Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 29: Chương 29




.......

Sau khi xử lý xong chuyện công ty, Thẩm Tiêu nhìn thời gian, đã sắp tới giờ Tiểu Duệ tan học, anh dứt khoát cầm những tài liệu và văn kiện đã chỉnh lý xong lên xe, buổi tối về nhà rồi từ từ nghiên cứu.

Hôm nay Thẩm Tiêu đến có hơi sớm, nhà trẻ vẫn chưa tan học, anh chán muốn chết bèn ngồi trong xe tiếp tục nghiên cứu đơn hàng tuần sau phải đi.

Không lâu sau bỗng vang lên tiếng gõ cửa kính xe, Thẩm Tiêu cứ nghĩ là Tiểu Duệ tan học, anh đặt tài liệu trong tay xuống định mở cửa, nhưng khi tay anh vừa đặt lên cửa xe thì thấy một khuôn mặt người lớn ở ngoài.

Hơn nữa, gương mặt này dường như có chút quen.

Từ sau lần bị phụ huynh cùng nhà trẻ với con trai đánh, vận may của Vương Đức Xuyên tựa như xuống dốc, hai tháng nay quả thực hết sức đen đủi, bà nhà chê gã không có bản lĩnh, không giống đàn ông chút nào, không bảo vệ được vợ, thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện bị đánh hôm đó cũng thôi đi, hở ra là cứ luôn tìm đủ thứ lý do để cười nhạo gã, thật sự khiến Vương Đức Xuyên thấy phiền muốn chết.

Tuy nhiên, đây dường như chỉ mới là khởi đầu, ở nhà không vừa ý thì cũng thôi, ngay cả công việc vốn rất thuận lợi cũng bắt đầu lận đận. Trưởng phòng ở đơn vị bọn họ vừa bị thuyên chuyển cách đây không lâu, hiện giờ vị trí trưởng phòng đang để trống, Vương Đức Xuyên đã công tác ở đơn vị được mấy năm rồi nên dày dạn kinh nghiệm, năng lực mạnh, còn biết ăn nói, rất được ưa thích trong đơn vị.

Gã ngồi cái ghế phó trưởng phòng này lâu lắm rồi, đã muốn thăng chức từ lâu, trưởng phòng vừa đi, cấp trên cũng khá hài lòng với gã, Vương Đức Xuyên rất biết xử sự, vừa thấy chuyện này có cửa, vô cùng hào phóng lén tặng không ít quà.

Lãnh đạo phía trên cũng đã bày tỏ thái độ, chỉ đợi tuyên bố kết quả cuối cùng, tuyệt đối không ngờ được buổi tối trước ngày công bố kết quả, vị lãnh đạo Vương Đức Xuyên nịnh bợ rất lâu lại bị song quy (1)!

(1) Song quy: Cơ quan điều tra của Uỷ ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng có quyền yêu cầu những người bị nghi ngờ vi phạm kỉ luật hành chính phải có mặt tại địa điểm đã quy định với thời gian quy định, để giải trình về vấn đề liên quan (bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định). Địa điểm "song quy" thường là một khách sạn nào đó, đối tượng bị triệu đến đây xem như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra.

Lần này hay rồi, đừng nói không ngồi được cái ghế trưởng phòng, ngay cả việc có giữ nổi chức phó trưởng phòng không cũng khó nói.

Giỏ tre múc nước cũng bằng không, tiêu không ít tiền, quà cũng tặng không ít, giờ chẳng những không kiếm được chỗ tốt nào, trái lại thiếu chút nữa còn chôn sống mình, Vương Đức Xuyên cảm thấy rất khổ, nhưng lại không có chỗ để nói. Gã nơm nớp lo sợ bị cách chức tạm thời để điều tra hơn một tuần, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.

Chẳng qua tuy không bị song quy như lãnh đạo, nhưng Vương Đức Xuyên cũng phải gánh chịu hình phạt, muốn bò lên chức cao hơn, chưa nói tới việc không còn cơ hội nào, thì cũng rất khó khăn.

Vì thế, bình thường vợ của Vương Đức Xuyên hay cáu gã nhiều lần, nhưng cũng đâu còn cách nào, chuyện đã xảy ra rồi, có tức giận cũng không không thay đổi được gì, Vương Đức Xuyên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu thiệt.

Vất vả lắm lần song quy sóng gió đó cuối cùng cũng yên ổn lại, lúc này Vương Đức Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này gã còn không rảnh quan tâm đứa con trai bảo bối vì chuyện phiền lòng trong công việc, chính vì vậy đã khiến con trai gã náo loạn vào tối hôm qua, khóc lóc la hét nói ba không yêu con.

Để hàn gắn mối quan hệ với con trai, hôm nay Vương Đức Xuyên vừa tan tầm đã chạy tới nhà trẻ, định đón con đi ăn một bữa thịnh soạn, dỗ cho cậu vui vẻ.

Nhưng dù gã đã cố hết sức tranh thủ thời gian, thế mà trước cổng nhà trẻ vẫn có rất nhiều phụ huynh chờ đón con vây quanh, một chỗ rộng như vậy, lại chật như nêm cối, ngay cả người muốn đi qua cũng khó, càng khỏi bàn tới việc lái xe tìm chỗ đậu.

Vương Đức Xuyên lái xe đi dạo vòng vòng bên đường, đang muốn tìm chỗ để đậu xe, thế nhưng bây giờ toàn là người tới đón con, tất nhiên sẽ không có phụ huynh đi khỏi trước khi nhà trẻ vẫn chưa tan học.

Sau khi đi hai vòng vẫn chưa tìm được chỗ đậu xe, Vương Đức Xuyên bắt đầu cảm thấy bực bội, vừa thấy bực, gã liền nhớ lại một vài chuyện không tốt lắm, ví dụ như bị ăn đòn vào hai tháng trước, với cả một đống chuyện xấu xảy ra ở đơn vị gần đây. Càng buồn phiền gã lại càng nhớ, càng nhớ thì lại càng phiền.

Vào lúc Vương Đức Xuyên không tài nào chịu nổi nữa định dừng đại xe ở lề đường. Bất chợt, gã nhìn thấy ở cổng nhà trẻ cách đó không xa có một chiếc xe lái đi, hai mắt gã sáng bừng, bỗng đánh lái, quay đầu xe nhanh như chớp, lái thẳng tới chỗ đậu kia.

Cứ ngỡ lần này cuối cùng đã đỗ xe được, nhưng chạy đến nơi mới phát hiện, thì ra ở đó không có kẻ vạch, hơn nữa cũng không đủ chỗ để gã đậu xe. Chiếc vừa mới lái đi là một chiếc Beetle, thân xe khá nhỏ, nhưng xe của Vương Đức Xuyên là một chiếc việt dã, căn bản không thể đỗ vào được, cho dù muốn đỗ ít nhất cũng tróc chút sơn xe.

Vương Đức Xuyên không dám làm chuyện này, hôm nay nếu gã dám cạo tróc xe, buổi tối về vợ gã sẽ cạo mặt gã.

Nhìn chỗ đậu xe rõ ràng không đủ, Vương Đức Xuyên quả thực cạn lời, chẳng qua gã nhìn xung quanh, bất chợt bật ra sáng kiến, thấy chiếc xe bên cạnh vẫn còn một chỗ rất rộng, chỉ cần bảo người đó di chuyển sang bên cạnh một chút, vậy xe mình có thể đậu.

Nghĩ đến đây, Vương Đức Xuyên thầm mắng chủ xe bên cạnh không có chút văn minh nào, ích kỷ chỉ nghĩ cho mình dừng xe, hoàn toàn không suy xét tới cảm nhận của người khác. Gã vừa kéo phanh tay, vừa mở cửa xe đi xuống.

Gã đi tới trước chiếc xe bên cạnh, gõ mạnh lên cửa kính xe, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, đang định chờ chủ xe hạ cửa xuống sẽ dạy cho một trận nên hồn.

Không ngờ, cửa sổ xe được mở ra. Nhưng khi nhìn thấy mặt của người ngồi ở ghế lái, câu dạy dỗ đã đến miệng lại miễn cưỡng nuốt xuống bụng.

Thẩm Tiêu cười nhạt nhìn ba của nhóc mập đứng trước mặt mình, anh hỏi rất thân thiện: "Xin chào, có chuyện gì không?"

Vương Đức Xuyên há to miệng với vẻ mặt như gặp quỷ, vốn định oán giận Thẩm Tiêu ích kỷ, nhưng trong khoảnh khắc định nói thì nhớ lại lần bị đánh hai tháng trước, không biết có phải do tâm lý không, cơ thể đã khỏi hẳn từ lâu lại bắt đầu đau âm ỷ.

Nhìn Thẩm Tiêu, Vương Đức Xuyên nỗ lực nặn ra một nụ cười có hơi méo xệch, gã mở miệng hỏi: "Tới đón con sao?"

Nét mặt Thẩm Tiêu không thay đổi, rất bình tĩnh khẽ gật đầu.

Nói thật, nếu như có thể Vương Đức Xuyên thật sự muốn quay đầu đi ngay, nhưng khi thấy nhà trẻ sắp tan học, xung quanh lại kín người hết chỗ, muốn tìm chỗ đậu xe quả thực là chuyện không thể nào, nghĩ đến đây, Vương Đức Xuyên ép mình bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt càng méo xệch hơn, gã thử hỏi: "Vậy thì, anh có thể dịch xe sang phải được không, xe tôi lớn quá, chỗ đậu xe bên cạnh không vừa."

Nghe gã nói thế, Thẩm Tiêu nhìn chiếc việt dã lớn màu đen, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ: "Vậy sao......"

"Đúng đúng đúng, là thế đấy, chỉ cần hơi dịch qua cạnh một chút là được, tôi thấy bên cạnh anh vẫn còn chỗ rất rộng." Vương Đức Xuyên cười lấy lòng.

Vốn tưởng rằng có lẽ chuyện này sẽ được giải quyết ổn thoả, Vương Đức Xuyên đang định lên xe lại thì chợt nghe Thẩm Tiêu nói.

"Nhưng bên cạnh là lối vào của đường đi bộ, nếu đậu ở đó, vậy lát nữa bọn nhỏ tan học sẽ khó đi qua." Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Thẩm Tiêu bùng nổ bên tai Vương Đức Xuyên.

Bùng nổ đến nỗi Vương Đức Xuyên chỉ muốn húc thẳng đầu vào bụng anh, đương nhiên, gã không dám.

Vương Đức Xuyên hít sâu một hơi, đi qua cúi người quan sát cẩn thận, gã kìm nén cơn giận lại rồi mới lên tiếng: "Đúng là lối đi bộ, nhưng chỉ cần nhích qua đó chút xíu là được, không cần nhiều quá đâu, sẽ không chắn đường."

Nói xong, như sợ Thẩm Tiêu sẽ từ chối tiếp, Vương Đức Xuyên liền bổ sung thêm một câu giễu cợt: "Lẽ nào kỹ thuật lái xe của anh không được tốt, không kiểm soát được vị trí nên không thể dịch xe?"

Thẩm Tiêu bình tĩnh nhìn Vương Đức Xuyên, ngay vào lúc gã không nhịn được muốn chạy trối chết khỏi ánh nhìn như vậy, thì thấy anh chợt gật đầu: "Cũng không đúng, không phải là không dịch được nhưng vị trí bên cạnh không có kẻ vạch, giờ đang là giờ cao điểm chiều, anh chắc chắn muốn dừng ở đây sao?"

Biểu cảm trên mặt Vương Đức Xuyên càng khó coi hơn, gã ráng giữ biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười nặn ra một câu từ cổ họng: "Tôi chắc chắn, anh chỉ việc dịch xe thôi, nếu thật sự bị dán giấy phạt, vậy cũng là do tôi xui, không liên quan gì tới anh!"

Nói xong, Vương Đức Xuyên rốt cuộc không kìm được cơn giận nữa, xoay người đi về phía con việt dã của mình, sau khi lên xe thì tỏ điệu bộ hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải đậu xe ở đây, chờ Thẩm Tiêu dịch xe.

Bên môi Thẩm Tiêu nhếch lên một độ cong nhỏ, khởi động xe như mong muốn của gã, dịch chỗ sang bên cạnh một chút.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng chuông vui tai vang lên từ trong nhà trẻ, đã tới giờ tan học, sau khi hai bảo vệ nghe thấy tiếng chuông bèn mở cổng sắt lớn đang đóng chặt ra, lập tức có rất nhiều phụ huynh đang canh giữ ở cửa vọt vào.

Vương Đức Xuyên như đang nén giận, sau khi Thẩm Tiêu vừa dừng xe xong, lập tức đạp chân ga đỗ con việt dã của mình vào chỗ đậu xe, rồi nhanh chóng xuống xe, khoá kỹ cửa xe, khiêu khích liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu ngồi ở trong xe, lắc lư, đi vào nhà trẻ một cách kiêu ngạo.

Thẩm Tiêu nhìn bóng dáng của Vương Đức Xuyên với ánh mắt đầy ẩn ý, anh cũng không xuống xe mà yên tĩnh ngồi trên xe chờ con trai tan học.

Không lâu sau, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Duệ đeo cặp nhỏ chạy ra từ trong trường, cậu bé đứng ở cổng tìm kiếm trước, sau khi thấy xe của Thẩm Tiêu, hai mắt liền sáng lên, vui vẻ chạy về phía anh.

Thẩm Tiêu xuống khỏi ghế lái, anh mở cửa ghế sau ra, kéo tay Thẩm Duệ để cậu ngồi lên ghế trẻ em, kiên nhẫn thắt đai an toàn cho cậu, như đang làm phép thuật bỗng biến ra một chai sữa chua từ sau lưng, đưa tới trước mặt cậu bé.

Thẩm Duệ ngạc nhiên nhìn sữa chua trong tay Thẩm Tiêu, ngọt ngào nói: "Cảm ơn ba!"

Anh vươn tay xoa cái đầu nhỏ bù xù của con trai, Thẩm Tiêu đóng cửa xe xong, lúc này mới về lại ghế lái, trước khi lái xe đi, anh nhìn chiếc việt dã màu đen bên cạnh một lúc, khẽ khàng lắc đầu.

Haizz, sao lại không nghe anh khuyên chứ.

Vương Đức Xuyên kéo tay Vương Gia Bảo đi ra khỏi nhà trẻ, trên mặt nhóc mập là nụ cười xán lạn, nói với cha mình: "Hôm nay ba thật sự dẫn con đi ăn McDonald's sao? Lỡ bị mẹ phát hiện thì làm sao đây, ba cũng không đánh lại mẹ."

Nghe lời con trai cục cưng nói, nụ cười trên mặt Vương Đức Xuyên cứng đờ, gã ho nhẹ một tiếng, cốc đầu Vương Gia Bảo: "Thằng này con nói bậy gì vậy, còn muốn ăn McDonald's không."

Nhóc mập che đầu mình lại, nhỏ giọng lầu bầu: "Vốn dĩ là vậy mà, còn không cho nói......"

Hai ba con lần lượt đi tới trước xe, Vương Đức Xuyên vừa định gọi con trai lên xe thì thấy trên cửa sổ xe có một tờ giấy vàng đang lay động theo gió.

Vương Đức Xuyên:......

Đmm, ông phục anh thật!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.