Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 7: Chương 7




Beta: Minh Nguyệt

Chương 7

.........

Sau sự giật mình nhất thời, Giang Tử Khê bỗng cười ra tiếng: "Thẩm Tiêu, tôi đã đưa hết cho anh tiền sinh hoạt tháng này rồi, một hào cũng không có, nếu anh đã biết bây giờ tôi bị công ty sa thải thì chắc cũng biết tình trạng hiện giờ của tôi nhỉ, tiền hôm qua tôi đưa anh chính là khoản tiền nghỉ việc cuối cùng công ty cho tôi, trước lúc tôi tìm được công việc mới thì tôi không có một xu nào đâu."

Cô cười đến nỗi chảy nước mắt: "Nói thật nha, nếu không phải tôi đã quá hiểu anh thì chắc là tôi đã tin sái cổ lời vừa nãy rồi đó. Nhưng Thẩm Tiêu à, anh là hạng người thế nào, tôi đã ở bên anh nhiều năm vậy rồi thì sao có thể không biết? Đừng có tìm mọi cách để kiếm cớ lừa tiền từ tôi nữa, tôi không có tiền. Thẩm Tiêu, tôi thật sự không có tiền."

Thẩm Tiêu yên lặng nhìn người phụ nữ cười đến nỗi chảy nước mắt ở đối diện, anh bỗng đứng dậy.

Vào lúc Giang Tử Khê tưởng là anh sẽ đi thì lại thấy người đàn ông vốn đã đi rồi lại quay trở về, trong bàn tay thon dài còn cầm hai tờ khăn giấy, đưa tới trước mặt cô.

Giang Tử Khê muốn hất tay anh ra, nhưng sau khi hất vài lần thì từ đầu đến cuối chủ nhân của bàn tay kia vẫn không nhúc nhích tí nào, ngay lập tức nước mắt của cô lại càng chảy nhiều hơn.

Thấy nước mắt trên mặt Giang Tử Khê càng ngày càng nhiều, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Tiêu nếm phải cảm giác chân tay luống cuống, anh hơi cứng nhắc muốn dùng khăn giấy lau nước mắt cho Giang Tử Khê, nhưng anh lau cả buổi, tờ giấy cũng ướt hết mà Giang Tử Khê vẫn không nín khóc.

Nhất định là bị tủi thân cực lớn nhỉ, thế nên mới không ngăn được rơi nước mắt.

Cổ họng của Thẩm Tiêu như bị nghẹn thứ gì đó thấy rất khó chịu, anh vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Tử Khê, giúp cô thuận khí, đợi sau khi cảm xúc của cô đã ổn định lại thì anh không nói gì đã ra khỏi nhà, từ đầu đến cuối không nói một câu an ủi nào cả.

Bởi vì Thẩm Tiêu biết sau khi bị đối xử như vậy rồi thì bất kì sự an ủi nào cũng sẽ không có tác dụng gì với Giang Tử Khê, chỉ có hành động mới là sự an ủi tốt nhất.

Sau khi Thẩm Tiêu đi rồi, Giang Tử Khê nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, cô ngồi ở phòng khách rất lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại bỗng đánh vỡ sự tĩnh lặng này, lúc này Giang Tử Khê mới thu mắt lại, ấn nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi này đến từ một công ty trang trí nội thất, sau khi xem lý lịch sơ lược của cô liền gọi điện cho cô thông báo 10 giờ sáng mai hãy đến phỏng vấn.

Cũng nhờ cuộc điện thoại thông báo này, khiến Giang Tử Khê vốn có phần dao động vì lời nói ngày hôm nay của Thẩm Tiêu đã bị kéo ngay về thực tế, cô không thể gửi gắm hy vọng của mình lên người một tên đàn ông, đặc biệt là người đàn ông này còn từng lầm rất nhiều việc xấu và có lỗi với cô.

Từ trước đến giờ người cô có thể dựa vào chỉ có chính bản thân cô mà thôi, cô không thể gục ngã, nếu cô gục ngã thì sẽ còn có ai chống một vùng trời cho Tiểu Duệ nữa chứ.

Giang Tử Khê bình tĩnh lại rồi liền đi rửa mặt, vào phòng ngủ thay một bộ vest, trang điểm nhẹ cho mình, sau khi bảo đảm sẽ không nhìn ra dấu vết đã từng khóc thì cô mới gõ cửa phòng Thẩm Duệ nhẹ giọng dặn dò thằng bé rồi mới cầm sơ lược lý lịch đã in trước đó ra ngoài, cô phải tiếp tục đi tìm việc.

Sau khi Thẩm Tiêu rời khỏi nhà bèn cẩn thận suy nghĩ cách có thể nhanh chóng kiếm ra tiền, kết quả tính đến tính lui thì vẫn thấy nghề cũ của anh là kiếm được tiền nhất.

Tuy tiểu đội của bọn họ luôn phải chấp hành những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nhưng mỗi một nhiệm vụ luôn được một khoản tiền thưởng lớn từ nhà nước. Tuy Thẩm Tiêu ở quân đội, nhưng cũng chưa từng thiếu tiền xài, càng chưa từng phải đau đầu vì tiền, lúc ấy anh một thân một mình, không có người yêu cũng không có con, ba mẹ cũng đã lần lượt qua đời vì một lần ngoài ý muốn.

Thế nên mỗi khi đến kỳ nghỉ những đồng đội khác sẽ về nhà thăm ba mẹ, hoặc là ở bên vợ con gì đó, nhưng có nghỉ Thẩm Tiêu cũng hiếm khi về, phần lớn luôn trốn ở trong căn cứ ngủ bù, cũng không có việc gì cần tiêu tiền, chủ yếu là bắt đầu từ ngày anh đi lính, vẫn luôn ở lại trong bộ đội, rất ít khi rời khỏi nơi đó.

Quân đội có phòng ăn cho mình, ăn cơm cũng không cần tiêu tiền, quần áo quanh năm suốt tháng cũng chỉ là mấy bộ đó, chỉ có lúc cần chấp hành nhiệm vụ đặc biệt thì mới có thể thay đổi, chẳng qua tiền thưởng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.

Thật ra ở trong bộ đội tác chiến có tính rủi ro cao này của bọn họ, khoản tiền thưởng sau mỗi lần kết thúc nhiệm vụ có hai tên gọi, người còn sống trở về thì là tiền khen thưởng, nếu có người không thể về được thì tiền khen thưởng sẽ biến thành tiền trợ cấp.

Đối với tiền khen thưởng mà nói, cũng đủ phong phú, nhưng với tiền trợ cấp mà nói, cho dù đã tăng lên nhiều lần, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, dù sao đó cũng là một người sống sờ sờ ra đó.

Đa số những tiền thưởng của Thẩm Tiêu đều gửi cho người nhà của những đồng đội đã hy sinh, hy vọng có thể giúp bọn họ chăm sóc người thân, cố hết sức để cải thiện được đời sống. Tiền còn dư lại thì Thẩm Tiêu dùng để giúp đỡ những đứa trẻ vùng núi, hy vọng có thể giúp được chúng đồng thời cũng tích chút đức cho mình, có thể sống được lâu một chút.

Rất nhiều lần anh đã từng nghĩ tới tương lai của mình, nếu như có thể sống đến lúc về hưu, vậy anh sẽ đi trường cảnh sát làm thầy giáo, đương nhiên cũng có khả năng rất lớn là sẽ chết ở trong nhiệm vụ, chẳng qua anh cũng không có gì để tiếc nuối, anh cô độc một mình, không có gì vướng bận.

Chết trận nơi sa trường là bổn phận của người lính, Thẩm Tiêu chưa bao giờ sợ chết.

Nhưng Thẩm Tiêu suy nghĩ nhiều kết cục như vậy cho mình, duy chỉ không nghĩ tới đó là có một ngày anh sẽ xuyên đến nơi khác, hơn nữa còn xuyên vào một người có gia đình có vợ con và rời khỏi quân đội. Thẩm Tiêu lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường, hiếm khi bỗng thấy mờ mịt.

Phải làm gì mới có thể kiếm được tiền học phí cho con trai trước đây, lại vào lúc Thẩm Tiêu đang tự hỏi, anh đi ngang qua một góc phố, bỗng nhiên có một đám người đi ra từ trong con phố đó.

Đám người kia tổng cộng có bốn người, trên người đều nồng nặc mùi khói thuốc, mùi đó không đơn giản giống như chỉ hút thuốc, mà chắc là đã ngâm mình trong bầu không khí bí bách, chỗ lượn lờ sương khói rất lâu mới có thể tạo thành.

Chẳng qua Thẩm Tiêu cũng không có thì giờ đi chú ý bọn họ, bởi vì bây giờ anh đang nghiên cứu xem cuối cùng mình nên đi tìm loại công việc thế nào, nhưng không ngờ rằng anh không chú ý tới đám người đó, cũng không có nghĩa là đám người đó không chú ý đến anh, vào lúc bọn họ lướt qua nhau, Thẩm Tiêu bỗng cảm thấy bả vai bị đè xuống, nhíu mày quay đầu nhìn lại thì thấy bả vai của mình đang bị một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu trắng vịn lại.

"Ể, đây không phải là anh Thẩm của chúng ta sao? Lúc nào thì định thanh toán nợ đánh bài của anh ở chỗ tôi đây?" Người đàn ông trung niên thân thiện chào hỏi với Thẩm Tiêu, vừa nói vừa sờ soạng điếu thuốc ở trong túi rồi móc ra đưa cho Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu từ chối điếu thuốc của tên đó, còn hất tay của tên trung niên kia ra một cách nhanh gọn, bình tĩnh mở miệng: "Nợ gì?"

Anh mới nói xong thì bỗng thấy người đàn ông trung niên vốn còn đang thân thiện khi nghe đến câu này của Thẩm Tiêu liền lập tức thay đổi sắc mặt, vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, vươn tay ra muốn niết mặt Thẩm Tiêu, trong miệng còn mắng mấy câu thô tục.

Chỉ tiếc vừa mới đưa tay ra, đã bị Thẩm Tiêu thuận tay vặn ra sau khiến tên đó la hoán hết cả lên.

Từ trong mấy câu chửi mắng của tên đó, Thẩm Tiêu không hiểu cái gì cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân hậu quả.

Xét đến cùng, vẫn là cục diện rối rắm do tên ăn bám Thẩm Tiêu vứt lại. Trước đó đã từng nói, tên chủ cũ này thông thạo đủ thứ ăn nhậu chơi gái cờ bạc, chẳng qua thứ tên đó thích nhất trong bốn cái, thì đó là bài bạc.

Kẻ ăn bám Thẩm Tiêu rất thích bài bạc, mấy sòng bạc lớn thì anh ta không đủ tiền vốn, đương nhiên không vào được, chỉ có thể trà trộn trong mấy sòng bạc nhỏ và phòng bài hàng năm mà thôi, thiếu một đống nợ.

Đám người đang cản anh lại chính là chủ của phòng bài mà anh ta trà trộn vào quanh năm suốt tháng đó, tên chủ cũ này là khách quen của phòng bài kia, tiền học phí Giang Tử Khê chuẩn bị cho Thẩm Duệ lúc trước bị anh ta trộm cũng thua sạch ở phòng bài này.

Người đàn ông trung niên bị Thẩm Tiêu đè vai lại không nhúc nhích được, ba tên anh em ở bên cạnh thấy vậy liền muốn giúp đỡ, nhưng khi đụng phải ánh mắt của Thẩm Tiêu liền lập tức thấy sợ hãi, lại không có một tên nào dám xông lên trước.

Tuy rằng không biết vì sao hôm nay Thẩm Tiêu bỗng nhiên thay đổi tính tình, nhưng với tình huống trước mắt thì hiển nhiên không thích hợp trở mặt với Thẩm Tiêu, người đàn ông trung niên nghĩ vậy liền chuyển động con ngươi, nhỏ giọng nói: "Anh Thẩm, anh đừng nóng mà, không phải chỉ thiếu có chút tiền thôi sao, anh đến chỗ tôi chơi mấy lần là hồi vốn lại được rồi, nếu may mắn thì không chừng có thể kiếm được một khoản lớn nữa đấy, không thì chúng ta đến chỗ của tôi đi. Tôi làm chủ, hôm nay anh mà cháy túi thì tôi không thu phí vào cửa nữa được chưa, anh thấy có được không?"

Thẩm Tiêu suy nghĩ rồi quyết đoán gật đầu.

Đúng là muốn cái gì thì đến cái đó, đang buồn ngủ thì bỗng có người đưa gối tới, vừa định kiếm tiền thì lại có người hấp tấp đưa tiền cho anh.

..........

Mọi người còn nhớ mình không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.