Yêu Em Đậm Sâu

Chương 92: Chương 92: Tăng ca






Edit: Sun520 – DĐLQĐ

Nhưng tôi không phải là người ngồi lê đôi mách, tôi không đi tìm hiểu trong lọ đó chứa thuốc gì, Dư Thiên có dị ứng với thức ăn, anh mang thuốc bên mình là bình thường.

Nhưng sao anh hốt hoảng giấu đi thứ đó vậy chứ, lại làm cho tôi cảm thấy không được bình thường.

"Tôi cảm thấy được gần đây anh đặc biệt suy yếu."

"Hả? Thật sao? Nói không chừng tôi mắc phải bệnh nguy hiểm rồi đó." Dư Thiên thản nhiên trả lời.

"Vậy cũng rất tốt, tránh cho anh khỏi gieo họa cho các cô gái nhỏ."

Lúc nói lời này tôi có chút không được tự nhiên, tôi nhớ tới trong ngăn kéo tủ của Dư Thiên có mấy lọ thuốc và mấy hộp đồ dự bị mà đàn ông trưởng thành nào cũng có.

Tôi chưa bao giờ nghe nói Dư Thiên có bạn gái, cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì về phụ nữ trong căn hộ của anh ta.

Như vậy, đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện.

Bởi vì chuyện này, nét mặt của tôi lúng túng hơn. Những từ ngữ cấm đoạn giữa anh trai và em trai chuyển rồi chuyển trong đầu tôi. Chẳng lẽ nói Dư Thiên luôn muốn phá hư tôi và Đồng Tiểu Táp trước đây, là bởi vì anh ta coi tôi như tình địch sao?

"Thẩm Lam, cô suy nghĩ bậy bạ nữa cẩn thận tôi hại cô ngay bây giờ —— hại —— rồi." Dư Thiên cố ý tăng thêm hai chữ kia, anh ta thật là quá thông minh, ý nghĩ của tôi hoàn toàn chạy không khỏi mắt của anh ta mà.

"Thật ra thì Dư Thiên, tôi còn có chuyện muốn biết."Sun520 – DĐLQĐ

"Hả?" Dư Thiên nhíu mày.

"Tại sao anh làm những việc trước đây vậy, tôi biết rõ anh hoàn toàn không ý tứ với tôi, nhưng nhiều lần anh làm chuyện gì đó cũng đặc biệt làm cho người ta hiểu lầm. Ban đầu tôi không hiểu, sau đó tôi nhận ra rằng anh chính là cố ý khiến Đồng Tiểu Táp hiểu lầm tôi đấy."

"Em thật sự muốn biết?"

"Ừ." Tôi chắc chắn gật đầu.

"Nếu như tôi không tiện nói cho em biết thì sao?"

"Nhưng tôi phải biết."

"Tôi nghĩ chân tướng rất tàn nhẫn." Dư Thiên cười nói.

"Tôi không sợ tàn nhẫn."

"Ý của tôi là, nó rất tàn nhẫn với tôi."

Cuối cùng Dư Thiên cũng không nói lý do anh ta làm cho tôi biết, nhưng anh ta nói với tôi, anh ta thật sự trăm phương ngàn kế muốn phá hư tôi và Đồng Tiểu Táp, nhưng người mà anh ta chân chính muốn hãm hại chính là Đồng Tiểu Táp.

Đối với câu trả lời như vậy, tôi không cách nào hiểu nổi, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Bọn họ là anh em họ, cho dù máu mủ cũng không thân thiết như vậy, nhưng Đồng Tiểu Táp vẫn luôn hết sức kính trọng người anh họ này.

Tôi nhìn Dư Thiên, càng ngày càng đoán không ra suy nghĩ của anh ta.

Nhưng Dư Thiên còn nói, sau vụ tai nạn xe cộ hai năm trước,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.