió mạnh thổi rơi, một mình đứng ở tầng 25 cao nhất của bệnh viện, làm tim người khác gần như ngừng đập muốn ôm lấy người trên lan can.

“Oánh San, mau xuống đây!” Nhạc Hiên Lam mở miệng nói, phát hiện cổ họng mình khàn khàn và bị nghẹn.

Thiếu nữ vô hồn nhìn anh, môi đỏ chậm rãi khép mở, “Anh là bởi vì yêu em, mới đồng ý lấy em, hay là chỉ đang thương hại em?”

“Oánh San, con đang nói gì thế?” Bên cạnh Nhạc Hiên Lam là Ngũ Kha Phương, là nữ cường trong giới model, giờ phút này hốt hoảng run rẩy, giống một người mẹ bình thường, “Đương nhiên Hiên Lam yêu con…”

“Con muốn nghe anh ấy tự mình nói.” Mặt Trương Oánh San không chút thay đổi.

“Oánh San. . . . . .” Nhạc Hiên Lam khó khăn mở miệng, “Anh thật sự nguyện chăm sóc em cả đời.”

Trương Oánh San lộ ra nụ cười thê lương.

“Ngay cả lòng mình ở trên người ai anh cũng muốn nói dối với chính mình, lại muốn em gánh tội danh hủy con đường phía trước của anh?”

“Oánh San, con xuống đi, cái gì mẹ cũng đều cho con. . . . . .” Nước mắt Ngũ Kha Phương chảy xuống.

Mà ánh mắt của Trương Oánh San, vẫn là yêu hận đan xen.

“Ngay cả vốn thuộc về chị gái, mẹ cũng muốn đoạt lại cho con sao?”

Ngũ Kha Phương sửng sốt, thế mới biết, người đàn ông bên cạnh này, mới là đầu sỏ hại hai đứa con gái của bà thất thường.

“Hiên Lam, em rất yêu anh, anh có biết không?” Trương Oánh San mỉm cười, sau đó cơ thể nghiêng về phía sau…

Tiếng gào thét xé gan xé ruột vì nhị hoa rơi xuống đất không thể trở về.

Có lẽ Trương Oánh San không ngờ, câu nói cuối cùng kia của cô, và khoảnh khắc cô lựa chọn nhắm mắt tự tử, biến thành một ma chú đáng sợ, khắc sâu vào trong đầu của Nhạc Hiên Lam, quấn thật chặt quanh anh.

Ngũ Kha Phương chuyển nỗi đau mất con gái lên người Nhạc Hiên Lam.

“Cậu hại chết Oánh San, đừng mơ tưởng cướp đi Linh Ngọc từ bên người tôi, tôi muốn cậu khổ sở cả đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.