Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 5: Chương 5: Từ Hôn




Mười mấy năm tiếp xúc, Trần thị là người như thế nào, mọi người đã sớn thấy rất rõ, Hoàng thị làm sao có thể hủy hoại thanh danh của bà được, lại thấy, sau khi Lâm Nguyên Hổ đi, Trần thị thương tâm quá độ mà cũng đi theo, trừ phi lương tâm cho chó ăn rồi, nếu không, ai nhắc tới Trần thị lại không cảm thán nói một câu bà cùng Lâm Nguyên Hổ chính là một đôi phu thê tình thâm, hiện tại, lại nhìn Hoàng thị đang dùng những từ ngữ ác độc nhục mạ người vừa mới qua đời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hoàng lại càng thêm chán ghét.

“Ta phi! Tiểu tạp ngươi cùng nương sao chổi của ngươi giống nhau, còn muốn kết thân với thiếu gia Tiền gia, nhìn đi, bây giờ thiếu Tiền gia thiếu sáng mắt rồi, cho nên hiện tại cho người đến đây lui hôn, cái loại thái độ đối với tiền bối này như người thì nam nhân nhà ai dám cưới một song nhi như ngươi chứ! Tiền quản sự, mau nói cho mọi người biết đi, những gì ta nói có đúng hay không, ta là đại bá mẫu của bọn chúng, hảo tâm tới thăm mà còn bị bọn chúng mắng, đáng đời một người không thể cưới vợ, một người bị từ hôn không thể gả, muốn trách thì trách nương sao chỗ kia của nhà các ngươi đi, ai dám cưới song nhi con của sao chổi về nhà chứ!” Hoàng thị bò dậy kéo lấy cánh tay của nam nhân gầy gò đứng bên cạnh không lên tiếng nãy giờ.

Tên nam nhân nhỏ gầy kia cũng tức là quản sự Tiền gia, hất tay Hoàng thị một cách ghét bỏ, cái bàn tay hôi thối kia vừa rồi còn chà trên đất đấy, vậy mà còn không biết xấu hổ mà nắm lấy quần áo trên người hắn, nếu không phải để có thể thuận lợi từ hôn, có chết hắn cũng không nhìn cái loại đèn bà thô tục như Hoàng thị một cái. Tiền quản sự nhìn Lâm Văn một lượt, hai tay ôm quyền, nói: “Vị này chính là song nhi Lâm gia đúng không, hiện tại có trưởng bối nhà các ngươi làm chủ, cửa hôn sự này lên lui thì tốt hơn.”

Trong lòng Lâm Võ cảm thấy căng thẳng, lo lắng mà nhìn về phía Lâm Văn, hắn hiểu rất rõ, chuyện Tiền gia từ hôn đã kích đến Lâm Văn lớn đến cỡ nào. Mà những người vây xem cũng nhíu mày, Hoàng thị không phúc hậu, chuyện Tiền gia làm cũng không có đạo nghĩa, song thân phụ mẫu của người ta vừa đi không lâu, vậy mà đã tới cửa ép tiểu bối nhà người ta từ hôn, sao lúc đầu không làm thế đi, trước kia Lâm gia cũng đâu cầm đao ép bọn họ đính thân đâu, nghe nói, Tiền gia coi trọng một gia đình nào đó tốt hơn nên muốn lui hôn, nhưng hiện tại, Lâm Văn cùng Lâm Võ sống nương tựa lẫn nhau, trưởng bối lại không đáng tin cậy, nếu so với người khác thì đúng là kém hơn rất nhiều.

Nếu như lui hôn, một song nhi như Lâm Văn dù không mắc sai lầm gì cũng phải gánh chịu thanh danh không tốt sau lưng, sau này sẽ rất khó gả ra ngoài được.

Nhưng Hoàng thị lại cực kỳ đắc ý, trước kia, Trần thị cái gì cũng hơn bà ta, nam nhân cũng có năng lực hơn nam nhân bà ta, không biết bà ta đã thầm nguyền rủa Trần thị biết bao nhiêu lần, không ngờ cuối cùng hai người bọn họ cũng đã bị nguyền rủa chết, hiện tại, hai tiểu tiện chúng này bà ta cũng chẳng quan tâm xem có phải là cháu mình hay không, cứ nghĩ đến chuyện sắp được chỗ tốt về tay, thần sắc vui vẻ trên mặt Hoàng thị càng không che giấu được, thôn dân thấy vậy càng thêm coi thường.

“Ca…” Lâm Võ mở miệng khô khốc gọi người bên cạnh, đã một thời gian rồi hắn không gọi Lâm Văn một tiếng ca.

Lâm Văn vỗ vỗ tay hắn, mỉm cười một cái, không có thương tâm cũng chẳng có thất vọng, tiến lên một bước, duỗi tay nói: “Lui hôn cũng được thôi, nhưng đem tín vật trước đây đưa ra đi, Lâm gia ta cũng sẽ trả lại tính vật cùng công văn định thân cho Tiền gia.”

Thôn dân vây xem lập tức xôn xao cả lên, không ngờ một song nhi như Lâm Văn sẽ lựa chọn như vậy.

Hoàng thị lại hung hăng xông lên, nói: “Đừng nói nhảm nữa, chuyện từ hôn có người làm trưởng bối như ta làm chủ, tín vật cùng công văn để ở đâu, ta vào tìm!” Nói rồi bà ta liền muốn chạy vào trong, Lâm Võ lại nhanh chóng chặn bà ta lại, trước đó Hoàng thị cứ muốn xông vào trong không lý do cho nên hắn phải liều mạng ngăn cản, hiện tại mới biết được, rốt cuộc bà ta muốn vào trong để làm gì.

“Đại bá mẫu nói sao thì liền tính như vậy sao, Tiền quản sự, Lâm gia ta không phải không muốn lui hôn, nhưng mà lúc trước Lâm gia nhị phòng của chúng ta đã sớm phân gia với đại phòng rồi, việc hôn nhân là do cha mẹ làm chủ mà quyết định, mặc dù hiện tại hai người họ đã không còn, nhưng cũng không tới phiên đại phòng tới nhúng tay vào chuyện này, Lâm gia nhị phòng của ta còn có Lâm Võ ở đây, hắn đủ tư cách để đứng đầu cái nhà này. Nếu các ngươi đã tìm đại phòng, được thôi, vậy thì đi đi, đừng đến nhà chúng ta quấy rầy nữa, các ngươi muốn lui hôn như thế nào thì lui như thế ấy. A Võ, tiễn khách!” Lâm Văn lớn tiếng nói, cố gắng khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy tiếng của mình.

Đa số người trong thôn đều không biết tín vật định thân lúc trước chính là cái gì, nhưng hiện tại vừa thấy liền biết là có ẩn tình gì đó, nhớ lại, trước đây khi chi Lâm vừa về thôn thì của cải trong tay khi đó vẫn tương đối dư dả, Lâm gia đại phòng a, chỉ sợ đã nảy lòng tham với tính vật Tiền gia rồi, chẳng trách lại tích cực chạy đến chỗ nhị phòng như vậy, hiện tại, nhị phòng đã nghèo rớt mồng tơi rồi, bà ta đâu thèm chạy lại đây, loại trưởng bối như thế này, thật đúng là quá xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.