Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 63: Chương 63: Xung đột giữa mấy đứa bé




Edit + Beta: Snail

Ngày thứ hai khi về đến nhà, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong cùng đi thị sát ruộng đất.

Ruộng đất dưới danh nghĩa Tiêu gia có chừng hơn vạn mẫu, dưới tên cha Tiêu mẹ Tiêu có khoảng một ngàn mẫu, trong đó có chừng một trăm mẫu là ruộng thượng đẳng.

Chung quanh ruộng có từng đội hộ vệ Luyện Khí tầng ba đi tuần, đội hộ vệ gặp được Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đều nhao nhao khom người vấn an.

Hiện tại danh tiếng của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đều rất lớn, đám hộ vệ vô cùng tôn kính hai người.

Cảnh tượng Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy ở Tiêu gia hoàn toàn khác với trong thôn, hàng trăm linh thực sư bận rộn trong ruộng, giun xới đất màu vàng chui tới chui lui trong đất ruộng.

Mấy chục mẫu ruộng thượng đẳng nối liền thành một mảnh, trong mỗi một mẫu ruộng chỉ gieo trồng vài gốc linh thực thưa thớt.

“Linh thực cấp năm và cấp năm trở lên chỉ có thể trồng trong ruộng thượng đẳng, cấp bậc linh thực này cần linh khí cao, hơn nữa có ý thức địa bàn rất mạnh, khoảng cách trồng giữa gốc này với gốc kia không thể quá gần.” Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình thông hiểu gật đầu, linh thực từ cấp năm trở lên có giá rất đắt, bởi vì rất khó trưởng thành, linh thực cấp năm gieo trồng trong ruộng chỉ cần không cẩn thận liền sẽ chết héo, thời tiết xuất hiện chút vấn đề thì linh thực cũng có thể xảy ra vấn đề theo.

“Linh thực cao cấp có thể trồng được rất ít, phần lớn linh thực cao cấp đều có yêu cầu đặc thù đối với điều kiện trưởng thành, trồng trong ruộng thì sẽ héo rũ.” Tiêu Kình Phong nói tiếp.

Tiêu Cảnh Đình đầy cảm thán nói: “Ruộng của Tiêu gia nhiều thật đấy!”

Tiêu Kình Phong cười cười đáp: “Dù sao Tiêu gia cũng là một trong bốn đại gia tộc ở Mạc Thành.”

Tiêu Mộc Hồng dẫn theo Tôn Miễu Miễu đi tới: “Hai vị đường đệ đến thị sát ruộng đất trong tộc à?”

“Đến tùy tiện nhìn thôi.” Tiêu Cảnh Đình thản nhiên liếc nhìn Tôn Miễu Miễu, ý chán ghét hiện lên trong con ngươi không chút nào che giấu.

Tôn Miễu Miễu đối diện với ánh mắt Tiêu Cảnh Đình, trong lòng nặng trịch.

Tiêu Cảnh Đình hàn huyên vài câu với Tiêu Mộc Hồng rồi rời đi.

Tiêu Mộc Hồng đầy kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiêu Cảnh Đình, hắn vốn cho rằng sau khi Tiêu Cảnh Đình trở về sẽ chạy tới kỹ viện, kết quả tên kia vừa về thế mà lại cùng Tiêu Kình Phong đi thị sát đất đai trong tộc, thật sự là kỳ quái.

“Miễu Miễu, muội không sao chứ?” Tiêu Mộc Hồng hỏi.

Tôn Miễu Miễu lắc đầu đáp: “Không sao.”

Trước kia Tiêu Cảnh Đình gặp được cô liền mang dáng vẻ con heo thèm thuồng nhỏ dãi ba thước, vừa rồi Tiêu Cảnh Đình nhìn cô lại giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì đó.

Vôn Tôn Miễu Miễu có chút lo lắng Tiêu Cảnh Đình trở về gặp được cô sẽ liều mạng dây dưa không rõ, lại không ngờ rằng sau khi Tiêu Cảnh Đình trở về lại tránh cô như tránh một con gián.

Thoát khỏi Tiêu Mộc Hồng và Tôn Miễu Miễu, sắc mặt Tiêu Kình Phong quái dị nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong hỏi: “Nhị ca, huynh nhìn đệ như vậy làm chi?”

“Ta chỉ có chút bất ngờ, đệ nhìn thấy Tôn Miễu Miễu lại không chút động lòng.” Tiêu Kình Phong nói.

“Là một cô gái đẹp, có điều là chị dâu đệ, đương nhiên đệ muốn phân rõ giới hạn với cô ta.” Tiêu Cảnh Đình đáp.

Tiêu Kình Phong cười cười, nói: “Đệ có thể nghĩ như vậy là được rồi.”

Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình vừa nói vừa cười đi lại trong ruộng, một tên hộ vệ vội vội vàng vàng chạy đến nói với Tiêu Cảnh Đình: “Cảnh Đình thiếu gia, không xong rồi, trong nhà xảy ra chuyện!”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.

“Tiểu Phàm tiểu thiếu gia và Nhạc Vinh tiểu thiếu gia đánh nhau, Hứa Mộc An phu nhân bảo đến thông báo cho ngài một tiếng.” Hộ vệ đáp.

“Ai thắng hử?” Tiêu Cảnh Đình vừa thốt lên xong, lập tức phát hiện dường như có chút không quá thỏa đáng, “Có ai bị thương không?”

“Tiểu Phàm thiếu gia dùng cục gạch đập vào đầu Nhạc Vinh thiếu gia.”

Tiêu Cảnh Đình lập tức trấn định vài phần, thầm nghĩ: con trai không chịu thiệt thòi là tốt rồi, Tiêu Nhạc Vinh mập như vậy, vừa nhìn chính là một tên da dày, phỏng chừng bị thương không nặng.

Tiêu Kình Phong cau mày nói: “Chúng ta mau về đi, phụ thân mẫu thân thương yêu nhất đứa cháu Tiêu Nhạc Vinh này, Tiểu Phàm đập đầu người ta, việc này không cách nào giấu giếm được.”

Tiêu Cảnh Đình cảm thấy rất có lý, cha mẹ không coi trọng Tiểu Phàm, lại xem Tiêu Nhạc Vinh như bảo bối, việc này ầm ĩ đến trước mặt cha mẹ thì Tiểu Phàm chắc chắn chịu thiệt.

Tiêu Cảnh Đình thả ra hỏa vân điểu trong ngự thú phù rồi cùng Tiêu Kình Phong ngồi lên, gấp rút chạy về Tiêu gia.

...

Trong sảnh đường Tiêu gia, Tiêu Tiểu Phàm nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy không cam lòng quỳ trên mặt đất.

Hứa Mộc An cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiêu Tiểu Phàm.

Trịnh Bội Nhi vặn khăn tay trong tay, vừa thút tha thút thít vừa tràn đầy oán hận nhìn Tiêu Tiểu Phàm.

“Chuyện gì xảy ra?” Tiêu Lâm Phong hỏi.

“Tiểu Phàm cầm cục gạch đập Vinh Vinh! Vinh Vinh còn nhỏ như vậy lại bị nó đập cho cả đầu đầy máu!” Trịnh Bội Nhi mang vẻ mặt khởi binh vấn tội đáp.

“Đáng đời nó, con đã nói không chơi với nó, nó không nên bắt làm ngựa cho nó cưỡi, con mới không làm ngựa cho nó cưỡi đâu.” Tiêu Tiểu Phàm tức giận nói.

Trịnh Bội Nhi đầy thù hận nhìn Hứa Mộc An nói: “Hứa Mộc An, ngươi dạy dỗ trẻ con thế nào vậy, lại có thể dạy nó thành ngang ngược vô lễ như thế, nhỏ như vậy đã biết bắt nạt người khác.”

“Đại tẩu không thể nói như vậy, Tiểu Phàm mới bốn tuổi, Nhạc Vinh đã hơn năm tuổi rồi, xem khổ người hai đứa thì đánh nhau cũng là Nhạc Vinh chiếm ưu thế.” Mộc Thư Vũ nói.

“Ngươi tính là thứ gì hả, chẳng ra ngô ra ngoai mà gian díu với Tiêu Kình Phong liền đắc ý vênh váo, ngươi cho rằng có thai trước khi thành hôn, sinh con trai cho Tiêu Kình Phong thì địa vị liền vững vàng à, ngươi nằm mơ đi.” Trịnh Bội Nhi xuất thân từ một trong bốn đại gia tộc của Mạc Thành là Trịnh gia nên từ trước đến nay luôn không đặt người xuất thân thấp hèn trong gia tộc vào mắt, Mộc Thư Vũ xuất thân bần hàn, lại nhờ duyên phận mà thăng cấp Luyện Khí tầng năm, trong lòng Trịnh Bội Nhi hết sức khó chịu.

“Vợ lão đại, con lỗ màng rồi.” Tiêu Lâm Phong nói.

Tiêu Lâm Phong vẫn rất coi trọng Mộc Thư Vũ, Tôn gia từ hôn làm mất mặt Tiêu gia, tuy rằng Tiêu Kình Phong ôm đứa bé và thê tử về khiến người cười chê nhưng Tiêu Lâm Phong luôn cảm thấy đã tìm về được mặt mũi, thuộc tính và thực lực của Mộc Thư Vũ cũng không tệ, Tiêu Lâm Phong vẫn rất hài lòng.

“Cha, Nhạc Vinh bị người ta đập vỡ đầu, lòng con đau lắm!” Trịnh Bội Nhi nức nở nói.

“Đệ đệ là tự vệ, Tiêu Nhạc Vinh nắm tóc đệ đệ trước, cứ bắt đệ đệ làm ngựa, nó béo như vậy, đệ đệ lại gầy như vậy, đệ đệ làm ngựa cho nó thì sẽ bị đè bẹp mất.” Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Nhạc Vinh đánh nhau, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Nhạc Phong cũng giao thủ, có điều bị phát hiện sớm nên được người khác kéo ra.

“Người lớn nói chuyện, con nít xen mồm cái gì, không có giáo dục.” Tiêu Thanh Nham tràn đầy tức giận nói. Trong ấn tượng của Tiêu Thanh Nham, Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông đều im hơi lặng tiếng, vâng vâng dạ dạ, kết quả lần này trở về, hai thằng nhóc thối này lại dám động thủ với con trai mình.

“Người lớn các người ỷ lớn hiếp nhỏ, tôi mới xen vào.” Tiêu Tiểu Đông không cam lòng yếu thế nói.

Trong sảnh mọi người giằng co lẫn nhau, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đi đến, Tiêu Tiểu Phàm nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình tiến vào thì như tìm được núi dựa, bò dậy từ dưới đất nhào vào trong lòng Tiêu Cảnh Đình gọi một tiếng: “Cha.”

Trịnh Bội Nhi thấy Tiêu Tiểu Phàm phạm lỗi lớn như vậy còn không quỳ đàng hoàng, sắc mặt càng khó coi.

“Tam đệ đã về rồi!” Trịnh Bội Nhi không nóng không lạnh nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: “Đã trở về.”

“Tiện chủng đệ nuôi đánh đường huynh nó thành như vậy, nó muốn mưu sát đây mà!” Trịnh Bội Nhi nói.

Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: “Đại tẩu đang nói mê sảng gì đó, trẻ con va chạm một chút cũng là chuyện bình thường, gì mà chết với không chết chứ, Tiểu Phàm học vỡ lòng muộn, tu vi thấp, lại thêm trước đây thân thể có thiếu hụt, sức lực rất nhỏ, dù có đánh Tiêu Nhạc Vinh thì có thể đánh ra bệnh gì chứ, đại tẩu, tẩu băng bó đầu Nhạc Vinh dày như vậy, coi chừng băng hư đầu con trai tẩu luôn đó!”

Sắc mặt Trịnh Bội Nhi vặn vẹo: “Tam đệ, đệ đây là có ý gì, ý đệ là ta chuyện bé xé ra to à?”

Tiêu Cảnh Đình cười cười, không đáp lời Trịnh Bội Nhi mà hỏi Tiêu Tiểu Phàm: “Con trai, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mập mạp kia muốn con làm ngựa cho nó cưỡi, con không muốn làm ngựa cho nó cưỡi, nó nắm tóc con, đá con, con liền cầm một cục gạch đập tới, không cẩn thận đập nó bị thương, mập mạp liền khóc la ầm ĩ, tru tréo liên hồi...” Tiêu Tiểu Phàm vừa nói lại vừa khoa trương bắt chước Tiêu Nhạc Vinh gào khóc...

Trong lòng Tiêu Cảnh Đình cảm thấy buồn cười, cưỡng chế nhịn xuống, Tiêu Cảnh Đình trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm, tức giận nói: “Cái gì mà mập mạp hử! Đó là đường ca của con.”

Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Trịnh Bội Nhi nói: “Đại tẩu à! Sao tẩu nuôi con trai thành béo như vậy chứ! Nó béo như vậy còn muốn đứa con trai gầy nhom của ta làm ngựa cho nó cưỡi à.”

Trịnh Bội Nhi đen mặt, Tiêu Nhạc Vinh được nuông chìu từ bé, ăn cũng nhiều, đúng là có chút mập giả, nhưng cũng không mập đến nỗi nào, Tiêu Tiểu Phàm trước kia rất gầy, nhưng hiện tại lại núc ních thịt, không nhìn ra nó gầy nhom chỗ nào.

“Tam đệ, đệ có ý gì đây, muốn trốn tránh trách nhiệm sao?” Tiêu Thanh Nham hỏi.

“Chẳng qua là con nít đùa giỡn ẩu đả, đại ca huynh lại làm như tam đường hội thẩm vậy, không dưng khiến người cười chê à.” Tiêu Cảnh Đình không hề yếu thế nói.

“Con trai ta suýt chút nữa bị con trai đệ đánh chết.” Tiêu Thanh Nham nói.

“Đại ca, Tiểu Phàm còn nhỏ hơn con trai huynh một tuổi đấy, vậy mà ngay cả Tiểu Phàm cũng đánh không lại, còn muốn huynh ra mặt cho nó...” Tiêu Cảnh Đình đầy châm chọc nói.

Vương Lộ khẽ thở dài một hơi nói: “Cảnh Đình, con trai con xuống tay quá độc ác, đường huynh đệ mà còn ra tay ác như vậy, trưởng thành rồi không dễ dạy dỗ đâu.”

“Mẫu thân, không thể nói vậy được! Con trai con rất ngoan, vào ngày mùa còn ở nhà nhóm lửa nấu cơm đó, lúc con ở thôn Thổ Khâu bận rộn đều là hai đứa nhỏ tụi nó đốt lửa làm cơm đưa thức ăn, tụi nó và mấy đứa nhỏ trong thôn chơi đùa rất tốt, chưa bao giờ đánh nhau gây chuyện.” Tiêu Cảnh Đình nói.

Nghe Tiêu Cảnh Đình nhắc tới thôn Thổ Khâu, trên mặt Vương Lộ lập tức hiện lên vài phần áy náy.

Trịnh Bội Nhi xụ mặt, nói: “Ý của tam đệ là vấn đề xuất hiện trên người con trai ta?”

Tiêu Cảnh Đình nhún vai đáp: “Đại tẩu, dưa hái xanh không ngọt, con trai ta đã nói không chơi với con trai tẩu, nó còn lôi kéo con trai ta chơi, giờ xảy ra chuyện đều đổ hết lên đầu con trai ta, vậy sao được chứ?”

Tiêu Kình Phong đứng ở một bên nói: “Đại tẩu, con trai tẩu nhiễm thói xấu từ đâu vậy, lại bảo người ta làm ngựa cho nó cưỡi, ngựa trong gia tộc không thiếu, nó tìm đường huynh đệ làm gì?”

Tiêu Thanh Nham thấy Tiêu Kình Phong ra mặt cho Tiêu Cảnh Đình thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhị đệ, giờ đệ muốn cùng tam đệ liên hợp lại nhằm vào ta sao?”

Tiêu Kình Phong liếc Tiêu Thanh Nham đáp: “Đại ca nói quá lời, ta chỉ tùy việc mà xét thôi.”

Trịnh Bội Nhi nhìn Vương Lộ nói: “Mẫu thân, Nhạc Vinh là cháu trai ruột của ngài, kết quả lại bị người ta đánh thành như vậy.”

Tiêu Cảnh Đình cười xùy một tiếng nói: “Đại tẩu nói cứ như con trai ta không phải cháu ruột của mẫu thân ấy.”

“Không phải đệ thường nói con trai đệ là đứa con hoang do Hứa Mộc An và kẻ khác thông dâm sinh ra sao?” Trịnh Bội Nhi châm chọc.

Tiêu Cảnh Đình cười cười: “Ta tùy tiện nói thôi, sao đại tẩu lại tưởng thật được chứ, Tiểu Phàm giống ta như vậy, sao không phải con trai ta.”

“Đủ rồi, mấy đứa câm miệng hết cho ta, mới vừa trở về một ngày liền đấu tranh nội bộ, mấy đứa đều trở về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cho ta.” Tiêu Lâm Phong đầy tức giận nói.

Tiêu Cảnh Đình ôm Tiêu Tiểu Phàm đáp: “Một khi đã thế, vậy phụ thân, mẫu thân, con dẫn hai thằng nhóc thối này về suy nghĩ lỗi lầm đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.