Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 55: Chương 55: Sát Thủ Quay Đầu Làm… Bếp (19)




Lúc Mã Linh tỉnh dậy liền nhìn thấy bản thân đang nằm trong phòng, nhìn sang thì không có ai cả, chỉ có một tờ giấy do Diêu Miên để lại:

“Ở đó chờ ta quay lại. Ngươi mà đi thì ta sẽ đánh chết Lý Dịch.”

Thập Nhất ở phủ tứ hoàng tử đợi nam chính trở về từ Công bộ. Nhìn thấy cô, Chính Tử Khanh có chút ngạc nhiên:

“Ta tưởng ngươi sẽ ở lại Thần Tiên Lâu.”

“Ngài ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn thương lượng.”

Thập Nhất cũng không vòng vo, cô trực tiếp hỏi về một người thuộc hạ giỏi y thuật của nam chính:

“Vị thuộc hạ kia của ngươi có thể đến xem bệnh cho một người bằng hữu của ta không? Ta sẽ trả phí chữa bệnh theo yêu cầu của ngươi, nếu như ta đủ khả năng trả.”

“Sát thủ của Hồng Y Các có thể biết tường tận về thủ hạ của ta như vậy sao?”

“Không phải, là ta thôi, ta đã điều tra ngươi rất kỹ trước khi tìm gặp ngươi để hợp tác.”

Chính Tử Khanh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, không biết hắn có tin lời giải thích này của cô hay không. Nhưng hắn đã chấp nhận trợ giúp cho cô.

“Phí chữa bệnh của ta cũng đơn giản lắm. Ta muốn…”

Thập Nhất nghe xong yêu cầu của nam chính thì khá khó hiểu.

“Ngươi thật sự chỉ cần ta làm như vậy thôi sao?”

“Phải.”

“Được. Mặc dù không biết tại sao ngươi có ý nghĩ đó. Nhưng dù sao ta cũng chấp nhận. Thuộc hạ kia của ngươi khi nào có thể đến kinh thành? Bằng hữu của ta chỉ có thể đợi bốn ngày nữa.”

“Trong hai ngày sẽ về tới.”

...

Thần Tiên Lâu mở cửa trở lại, đám quý công tử nườm nượp kéo đến, số lượng còn đông hơn lần đầu. Nhưng Thần Tiên Lâu bây giờ đã thay đổi rồi, các thiếu nữ vẫn nhảy múa, vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy nhưng bọn họ chỉ được ngồi ngắm phía xa mà hoàn toàn không thể chạm đến dù chỉ một ngón tay.

Lã Bân tức giận đập bàn:

“Ta giúp cái thị trấn rách nát này có kinh phí xây cầu không phải để đến đây rồi ăn uống không như vậy đâu!”

“Ôi, quý công tử, ngay từ đầu tiểu nữ đã nói đây là một tửu lâu chứ không phải thanh lâu. Sao ngài lại tức giận như vậy?”

Thiếu nữ mang y phục đen xuất hiện, chính là Thập Nhất với vai trò chủ tiệm, xung quanh còn có các thiếu nữ váy trắng xinh đẹp, bọn họ từng bước đặt xuống mấy món đồ ăn, rồi quay đít đi lên sân khấu, chỉ để lại một câu:

“Chúng tiểu nữ đều là nữ nhi nhà lành, chỉ bán nghệ không bán sắc.”

Lã Bân và đám quý công tử đều có cảm giác như bị lừa, nhưng lại cứng họng không nói được gì.

Hắn quay sang hỏi mấy tên công tử mà lần trước đã từng ngủ qua đêm tại đây, tên nào tên nấy gãi gãi đầu và có câu trả lời giống nhau:

“A… đêm đó ta và nàng ấy uống rất nhiều. Đến sáng thì tỉnh rồi. Ta cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ là nàng ấy rất xinh đẹp.”

Hôm nay Chính Tử Khanh và Lập Thiên đều không xuất hiện, bọn hắn muốn hỏi cũng không biết hỏi ai. Chỉ có thể hậm hực tức giận bỏ ra về, mà giá tiền cho mỗi món còn là đắt gấp mấy lần bình thường.

“Quý công tử đi vui vẻ, hẹn ngày gặp lại.”

Ở một chiếc bàn gần đó, có một nam nhân nhìn chăm chăm vào bóng dáng Lã Bân vừa rời đi, người đó lên tiếng hỏi vị ngồi đối diện mình:

“Thượng thư đại nhân, lời hồi nãy mà Lã Bân nói là sao nhỉ? Không lẽ là hắn đã khiến cha mình phải đưa ra kinh phí xây cầu cho nơi này?”

Người đối diện chính là Công Bộ thượng thư Trương Dư, hôm nay là ngày lễ chuẩn bị cho việc tiến hành dựng lại cầu. Việc này vốn dĩ do Tả Thị lang làm chủ lễ nhưng ông ta lại bị đau bụng xin nghỉ. . truyện ngôn tình

Trương Dư là một vị quan chính trực, nhân từ, ông ta đặc biệt quan tâm đến các vùng nghèo khó như nơi này nên đã đích thân đến đây.

Lúc nhìn thấy đám quý công tử lần lượt kéo đến vùng hẻo lánh này ông đã rất ngạc nhiên, lại thêm lời gợi ý từ người lái thuyền, ông mang theo tò mò đi đến nơi này.

Trương Dư nếm thử món ăn của Thần Tiên Lâu, khóe miệng khẽ mỉm cười:

“Có vẻ như tứ hoàng tử cũng không vô dụng như người ta nghĩ.”

Thập Nhất ở trên lầu hai nhìn xuống Trương Dư, mọi việc đều đi theo đúng kế hoạch của cô.

Vốn dĩ cô không hề có ý định mở một thanh lâu, không muốn việc phải sử dụng nữ nhân để thỏa mãn dục vọng cho đám quý công tử kia.

Tất nhiên là Thần Tiên Lâu này mở ra cũng không thể để nó lỗ được, với tài nghệ mà bọn họ được dạy và công thức nấu ăn khác lạ của cô. Ở nơi đây hội tụ đủ ăn ngon, tai vui và đẹp mắt. Cô không tin là không dụ được đám khách nhân đàng hoàng.

Thị trấn này tuy nghèo nàn, nhưng nó có vị trí địa lí rất thuận lợi, một khi cây cầu được dựng lên, lượng khách ra vào ở đây sẽ rất nhộn nhịp.

“Diêu tỷ, tỷ không phải vào bếp nữa hả?”

Mã Linh xuất hiện phía sau, gương mặt thiếu nữ vẫn khá tiều tụy.

“Không cần, công thức của ta đã truyền hết cho hai đại trù rồi.”

“Quen biết nhau lâu như vậy mà giờ ta mới biết tỷ có trù nghệ này đấy.”

“Do ta biết nhiều hơn người khác một chút. Lý Dịch thế nào rồi?”

Mã Linh buồn buồn lắc đầu:

“Vẫn như cũ thôi ạ, hơi thở huynh ấy ngày càng yếu.”

Thập Nhất đi vào xem xét tình trạng của Lý Dịch, Mã Linh ngồi bên cạnh có vẻ khá lo lắng:

“Liệu huynh ấy có chờ được người mà tỷ nói không?”

Mạch của Lý Dịch rất yếu, thể trạng của hắn suy thoái nhanh hơn rất nhiều. Sợ rằng hắn sẽ không trụ nổi qua hai ngày nữa.

[Hệ thống, đưa ta viên kẹo còn lại đi.]

[Ký chủ, cô định cho hắn dùng sao? Hắn có chịu nổi không đấy? Không sợ hắn bạo thể mà chết à?]

[Ngươi không phải hù, đưa cho ta đi.]

Mã Linh thấy Diêu Miên lấy từ trong ngực ra một gói giấy gì đó, bên trong là một viên tròn tím nhạt, có chút giống ngọc quý.

Thập Nhất giơ nó lên trước mặt Mã Linh:

“Ngươi tìm cách cho hắn ăn cái này đi.”

Mã Linh không biết thứ này là gì, nó khá to mà Lý Dịch thì đang bất tỉnh khiến nên nàng không biết cho hắn ăn kiểu gì nữa.

“Ta thấy trường hợp này hình như người ta hay dùng miệng thì phải đấy, nó có thể tan trong n...”

Thập Nhất còn chưa nói xong đã thấy Mã Linh dùng tay bóp cằm Lý Dịch rồi nhét viên kẹo vào thật sâu cổ họng hắn.

Ừm… Hi vọng tên đó sẽ không bị nghẹn chết.

“Ngươi còn không hỏi nó là gì mà đã cho hắn uống rồi à?”

Mã Linh nhẹ mỉm cười:

“Lúc này đâu có cơ hội để nghi ngờ nữa. Với lại không phải bây giờ ta và Lý Dịch đều là người của tỷ rồi sao?”

“Bây giờ thì chưa phải. Đợi tên đó sống được rồi nói.”

Mã Linh nhìn theo bóng dáng Thập Nhất rời đi, từ lúc cô nói tìm người chữa trị cho Lý Dịch thì nàng đã coi mình là người của cô rồi.

Mặc dù Thập Nhất nói giữa bọn họ là một cuộc giao dịch, nếu như có thể cứu sống Lý Dịch thì sau này hai bọn họ phải bán mạng làm việc cho cô.

Nhưng Mã Linh không hề nghĩ như vậy, với nàng thì Diêu Miên là ân nhân, là người duy nhất đưa tay kéo lấy bọn họ trong lúc này, cho dù Lý Dịch có được cứu hay không thì nàng cũng sẽ bán mạng mình cho tỷ ấy.

Mã Linh nắm lấy bàn tay xanh xao của nam tử đang nằm trên giường:

“Lý Dịch, ta đã hiểu tại sao huynh lại thích tỷ ấy như vậy rồi. Huynh phải cố gắng sống nhé. Huynh còn chưa nói thích tỷ ấy mà đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.