Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 71: Chương 71: Thạch Hoa Lam kiên cường (thượng).




Thạch Lý thị bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, phủ thêm y phục rồi đi ra khỏi phòng, liền thấy Thạch Hoa Lan và Thạch Lai Phúc quây quanh lấy Thạch Đầu đi vào nhà. Nơi Thạch Đầu đi qua máu tươi còn đang nhỏ giọt trên mặt đất lại càng hoảng sợ: “Đây là thế nào? Người nào giết người giữa ban ngày?”

Tằng Tử Phu liền vội vàng tiến lên đỡ Thạch Lý thị, vừa nói đại khái chuyện vừa rồi cho Thạch Lý thị, vừa khuyên Thạch Lý thị trở về phòng nghỉ ngơi: “Nương, bên này rất loạn, hiện tại cũng không quan tâm được cho người, người về phòng nghỉ ngơi trước đi. Yên tâm, không sao đâu, từ nay về sau cũng không còn ai có thể khi nhục đến trên người tỷ tỷ.”

Thạch Lý thị a một tiếng, cau mày: “Đều là ta đây làm bậy, năm đó bị mỡ heo làm mờ mắt, nháo thành bộ dáng bây giờ. . . Ai. . . Đáng thương cô nương của ta, lại bị ủy khuất.” Áy náy nhìn Thạch Đầu: “Thạch Đầu à, là nương không phải, nếu không phải năm đó nương bị lợi ích làm mê muội, cũng không đến mức làm hại các ngươi hiện tại như thế. . . .”

Sắc mặt Thạch Đầu có chút tái nhợt, cười cười: “Nương, đừng nói lời xa cách này. Nếu không có nương lúc trước, ha ha, hiện tại không chừng ta còn là một hán tử nghèo nàn không có tiền đồ, làm sao có thể cho Lan nhi cuộc sống như thế? Chuyện gì cũng đều có một cái giá của nó, trong nội tâm của ta một chút cũng không oán hận nương. Làm cha mẹ, có ai không hy vọng con gái có cuộc sống tốt? Với ta đây năm đó, thật sự là nuôi không nổi Lan nhi.”

Thạch Hoa Lan lau nước mắt: “Cho dù là theo chàng sống khổ thì có thể như thế nào? Chàng đừng nói chuyện, nhanh đến nằm trên giường, tiểu Lục tử đã đi mời Nhị thúc tới.”

Thạch Đầu có chút đau lòng nhìn Thạch Hoa Lan: “Lan nhi, đừng khóc, lòng ta đau.” Lời này vừa ra, Thạch Hoa Lan oa oa khóc lớn lên, ai cũng khuyên không được.

Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà đều chạy tới, chẳng quan tâm khách khí, trước nhìn Thạch Đầu. Lý Quang Xuân mở phương thuốc nói: “Thuốc trên này là cầm máu, phương thuốc này bổ huyết bổ thân thể. Cũng may chỉ là ngoại thương, không có thương tổn đến gân cốt, dưỡng chừng vài ngày thì tốt rồi, nhưng mà những ngày này phải chú ý không cần dùng sức, đừng có lại làm miệng vết thương vỡ ra, ngàn vạn không được dính nước, còn phải ăn kiêng chút các ngươi nhớ kỹ.”

Thạch Đầu tạ ơn Lý Quang Xuân, Lý Quang Xuân cười cười: “Người một nhà nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ.”

Lý Sở Hà nhíu mày: “Thạch Đầu ca, Lan tỷ, chuyện Phùng gia, các ngươi định xử lý như thế nào? Theo lý thuyết, giết người chưa thành vẫn là có thể ăn được cơm lao ngục.”

Thạch Đầu nghe xong hiểu được ý tứ Lý Sở Hà chính là nếu như mình gật đầu, hắn nhất định giúp đỡ. Đắn đo suy tính rồi nói: “Thôi, ta thấy đầu óc Phùng gia tiểu thư hình như có chút vấn đề, ta cũng vậy không có chuyện gì. . . Nhưng mà nếu Sở Hà lão đệ không phiền toái, chúng ta có thể cảnh cáo Phùng gia hay không, cũng tránh cho từ nay về sau còn có người không có mắt tìm đến gây sự?”

Lý Sở Hà cười nói: “Đây có là chuyện phiền toái gì? Đều là Sở Hà nên làm, vậy cứ như thế đi, Thạch Đầu ca sớm nghỉ ngơi đi, Hàn Lâm viện ở bên kia ta còn có chút chuyện cần phải làm, ta đi trước, đợi buổi tối lại tới thương lượng chuyện Phùng gia.”

Tằng Tử Phu liếc nhìn Lý Sở Hà, phát hiện vẻ mệt mỏi trên mặt hắn. . . Nhưng mà cũng không tốt để nhiều lời, chỉ là cười nói: “Sở Hà, phải chú ý thân thể.”

Lý Sở Hà hiểu rõ cười cười: “Cám ơn đại tẩu quan tâm, Sở Hà nhớ kỹ, cha, con đi về trước, ngài?”

Lý Quang Xuân khoát tay nói: “Trở về đi, hai ngày này ta liền ở tại nơi này, công sự quan trọng hơn.” Lý Sở Hà gật gật đầu lại là khách khí một phen liền đi.

Lý Quang Xuân thở dài, hiện tại nhi tử của mình làm việc chẳng khác gì liều mạng. Những ngày này ông nhìn ở trong mắt thật sự là đau lòng, ai, tiếp tục như vậy, thân thể sớm muộn gì phải sụp đổ mất, cũng không biết vì sao? Chẳng lẽ là chuyện lúc trước làm cho nhi tử phóng túng lòng dạ mới có thể như bây giờ? Muốn trung tâm quyền lực? Con mình dựa vào cố gắng của bản thân, nói thật ra thì, người làm cha vừa kiêu ngạo, vừa lo lắng. Từ lúc trở lại kinh thành, nguyên một đám ‘lão bằng hữu’ trước kia đều gấp rút đến thăm và ‘ôn chuyện’ với ông. Nguyên một đám khẩn cấp giải thích lúc trước ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng vẫn âm thầm ra sức cho ông vân vân. . . Ai, thông qua những người này ông cũng có thể nhìn thấy được, địa vị của Sở Hà ở trong lòng hoàng đế.

Tằng Tử Phu thấy Lý Quang Xuân nhìn qua cửa chính đã sớm không còn bóng dáng Lý Sở Hà đến xuất thần liền hỏi: “Nhị thúc, ngài?”

Lý Quang Xuân cười cười với Tằng Tử Phu: “Không có việc gì, không có việc gì. . .” Tằng Tử Phu thấy vậy thì cũng không hỏi nhiều.

Buổi tối Tằng Tử Phu lôi kéo Thạch Hoa Lan đã khóc sưng đỏ mắt vào trong đình viện, nhìn chung quanh một chút không có ai, liền nói chuyện mình nhìn thấy và hoài nghi cho Thạch Hoa Lan.

Thạch Hoa Lan nắm chặt nắm tay, trong mắt cũng có hận ý . . . Tằng Tử Phu thấy vậy mím môi nói: “Tỷ, ta biết rõ bản tính của tỷ, nhưng đây là dưới chân thiên tử, bao nhiêu người thấy người sang bắt quàng làm họ? Coi như là chúng ta ở huyện thành nhỏ, với giá trị con người tỷ phu, vậy thì hấp dẫn bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ đến? Chuyện Tiểu Cúc, mặc dù chỉ là suy đoán của ta, nhưng mà thời gian Tiểu Cúc ở bên cạnh hầu hạ tỷ tỷ lâu như vậy rồi, chắc hẳn tỷ tỷ cũng đã cảm nhận được được. Tính tình mếm yếu, không tranh không đoạt của tỷ, cuối cùng sẽ hại tỷ, hại Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, cũng sẽ liên lụy đến tỷ phu, vấn đề này ngày hôm nay cũng là cảnh báo không phải sao?”

Thạch Hoa Lan cúi đầu xuống: “Tử Phu, tỷ quá mềm yếu, ngươi không biết đâu, ngay thời điểm tỷ đáp ứng Thạch Đầu ca, được nhận cái phủ đệ này, tỷ tỷ đều run lên. Mà ngay cả nằm mơ, tỷ tỷ cũng không dám mơ có thể ở lại tại loại nhà cửa này. Ánh mắt của những hạ nhân kia nhìn ta, không phải ta không cảm giác được, đó là xem thường, đó là trào phúng. Hai đứa nha hoàn Tiểu Cúc và Tiểu Liên, là Thạch Đầu ca đặc biệt đi tìm môi giới chọn lựa cho ta, tướng mạo cũng là trung quy trung củ, chủ yếu là được dạy dỗ cực kỳ cẩn thận, hầu hạ người rất là đúng chỗ. Ta làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của các nàng đối với Thạch Đầu ca?”

Nói đến đây, Thạch Hoa Lan lại thở dài: “Muội tử, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua, nha hoàn hầu hạ bên người phu nhân đều là thị tì của lão gia. . . Mặc dù không danh không phận cũng là người của lão gia, thời điểm bắt đầu Tiểu Cúc và Tiểu Liên nói chuyện này với nhau, ta còn là không tin. Nhưng ở kinh thành thời gian lâu, Thạch Đầu ca cũng bắt đầu làm ăn, thường thường có phu nhân tới phủ để làm khách, cũng tán gẫu qua những chuyện này, ngược lại xác nhận rồi.” Nói xong, thần sắc có chút ảm đạm. . .

Tằng Tử Phu nhíu mày, đây là ‘quy tắc ngầm’ cổ đại sao? Thở dài nói: “Tỷ, mặc dù đây là lệ cũ, nhưng cũng không nhất thiết phải như vậy. Nhất định Thạch Đầu ca không có loại ý nghĩ này, hai đứa nha hoàn không phải là nhìn thấy tính tình mềm yếu của tỷ, mới đắn đo như thế sao? Chắc hẳn ‘nói chuyện phiếm’ cũng là có toan tính nói cho tỷ nghe.” (đắn đo: gây khó dễ)

Thạch Hoa Lan cầm tay Tằng Tử Phu: “Tử Phu, tỷ có thể thề, ở trước ngày hôm nay, tỷ tỷ thật không có nghĩ tới sẽ độc chiếm Thạch Đầu ca, tỷ biết mình. Nhưng mà hôm nay đã xảy ra những chuyện này, lúc Thạch Đầu ca thề, lúc Thạch Đầu ca ngăn cản dao găm cho tỷ. . . Tỷ. . . tỷ . . . tâm của tỷ liền nhỏ. . . Tử Phu, tỷ không biết vì sao có thể như vậy, nhưng mà hiện tại tỷ chỉ hy vọng có thể cùng Thạch Đầu ca ‘một đời một thế một đôi người’ rồi. Tử Phu, có phải là tỷ không hiểu được thấy đủ. . . Tỷ thật sự là. . .”

Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Hoa Lan, cười gật đầu: “Tỷ, đây là tỷ thông suốt, đáng lẽ trên mặt tình cảm, chính là nên ngang hàng.”

“Ngang hàng?” Thạch Hoa Lan nghi hoặc nhìn mắt Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu cười gật đầu vâng một tiếng nói: “Hiện tại cả trái tim của tỷ phu đều ở trên người tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ tỷ cũng vậy, tình cảm như vậy làm sao có thể cho phép người thứ ba đến chen chân vào? Tỷ, viện này nước sâu, nếu đã vào được, thì phải học được kiên cường, không vì chính bản thân tỷ, cũng phải vì Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi còn có Thạch Đầu ca.”

Thạch Hoa Lan mím môi, kiên định gật đầu: “Muội tử, ta biết rõ việc này nên làm như thế nào.”

Tằng Tử Phu vâng một tiếng, nhìn bóng lưng Thạch Hoa Lan, thở dài. Để cho Thạch Hoa Lan thành thật, thiện lương học được ‘sinh tồn’ có phải là quá mức tàn nhẫn? Nhưng lại có thể thế nào đây? Kỳ thật trong lòng Tằng Tử Phu cũng thừa nhận, một là thiệt tình vì tốt cho Thạch Hoa Lan, hai là vì con đường tương lai của Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử, mới có thể đi khuyên Thạch Hoa Lan như vậy.

Ngày kế, Phùng lão gia tự mình đến Thạch phủ xin lỗi, cũng hy vọng có thể buông tha cho nữ nhi của mình: “Đây là lão phu, ai. . . Chỉ đáng thương cô nương ta đây. Thạch lão đệ lão phu xin lỗi ngươi, thỉnh giơ cao đánh khẽ tha Ngọc nhi lần này đi!”

Thạch Đầu thở dài: “Cũng là Phùng tiểu thư, ai, việc này coi như xong, Phùng lão gia không cần như thế.”

Phùng lão gia vừa tạ ơn đám người Thạch Đầu, lại nói xin lỗi với Thạch Hoa Lan liền cáo từ.

Thì ra ngay cả mẫu thân Phùng tiểu thư này cũng có ‘chứng vọng tưởng’ như vậy, về sau trượt chân rơi vào giếng nước sân nhỏ nhà mình, Phùng lão gia vì thế mà thương tâm đến cực điểm. Đánh chết nha hoàn thêu dệt chuyện, đến nay cũng chưa từng tái giá cưới thê, đối với con gái Phùng Ngọc Nhi của mình cũng là yêu thương khảm ở trong lòng, nếu không cũng sẽ không khoan dung loại chuyện hoang đường Phùng Ngọc Nhi gọi người đi tới cầu hôn này.

Phùng lão gia đi rồi, Thạch Đầu thở dài: “Phùng lão gia này cũng là hán tử si tình, quả nhiên là không nhìn ra. Không vì cái gì khác, chỉ vì một chữ tình này, mọi chuyện coi như là không có phát sinh qua, Lan nhi, trong nội tâm có còn ủy khuất? Ta thật sự là. . .”

Thạch Hoa Lan liền vội vàng lắc đầu, cười cười: “Ta làm sao có ủy khuất.”

Thạch Đầu thâm tình nhìn qua Thạch Hoa Lan: “Lan nhi, qua năm ngày nữa ta đã có thể danh chính ngôn thuận gọi nàng là phu nhân rồi! Đây là chuyện may mắn lớn nhất cả đời này của ta.”

Thạch Hoa Lan có chút xấu hổ cười cười, lại nghĩ tới đêm qua cùng Tằng Tử Phu nói chuyện, mím môi nói: “Thạch Đầu ca, ta không muốn Tiểu Cúc.” Nói xong cũng có chút không yên nhìn Thạch Đầu, sợ Thạch Đầu sẽ cho rằng nàng trở nên không khoan dung cho người. . . Do đó mà thất vọng, thật không nghĩ đến Thạch Đầu chỉ là cười nói: “Chuyện trong phủ này, đều do Lan nhi làm chủ, không cần nói với ta, đừng nói chỉ là nha hoàn, chính là đại quản gia Thạch phủ, chỉ cần Lan nhi không thích, vậy thì sẽ không cần!”

Thạch Đầu vừa dứt lời, thần sắc mấy hạ nhân trong phòng đều căng thẳng, âm thầm hối hận bản thân mình không có mắt nhìn. Thạch Hoa Lan mím môi: “Thạch Đầu ca, Vương quản gia. . .”

Thạch Đầu cười nói: “Lan nhi, nàng như vậy rất tốt.”

Thạch Hoa Lan có chút há hốc mồm, nghi hoặc lại có chút ít lo lắng nhìn Thạch Đầu. Thạch Đầu dùng một cánh tay khác không bị thương kéo Thạch Hoa Lan qua, ôn nhu nói: “Lan nhi, ta ở bên ngoài, lo lắng nhất chính là nàng, tính tình của nàng quá mềm yếu, nhẫn nhục chịu đựng, ta thật sự là sợ nàng bị những ác nô kia khi dễ. Nàng có thể cứng rắn lên, ta rất là cao hứng, như vậy lúc nàng ở nhà một mình, ta cũng an tâm, hiểu không? Không cần có bất luận cái áp lực gì, nàng là Lan nhi, bất kể như thế nào, đều là Lan nhi của ta, ta sẽ không hỏi nàng đúng sai, ta chỉ quan tâm nàng có vui vẻ hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.