Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 71: Chương 71




Chuyển ngữ: Han

Chỉnh sửa: Sunny

Toàn thân cá Cảnh Lê sửng sốt.

Cậu... Cậu có thai rồi?

Đó không phải là cậu nói đùa với Tần Chiêu sao?

Sao lại thành sự thật rồi???

Cá chép nhỏ chậm chạp chìm vào đáy nước, vây cá mềm mại thu lại, chạm phải phần bụng mềm hơn trước rất nhiều.

Tròn tròn, mềm mại.

Lúc Cảnh Lê duy trì hình người, bên ngoài cơ thể nhìn không ra bất kỳ dị thường nào, cộng thêm mạch tượng không rõ, cậu với Tần Chiêu chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.

Trong này của cậu... Có thêm một con cá nhỏ?

Đừng nói là Cảnh Lê, ngay cả Tần Chiêu cũng hoàng hốt hồi lâu. Cho dù là khi vừa nghe được thân thế của cá nhỏ, hắn cũng không thất thố như vậy.

Tần Chiêu hít một hơi sâu, nhẹ giọng hỏi: “Tôn sư chắc chắn không nhầm chứ?”

“Người tu hành không nói dối, không nhầm.” Tịnh Trần bình tĩnh nói, “Bụng cá này rất tròn, dùng ngón tay sờ vào có thể cảm thấy có vật cứng, xúc cảm tròn trịa, nghĩa là có thai, mà có lẽ đã có hai tháng rồi.”

“Đã có hai tháng...”

Có nghĩa là bọn họ vừa mới đến huyện thành không bao lâu thì có thai.

Tần Chiêu nhớ ra, hồi đó chính là lúc cơ thể Cảnh Lê kỳ lạ nhất. Sau đó hắn tìm đọc sách, suy luận phần lớn là do thời kỳ sinh sản đặc biệt của loài cá. Trên sách nói thời kỳ sinh sản phải nửa tháng đến một tháng mới có thể kết thúc, mà Cảnh Lê chỉ mất mấy ngày ngắn ngủi đã kết thúc rồi.

Nhưng lúc đó hắn chỉ cảm thấy Cảnh Lê tu thành hình người, thể chất không giống với cá bình thường, lại chưa từng nghĩ tới trên sách còn viết một phương pháp để kết thúc thời kỳ sinh sản sớm.

Đó chính là để cá mang thai.

Cho nên từ đó trở đi cá nhỏ đã...

Tần Chiêu: “Từ trước đến giờ ta không biết...”

“Thí chủ không cần lo lắng.” Tịnh Trần ôn tồn cười, “Ta thấy cá nhỏ này tinh thần cực tốt, chỉ cần những ngày tới chăm sóc nhiều hơn, thai nhi sẽ bình an ra đời.”

Tần Chiêu gật đầu: “Cảm ơn tôn sư.”

Tần Chiêu tiễn Tịnh Trần ra cửa, lúc trở về lại thấy cá chép nhỏ vẫn tự chìm trong đáy nước, dáng vẻ ngây ngô.

Hắn cười: “Đừng ngẩn người nữa, ra ăn cơm trước đã, ngươi không đói sao?”

Một lát sau Cảnh Lê mặc y phục chỉnh tề ngồi cạnh bàn, để Tần Chiêu lau tóc giúp cậu. Cảnh Lê sờ bụng bằng phẳng, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Sau này ta tuyệt đối không nói lung tung nữa.”

Tần Chiêu hỏi: “Ý gì?”

“Đều do trước đây luôn miệng nói mang thai.” Cảnh Lê thở dài, “Lần này thật sự phải mang thai rồi.”

Tần Chiêu phì cười.

Hắn giúp Cảnh Lê lau khô tóc, lại dùng dây buộc tóc đỏ sẫm buộc sau ót, ôm người từ sau lưng: “Ngươi không muốn nuôi à?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là...”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu căn bản chưa kịp chuẩn bị tốt cho việc này.

Nhưng mà quả thực rất kỳ lạ, có lẽ trước đây ở huyện thành trêu chọc quen rồi, lần này phát hiện thật sự có thai, cậu không hề phản ứng dữ dội như trước, càng không cảm thấy có chút kháng cự nào.

Ngược lại... Cảm thấy rất kỳ diệu.

Có lẽ trời sinh con người vốn có bản năng sinh nở, biết cậu với Tần Chiêu sắp có chung một đứa trẻ, loại cảm giác thỏa mãn dào dạt như kỳ tích này khiến toàn bộ tâm tình bất an biến mất.

Cảnh Lê dựa vào trong ngực Tần Chiêu, tâm trạng dao động lo lắng dần dần yên tĩnh lại: “Ta chỉ... Rất ngạc nhiên, cũng rất vui.”

Tần Chiêu nghiêng đầu hôn lên tóc Cảnh Lê, sau đó men theo cánh tay cậu chầm chậm lướt xuống, phủ lên mu bàn tay của cậu xoa bụng.

“Cá nhỏ, ta cũng rất vui.” Tần Chiêu nhẹ nhàng nói, “Ngươi cũng không biết bây giờ ta vui như thế nào đâu.”

Không chỉ vì biết được Cảnh Lê mang thai, còn bởi vì chân tướng rõ ràng, cố nhân tương phùng.

Tần Chiêu vốn không tin thần Phật, nhưng cho tới hôm nay hắn nhìn thấy nhân duyên từ trong mịt mờ u tối, huyền diệu như vậy... Khiến con người ta kinh ngạc vui mừng như vậy...

Thậm chí hắn còn cảm thấy, tất cả những khó khăn khổ sở hắn gặp phải trong quá khứ, đều là vì ngày hôm nay.

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cảnh Lê nói, “Ta phải dưỡng thai thật tốt!”

Tần Chiêu: “Được.”

Hắn buông Cảnh Lê ra, mở hộp thức ăn mà Tịnh Trần đưa tới, lần lượt lấy đồ ăn chay ra.

Hộp thức ăn tổng cộng có ba tầng, tầng trên có ba món rau, đều là những món xanh xanh trắng trắng, tầng giữa là một món canh cải trắng đậu phụ vẫn còn tỏa hơi nóng, mà tầng dưới cùng đựng đầy cơm, còn có... hai bộ chén đũa.

Tần Chiêu: “...”

Vừa rồi hắn cảm thấy câu nói “Chúc mừng” của Tịnh Trần còn có thâm ý khác, thì ra quả nhiên là như vậy.

Từ sáng sớm Cảnh Lê ở trên thuyền đã không ăn gì, bây giờ đã quá đói, thậm chí cũng không phát hiện ra thức ăn chay có vấn đề gì, không thể chờ được bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tần Chiêu chỉ lắc đầu cười mà không nói.

Sáng sớm hôm sau, chân trời vừa tờ mờ sáng, Tịnh Trần tiễn Tần Chiêu tới trước cửa chùa.

Trong chùa mỗi ngày đều phái đệ tử xuống núi mua đồ, đường núi nhỏ hẹp không thể đi xe, đi bộ xuống núi tới trấn phải mất ít nhất một canh giờ, cho nên thời gian các đệ tử xuất phát xuống núi tương đối sớm.

Giờ này Cảnh Lê căn bản không dậy nổi, may mà bây giờ cậu là cá chép trong mắt người ngoài, vì vậy biến trở về nguyên hình, quang minh chính đại trốn trong sọt cá ngủ.

“Minh Thiện sẽ dẫn thí chủ tới trạm dịch trong trấn dưới chân núi, nơi đó có thể thuê xe ngựa đến phủ thành.” Tịnh Trần nói, “Thí chủ đi phủ thành lần này, tuy nhìn như suôn sẻ không trở ngại, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn.”

Bước chân Tần Chiêu hơi ngừng, hỏi: “Tôn sư nhìn ra gì rồi sao?”

“Chẳng qua là con đường phía trước gập ghềnh, lại có giặc cướp ngang ngược, không thể an toàn như ở thôn trấn.”

Tần chiêu có thể đoán ra đôi chút từ trong lời hắn, bình tĩnh nói: “Trước mắt cũng chỉ có một con đường này, cho dù gập ghềnh cũng không thể không đi. Nếu có giặc cướp như lời tôn sư nói, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh nổi, nếu thật sự bị chặn đường vậy thì đành chịu.”

Tịnh Trần ngẩn ra.

Hắn nghiêng đầu nhìn nam tử trước mặt, đáy mắt hình như thêm mấy phần thâm ý.

Thời gian là thứ khó nắm lấy nhất trên cõi đời này, nó sẽ thay đổi rất nhiều thứ, đủ để làm một người rơi xuống khỏi đám mây, hoàn toàn thay đổi.

Nhưng có một số thứ, vĩnh viễn không thể thay đổi.

Hồi lâu, Tịnh Trần thấp giọng nói: “Thí chủ thông suốt, là bần tăng quá lo lắng rồi.”

Hai người đã đi đến trước cửa chùa, dưới thềm đá có một hòa thượng trẻ tầm hơn mười tuổi đứng đợi.

Tịnh Trần dừng bước lại: “Bần tăng tiễn tới đây thôi, thí chủ đi thong thả.”

Tần Chiêu liếc trong sọt cá một cái, thấy nhóc kia đang ngủ say mới nói: “Tại hạ còn có một vấn đề cuối cùng.”

“... Hôm qua tôn sư nói mơ thấy sẽ có cố nhân tới, vị cố nhân đó, không phải là chỉ nói tới một người nhỉ?”

Tịnh Trần không trả lời.

Hắn chắp hai tay, hành một lễ nhà Phật với Tần Chiêu, trong miệng khẽ tụng câu a di đà phật.

Tần Chiêu nhẹ giọng cười, nói: “Tôn sư lại cất kỹ chậu cá giúp ta nhé, một thời gian nữa ta sẽ quay lại lấy.”

Hắn nói xong, xoay người đi xuống thềm đá.

Tịnh Trần nhìn chăm chú bóng lưng đó hồi lâu, sáng sớm bên ngoài cổng chùa gió núi hơi lạnh, thổi tan một tiếng thở dài khe khẽ.

Đợi Cảnh Lê tỉnh dậy, bọn họ đã ngồi xe ngựa đi phủ thành.

Lúc trước bọn họ ngồi thuyền đã đi được nửa chặng đường, giờ chuyển sang ngồi xe ngựa từ thành trấn dưới chân núi chùa Vân Quan, vẫn cần thời gian hai ngày mới có thể đến phủ thành.

Mà bây giờ tình huống Cảnh Lê đặc thù, Tần Chiêu cố ý dặn phu xe đi chậm một chút.

Đoạn đường này đi đi dừng dừng, mãi đến buổi chiều ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng đến phủ thành, Giang Lăng.

Phủ Giang Lăng bởi vì vị trí địa lý thuận lợi, buôn bán cực kỳ phát triển, là một trong những phủ thành phồn hoa nhất Trung Nguyên.

Phủ thành nhiều quy củ, xe ngựa từ bên ngoài đến nếu không phải trường hợp đặc biệt thì không được vào thành. Tần Chiêu thanh toán tiền xe, lại bị vặn hỏi một phen trước cổng thành, để quan sai kiểm tra giấy thông hành sau đó mới dắt Cảnh Lê tiến vào phủ thành.

Cảnh Lê chưa từng tới nơi này, Tần Chiêu lại mất trí nhớ không quen đường. May mà trong số năm thí sinh bảo đảm lẫn nhau, còn có Nghiêm Tu từng tới phủ thành thi.

Lần này tới phủ thành nên ở nhà trọ nào, nên tìm đường thế nào, Nghiêm Tu đã thảo luận trước với bọn họ cả rồi.

Hai người dựa theo lời trước đây của Nghiêm Tu đi tìm, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy nhà trọ đó.

“Tần đại ca, ở đây!”

Gian phòng của Trần Ngạn An ở tầng hai, cửa sổ vừa vặn quay về đường chính, xa xa nhìn thấy Tần Chiêu với Cảnh Lê đi tới, vội vẫy tay với bọn họ.

Hai người tiến vào nhà trọ, Trần Ngạn An với Hạ Tri Hành bước nhanh xuống lầu.

Trần Ngạn An nói: “Sao đi lâu như vậy, trên đường không xảy ra chuyện rắc rối gì chứ?”

Hạ Tri Hành nói: “Đúng vậy, nghe nói trên đường này giặc cướp ngang ngược, mấy ngày này chúng ta đều rất lo lắng. Trần huynh suýt nữa thì đi quan phủ báo quan.”

Nhà trọ này cách cửa thành khá xa, bọn họ đi bộ tới mất non nửa canh giờ. Tần Chiêu đỡ Cảnh Lê ngồi ở một bên, mới chậm rãi nói: “Cũng xảy ra chút chuyện rắc rối.”

Trần Ngạn An căng thẳng nói: “Thế nào rồi? Các ngươi bị cướp sao? Không bị thương chứ?”

“Nói bậy cái gì vậy.” Tần Chiêu quét mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói, “Là chị dâu ngươi có thai rồi.”

Trần Ngạn An: “???”

Cảnh Lê: “...”

Hạ Tri Hành nói: “Chúc mừng Tần đại phu!”

Cảnh Lê cảm thấy hơi bó tay.

Tần Chiêu người này nhìn thì rất bình tĩnh, nội tâm lại cuồng nhiệt. Những ngày qua chỉ cần gặp người khác là sẽ khoe chuyện cậu có thai, hận không thể để toàn thiên hạ đều biết hắn sắp làm cha rồi.

Trần Ngạn An ngược lại không mấy vui vẻ, chỉ lắc đầu thở dài nói: “Tần Chiêu cũng được làm cha rồi, ta ngay cả vợ còn không có, ông trời thật là không công bằng...”

Tần Chiêu: “...”

Trần Ngạn An kéo hắn: “Ta không quan tâm, tối nay ngươi mời khách, ta muốn ăn một bữa ngon.”

Ăn một bữa cơm ở phủ thành đắt hơn trong huyện thành nhiều, Cảnh Lê nhướng mày định lấp liếm thì lại nghe Tần Chiêu nhàn nhạt nói: “Được, tiện đường cũng gọi hai người bọn họ nữa. Tối nay muốn ăn gì cứ gọi, ta mời.”

Cảnh Lê: “...” . Ngôn Tình Sắc

Người này nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?

Lúc này cách giờ cơm tối còn sớm, Tần Chiêu tới quầy lấy một gian phòng, dẫn Cảnh Lê đi lên nghỉ ngơi.

Giá cả nhà trọ này ở phủ thành coi như rẻ, phòng giường đơn giá 280 văn một đêm, mà đám người Trần Ngạn An ở phòng hai người, giá 180 văn một đêm, tính ra một người chỉ tốn 90 văn.

Hai loại phòng này đều có cung cấp chậu than miễn phí, nhưng hai người ở một phòng thì hơi nhỏ, không có chỗ tắm, giường cũng chỉ là hai tấm ván gỗ.

Tần Chiêu đương nhiên không nỡ để Cảnh Lê ở phòng đó.

Nhìn lại phòng trọ mà hắn thuê, có thùng nước tắm gội, giường còn trải đệm mềm, đắt thì có hơi đắt, nhưng ít nhất có thể để cá nhỏ nhà hắn ngủ thoải mái.

Tần Chiêu giúp Cảnh Lê đổ bình nước nóng, ủ ấm chăn đệm rồi mới ôm người lên giường, khom người giúp cậu cởi áo khoác và giày.

“Ngươi đừng...”

Cảnh Lê không quen được hắn chăm sóc như vậy, rụt chân một cái lại bị Tần Chiêu nắm mắt cá chân: “Đừng lộn xộn.”

Tần Chiêu giúp cậu cởi tất, kéo chăn bọc người kỹ lưỡng, thấp giọng hỏi: “Còn lạnh không?”

Cảnh Lê hai mắt nhìn Tần Chiêu, nghiêm túc nói: “Lạnh.”

Tần Chiêu: “Ta đi tìm chủ quán lấy thêm chăn.”

“Đừng.” Cảnh Lê kéo ống tay áo hắn, dịch vào bên trong một chút, lại vỗ vỗ chỗ trống ở giường nhỏ bên người, “Ngươi lên đây ta sẽ không lạnh nữa.”

Tần Chiêu cười khẽ.

Hắn cởi áo khoác leo lên giường, kéo người vào trong ngực: “Thế này à?”

“Ừ!” Cảnh Lê tìm vị trí thoải mái nằm trong ngực Tần Chiêu, cảm nhận được động tác ôm mình cẩn thận từng li từng tí, nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi làm gì mà căng thẳng như vậy?”

Tần Chiêu: “Ta căng thẳng lắm sao?”

“Đúng vậy, từ ba ngày trước ngươi đã bắt đầu như vậy.” Cảnh Lê trở mình trong ngực hắn, lơ đễnh nói, “Ta hoàn toàn không khó chịu mà, ăn uống ngon miệng, không có tí cảm giác khó chịu nào, ngươi không cần như vậy.”

“Ta...” Tần Chiêu rũ mắt, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.” Cảnh Lê cọ cọ hõm vai Tần Chiêu, “Ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, nhưng ta thật sự không sao. Ta bảo đảm, một khi cảm thấy không thoải mái thì nhất định sẽ nói với ngươi ngay, có được không? Đừng lo lắng nhá.”

Tần Chiêu sờ tóc cậu, dịu dàng nói: “Nếu sớm biết thế này, ta không nên dẫn ngươi đến đây.”

Lần này bọn họ đến phủ thành chẳng qua là báo danh, bây giờ còn hại Cảnh Lê phải cùng hắn đi đường vất vả.

“Sao lại không nên dẫn ta tới, không phải ngươi còn muốn dẫn ta đến phủ thành vui chơi sao?” Cảnh Lê nói, “Hơn nữa nếu ta không đi theo, lúc này ngươi còn chưa biết đến sự tồn tại của con trai ngươi đâu đấy.”

Nói đến chỗ này, Cảnh Lê dừng lại: “Nhắc tới mới nhớ, ta sẽ sinh mấy đứa đây...”

Cậu láng máng biết cá chép trong thực tế một lần có thể đẻ hơn mười nghìn trứng cá, nếu ấp trứng suôn sẻ thì ít ra cũng nở vài trăm đến một nghìn cá con.

Chắc là cậu... Sẽ không sinh ra nhiều như vậy đâu nhỉ?

Cảnh Lê sờ chỗ bụng bằng phẳng, thật sự thấy rùng mình ớn lạnh.

Tần Chiêu đại khái có thể đoán được cậu đang nghĩ cái gì, thấp giọng trấn an: “Đừng suy nghĩ lung tung, hơn nữa... Cho dù như vậy cũng không sao.”

Dù sao cũng là con của hắn, hắn sẽ không vứt bỏ đứa nào hết.

“Hay là thôi đi, thật vất vả mới dư dả được chút, lại bị con cái ăn hết mất.” Cảnh Lê nhỏ giọng lầm bầm, “Nhưng mà sư trụ trì nói trước khi ta sinh ra thì cũng chỉ có một viên trứng cá, nói không chừng ta cũng chỉ sinh một con thôi. Ta là cá chép gấm mà, chất lượng hơn số lượng.”

Tần Chiêu phì cười ra tiếng.

Chưa từng thấy ai nói bản thân như vậy, tư duy của cá nhỏ nhà hắn... Thật đúng là khác người.

Lúc trước Cảnh Lê còn cảm thấy mệt, bây giờ nằm xuống lại không mệt chút nào. Hai người lại nói chuyện một lúc, Tần Chiêu đột nhiên hỏi: “Chuyện trước kia ngươi còn nhớ bao nhiêu?”

“Trước kia?” Cảnh Lê hỏi, “Là chuyện ở chùa Vân Quan sao?”

Từ sau khi được đánh thức phần kí ức ở chùa Vân Quan, Cảnh Lê đã mơ hồ cảm thấy con cá chép năm đó nở ra từ trứng ở Vân Quan Tự chính là cậu.

Nhưng nếu cậu thật sự chỉ là một con cá chép, vậy vì sao lại biết cuộc sống hiện đại?

Hơn nữa dường như do cá chép nhỏ khi đó quá nhỏ tuổi, cho dù những kí ức kia được đánh thức một phần thì vẫn vô cùng mơ hồ, mơ hồ đến mức Cảnh Lê không thể tìm được chút manh mối nào từ trong đó.

Cảnh Lê lắc đầu: “Ta không nhớ rõ...”

Nhưng hình như Tần Chiêu cực kỳ hứng thú với đoạn ký ức kia, hắn vuốt ve lưng Cảnh Lê, chậm rãi hỏi: “Hoàn toàn không nhớ gì sao? Vị... Vinh Thân vương kia thì sao? Trụ trì nói trước đây ngươi rất thích hắn ta.”

Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, mơ hồ hiểu ra được điều gì.

Người này lại ghen rồi?

“Ta không thích vị Vinh Thân vương gì đó đâu!”

Lời lẽ của Cảnh Lê nghiêm túc: “Những thứ này chỉ là lời nói của trụ trì, không thể tin tưởng. Hơn nữa ta cũng nghe Trần Ngạn An nói rồi, vương gia gì đó bị dân gian đánh giá kém như vậy, nhất định là người cực kì xấu xí, tướng mạo đáng sợ, tâm tư độc ác, mắt nhìn người của ta sao có thể tệ như vậy, tuyệt đối không thể nào!”

Tần Chiêu: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.