Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 57: Chương 57: Chương 53




Cày bừa vụ xuân xong vừa lúc gặp ngày hoàng đạo tốt lành nên một người thúc công của Ngụy Kiến Vĩ cưới cháu dâu, chú rể coi như là anh em họ của anh. Mọi người trong nhà đều đi hỗ trợ, chỉ có Phùng Thu Nguyệt bởi vì đứa nhỏ quá nhỏ không đi được nên ở nhà trông nhà.

Sáng sớm Hà Hiểu Vân và Vương Xuân Hoa đã đến nhà thúc công, bởi vì đã cưới hai con dâu, rất có kinh nghiệm nên Vương Xuân Hoa bị kéo bị bàn bạc chi tiết trong bữa tiệc, Hà Hiểu Vân thì tới nhà bếp phía sau cùng những người khác rửa chén nhặt rau.

Đến giúp đỡ đều là các phụ nữ già trẻ trong đại đội, khá quen thuộc, Hà Hiểu Vân vừa vào đã có người chào hỏi: "Hiểu Vân ăn sáng chưa? Trong nồi còn cháo với màn thầu, ăn no đã rồi hẵng làm việc."

Cô trả lời: "Cháu ăn rồi, buổi sáng ăn xong mới đi."

"Tới làm việc mà sao ăn cơm ở nhà, sợ thím không cho cháu ăn cơm sao?" Đối phương nói giỡn.

Hà Hiểu Vân cũng cười.

Lại có người hỏi cô: "Em với Kiến Vĩ khi nào thì đi?"

"Còn bốn năm ngày, lần này ngày nghỉ chỉ có hai mươi ngày."

Mọi người bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, sau đó hỏi tình huống trong bộ đội, giống như cô ở đâu, ăn cơm ở đau, bình thường có cần đi làm không...

Hà Hiểu Vân đều đáp lại.

"Cũng là cháu với Kiến Vĩ tốt, thím có đứa cháu bên ngoại tham gia quân ngũ cũng bảy tám năm mà vợ nó giờ vẫn chưa được đi theo quân." Có người nói.

Người khác đáp: "Đó là cấp bậc không đủ, Kiến Vĩ đã làm binh mười mấy năm rồi. Đúng rồi Hiểu Vân, tiền lương một tháng của Kiến Vĩ không ít đi?"

Vấn đề này hỏi ra thì những người khác đều vểnh tai nghe.

Đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài Hà Hiểu Vân cũng biết, nói ít bọn họ chắc chắn nói cô nói dối, nói cao thì sợ người khác sẽ có suy nghĩ.

Cô nói: "Là có mấy chục đồng, nhưng mà ở bên ngoài tiền dùng không ít. Kiến Vĩ ở bộ đội, cơm nước quần áo đều phải tự lo, có khi chiến hữu bị thương giải ngũ ít nhiều cũng phải giúp đỡ một chút. Bây giờ lại có thêm em với đứa nhỏ hai miệng ăn. Chỗ đó không giống chúng ta, dù là cọng rau cần, nhánh củi đều phải bỏ tiền ra mua, một năm cũng không dư được cái gì."

Ba bốn mươi là mấy chục, bảy tám mươi cũng là mấy chục, Ngụy Kiến Vĩ tiền lương chín mươi đồng, côi nói như vậy không tính là nói dối.

Vốn có người nghe mấy chục đồng còn ghen tị, nghe xong khúc sau rồi thì trong lòng lại thăng bằng.

"Xem ra vẫn là ở nhà tốt nhất, chúng ta tuy nói cũng không giàu có nhưng trong vườn nhà muốn ăn gì thì hái, củi trên núi muốn nhặt thì nhặt, ai dám đòi tiền chúng ta?" Người đó có chút cảm giác hơn người nói.

"Đúng vậy," Hà Hiểu Vân cười thuận theo, "Bên đó mùa đông lại lạnh, tuyết vừa đổ là muốn ăn chút rau tươi cũng không có, cái này thật sự kém Thanh Thủy Hà chúng ta."

Nói thêm mấy câu nữa thì bọn họ trò chuyện sang vấn đề khác.

Lúc thì nói nhà ai nhờ vào quan hệ cho đứa nhỏ vào nhà máy, lúc thì nói cô gái nhà ai lần này xem mắt lại không thành, đã xem mấy người rồi, ánh mắt quá cao quá kén chọn.

Những tin tức này Hà Hiểu Vân hoàn toàn không biết nên luôn cúi đầu làm việc, thỉnh thoảng gật đầu đáp hai tiếng.

Người mới nãy hỏi tiền lương Ngụy Kiến Vĩ bỗng nhiên nhỏ giọng xuống nói: "Tối qua Tiểu Mẫn với Kiến Minh lại cãi nhau, buổi sáng tôi thấy mắt cổ đỏ bừng."

Hai cái tên này Hà Hiểu Vân nghe quen, Ngụy Kiến Minh mùa hè năm ngoái gian díu với người phụ nữ khác, bị chồng đối phương bắt được, chuyện huyên náo rất ầm ĩ.

Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP

"Ai, Kiến Minh cũng thật không tốt, bộ dạng Tiểu Mẫn lại không xấu, còn sinh cho nó hai đứa con, sao lại không buộc được tâm nó? Cả ngày nghĩ hoa cỏ bên ngoài."

"Đàn ông đều là như vậy, tôi nghe nói lúc trước Tiểu Mẫn muốn ly hôn, nhưng nó có thể đi đâu? Hai người anh nhà mẹ đẻ đều đã lấy vợ, trở về một hai ngày chị dâu còn coi là khách chứ ở luôn thì còn cho sắc mặt tốt chắc? Lại nói đứa nhỏ không có mẹ ruột sau này khổ biết bao."

"Theo tôi thấy tính tình Tiểu Mẫn cũng quá cứng, hở cái đòi ly hôn, ly hôn có thể nói là nói sao? Thật sự ly hôn rồi mặt mũi ba mẹ nó cũng không biết để đâu."

"Không thể chỉ trách cổ, là Kiến Minh sai trước."

Hà Hiểu Vân yên lặng nghe.

Năm ngoái lúc vừa tới đây bỗng nhiên vô cớ thêm một người chồng và một đứa con cô kỳ thật cũng nghĩ tới ly hôn. Nhưng mà rất nhanh liền cảm thấy con đường này quá gian nan nên bác bỏ, bây giờ xem ra dự cảm của cô không sai.

Dưới tình huống đằng trai có lỗi rành rành đằng gái muốn ly hôn mà đã có nhiều lời đàm tiếu như vậy, nếu như cô làm thế thì còn không bị nước bọt dìm chết sao.

Nói tới nói lui cô chỉ may mắn người mình gặp gỡ là Ngụy Kiến Vĩ mà không phải loại người như Ngụy Kiến Minh.

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, viện phía trước truyền tới chút tiếng vang, Hà Hiểu Vân nhìn thoáng qua thì thấy mấy người đàn ông mượn bàn từ chỗ khác tới đang bày ở đằng trước, Ngụy Kiến Vĩ cũng ở trong đó.

Đại khái cảm giác được tầm mắt cô nên anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô thì khóe miệng cong lên.

Hà Hiểu Vân không nói gì, cúi đầu tiếp tục rửa rau, bên miệng cũng vô thức khẽ nở nụ cười.

Bày bàn xong Ngụy Kiến Vĩ đi về phía hậu viện.

Hà Hiểu Vân cũng không nhìn thấy, là một phụ nữ bên cạnh nói: "Kiến Vĩ tới làm gì vậy? Hiểu Vân đang bận à nha."

"Đúng vậy," có người cười nói, "Một lát không thấy đã tới tìm, Hiểu Vân cũng không rảnh để ý tới cậu đâu."

Hà Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh, Ngụy Kiến Vĩ thoải mái gật đầu với mấy người đó, ngồi xổm xuống đối diện cô.

"Làm sao vậy?" Hà Hiểu Vân chống lại ánh mắt của người khác nhỏ giọng hỏi anh.

Ngụy Kiến Vĩ đút tay vào túi, không biết đang lục gì.

"Há miệng."

"Hả?" Hà Hiểu Vân hoang mang, vô thức hé miệng, một giây sau miệng đã bị đút một thứ gì đó ngọt mềm, còn có vị thơm ngọt của mật ong và sữa.

Là bánh hỉ Ngụy Kiến Vĩ lấy được. Một đĩa tràn đầy, bên trong có đậu phộng, hạt dưa, táo đỏ linh tinh và chút kẹo hỉ, còn có mấy miếng bánh vô cùng hiếm có, tất nhiên thứ càng mắc càng ngon thì càng ít.

Anh nhanh tay cầm lấy một cái, mình cũng không ăn mà cố ý giữ lại cho cô.

Đút cô xong anh lại ngồi đó giúp cô nhặt đậu.

Những người khác nhìn thấy không khỏi nói giỡn mấy câu, Hà Hiểu Vân hơi bối rối, giục anh đi làm chuyện khác.

Ngụy Kiến Vĩ lại rất tự nhiên, cho đến khi có người ở phía trước gọi anh thì mới đứng dậy rời đi.

Vừa lúc Vương Xuân Hoa trong nhà gọi Hà Hiểu Vân qua, cô vừa đi thì đằng sau lập tức bàn luận sôi nổi.

"Xem ra hai vợ chồng bọn họ tình cảm rất tốt, lúc trước không phải nói không hợp sao?"

Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP

"Đó là năm nảo năm nao rồi, năm ngoái lúc Kiến Vĩ về tôi đã thường xuyên thấy cậu ấy với Hiểu Vân ăn xong dẫn đứa nhỏ đi dạo, nếu không hòa thuận thì Hiểu Vân có thể theo quân sao?"

"Thật hay giả vậy? Tôi ở xa cũng không thấy bọn họ. Sao đột nhiên lại trở nên tốt đẹp rồi? Hai năm đầu còn ầm ĩ đấy."

"Chuyện giữa vợ chồng người khác sao biết được. Nhưng mà lúc bọn họ không tốt thì thật là không tốt, tốt rồi thì lại rất tốt. Đi bờ sông giặt quần áo còn phải đi theo, lên núi đốn củi cũng đi có đôi có cặp. Kiến Vĩ còn nỡ dùng tiền cho vợ mình, năm ngoái lúc Hiểu Vân còn chưa theo quân đã gửi về không ít đồ tốt, lúc đồng chí đưa thư tới bao lớn bao nhỏ tôi đều nhìn thấy."

Người khác nghe vậy thì chậc chậc cảm thán: "Người với người mệnh chính là khác biệt, sau này Kiến Vĩ quan càng làm càng lớn, Hiểu Vân sẽ là phu nhân thủ trưởng đâu."

"Còn không phải sao."

Mấy năm trước Hà Hiểu Vân muốn chết muốn sống gả cho Ngụy Kiến Vĩ, lúc các cô xem trò cười thật không nghĩ tới có ngày sẽ hâm mộ thế này.

Làm xong tiệc cưới đã là buổi chiều, bởi vì đứa nhỏ buồn ngủ nên Ngụy Kiến Vĩ và Hà Hiểu Vân mang theo Ngụy Viễn Hàng về nhà trước, Vương Xuân Hoa mấy người còn ở lại giúp đỡ.

Ngụy Kiến Vĩ cõng đứa nhỏ trên lưng, đầu thằng bé gục gặc lên xuống, mí mắt đã mở không nổi, Hà Hiểu Vân ở cạnh đỡ phòng nó té xuống.

Ruộng nước hai bên đường lúc bọn họ về còn trống rỗng, giờ đã cắm đầy mạ, bị gió thổi qua rung lên xào xạc.

"Em cảm giác thời gian ở nhà trôi qua thật nhanh, chúng ta mấy ngày nữa đã phải đi rồi." Cô nói với Ngụy Kiến Vĩ.

"Không nỡ sao?" Ngụy Kiến Vĩ nghiêng đầu nhìn cô.

"Cái đó thì vẫn ổn."

Dù sao nơi này không phải là quê quán chân chính của cô, nhưng Ngụy Kiến Vĩ, năm này qua năm khác tới lui vội vàng, không biết trong lòng anh có thương cảm phiền muộn hay không?

Trong lòng Ngụy Kiến Vĩ là cảm giác gì?

Thật ra anh không suy nghĩ quá nhiều, giống như lúc trước đã nói, lúc thiếu niên sẽ còn nhớ nhà nhưng càng lớn thì lại càng quen.

Nhưng mà anh chợt nhớ ra một vấn đề, chờ về lại bộ đội tiểu tử trên lưng anh không phải là lại ngủ trên giường bọn họ sao?

Lúc trước vẫn luôn ngủ cùng nhau anh cũng không thấy có gì, nhưng sau hơn mười ngày trải qua thế giới hai người trong mật thêm dầu, giờ nghĩ tới giữa hai người lại có một "phiền phức nhỏ" thì nội tâm Ngụy Kiến Vĩ thực cự tuyệt.

Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện chia phòng ngủ cho con trai.

Bốn tuổi ngủ riêng cũng không tính là quá sớm, đúng không? Tiểu tử này còn mỗi ngày la hét mình đã lớn, lớn thì phải ngủ một mình.

Nhưng chuyện chia phòng ngủ này chỗ đứa nhỏ có lẽ dễ nói, cửa ải chỗ mẹ đứa nhỏ mới là không dễ dàng, nói không chừng chia tới chia lui, cuối cùng người làm ba là anh bị chia ra ngoài cũng nên.

Hay là để nó lại cho Kiến Hoa luôn đi, người cha ruột không đáng tin cậy nào đó nghĩ.

Về đến nhà Phùng Thu Nguyệt đang ở nhà chính, thấy bọn họ thì hỏi: "Về sớm vậy sao?"

"Hàng Hàng buồn ngủ nên bọn em đưa nó về ngủ, chị ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi, đại ca em trước đó về một chuyến đem đồ ăn cho chị."

Hà Hiểu Vân gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn Ngụy Kiến Vĩ đi thẳng về phía phòng Ngụy Kiến Hoa, vội nói: "Ai nha... anh đi đâu vậy?"

"Để nó ngủ phòng Kiến Hóa." Ngụy Kiến Vĩ không quay đầu lại nói.

Hà Hiểu Vân dở khóc dở cười, thật muốn hỏi anh, anh là cha ruột sao? Ban đêm không cho đứa nhỏ ngủ chùng thì thôi đi, ban ngày cũng không cho nó ngủ.

Cũng may trước khi đến cửa Ngụy Kiến Hoa thì Ngụy Kiến Vĩ bỗng chuyển bước đi về phía phòng bọn họ. Hà Hiểu Vân mới biết lúc nãy anh đang nói dùa, nếu không cô thật sự hoài nghi Tiểu Bàn Tử có phải là con ruột anh không.

Hai người cùng nhau đặt Ngụy Viễn Hàng lên giường, trong lúc đó nó cũng không tỉnh lại.

"Ngủ cũng thật say." Hà Hiểu Vân vừa thay thằng bé cởi giày vừa nói thầm.

Ngụy Kiến Vĩ nhìn nhìn, thốt ra hai chữ: "Heo con."

Hà Hiểu Vân liền nói: "Nó là heo con vậy anh là gì? Heo ba?"

Anh nhìn cô, không phủ nhận, môi nhúc nhích: "Heo mẹ."

"Anh mới là heo, em là người bình thường." Hà Hiểu Vân hơi đắc ý nói, tự giác hơn anh một bậc.

Ngụy Kiến Vĩ không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cười một tiếng.

"Sao vậy?" Hà Hiểu Vân hung dữ hỏi, trực giác chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Ngụy Kiến Vĩ mang theo ý cười, nói: "Em không phải heo mẹ, em là cải trắng."

"... Có ý gì?"

"Bởi vì cải trắng tốt đều bị heo ủi."

Hà Hiểu Vân nhịn ba giây, vẫn là không nhịn được, nhảy dựng lên đánh anh, "Cải trắng cái đầu anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.