Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 53: Chương 53: Sát Thủ Quay Đầu Làm Bếp (17)




Đám lính ngơ ngác nhìn nhất đẳng thị vệ Doãn Tiêu, bọn họ làm sao dám nghe lệnh này của bát hoàng tử chứ.

Doãn Tiêu đã quá quen thuộc với cảnh này, hắn dừng bước chân của mình, không đi theo Lập Thiên mà quay lưng vào gặp hoàng thượng.

Lập Thiên vội vàng đi tới phủ của Chính Tử Khanh nhưng nam chính đã đến Công bộ làm việc, còn Diêu Miên cũng không có trong phủ.

Thập Nhất lúc này đang ở Thần Tiên Lâu cùng với một thiếu nữ quen thuộc, Mã Linh.

Ngày hôm qua lúc Lý Dịch nhờ vả, Thập Nhất đã lập tức từ chối. Nhưng không ngờ hắn lại nói ra một câu uy hiếp cô:

“Nếu ngươi không giúp ta che giấu Mã Linh, thì ta sẽ tự ra đầu thú rồi nói ngươi là người phía sau xúi giục mình. Diêu Miên, ngươi cũng biết mình đã rời tổ chức bằng cách nào đúng không? Bọn họ chỉ cần một lý do chính đáng liền sẽ truy sát cô.”

Thập Nhất âm thầm thở dài một hơi, nhìn thiếu nữ đang chăm sóc cho Lý Dịch trên giường.

Khi thấy cô có động tác đi đến, Mã Linh sợ hãi đứng dậy che chắn phía trước:

“Diêu tỷ, tỷ định đánh huynh ấy nữa sao?”

Hôm qua cô đúng là có ra tay đánh Lý Dịch một trận vì dám uy hiếp cô nhưng mà… cũng không đến mức khiến cho thiếu nữ này nhìn cô như đại ma đầu vậy chứ?

“Ta không đánh hắn nữa. Hôm qua hắn còn khỏe lắm mà? Sao bây giờ lại nằm liệt giường rồi?”

Mã Linh đỏ mắt lắc đầu:

“Muội không biết.”

Thập Nhất đến gần Lý Dịch, nhìn đôi môi hơi tím tái của hắn, sẽ không phải là trúng độc chứ?

Cô đưa tay bắt mạch cho hắn, mạch đập hỗn loạn, thân nhiệt lạnh ngắt. Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là trúng độc rồi.

Có lẽ là độc do Hồng Y Các hạ, Thập Nhất chưa bao giờ nghiêm túc học về y thuật, cô cũng không biết điều chế thuốc giải đâu.

“Mã Linh, ngươi vẫn chưa nói cho ta lý do tại sao hai ngươi lại bị truy sát.”

“Không phải muội không muốn nói mà là muội không biết.”

Mã Linh kể lại việc sau khi cô rời đi, bọn họ vẫn làm nhiệm vụ một cách bình thường, nhưng sau đó lại đột nhiên bị Đường chủ vu cho tội phản bội tổ chức. Không để bọn họ giải thích gì đã ra lệnh truy sát.

“Đợi ở đây. Ta sẽ đi kêu lang y tới.”

Mấy vị lang y khám xong đều không biết độc hắn trúng là gì, nhưng bọn họ đều nói với tình trạng này của Lý Dịch sẽ không qua khỏi bảy ngày.

Gương mặt Mã Linh đã đầm đìa nước mắt, nhìn cảnh này Thập Nhất cũng cố gắng rặn một câu an ủi:

“Đừng khóc nữa, mệt người. Đợi hắn chết rồi khóc một lúc luôn cũng được.”

Thiếu nữ nghe xong câu này lại càng khóc dữ dội hơn khiến Thập Nhất cuống cuồng.

[Ký chủ, làm gì có ai an ủi như cô hả?]

[Vậy chứ ta phải nói thế nào?]

Thập Nhất rập khuôn đọc theo câu thoại mà hệ thống Đại Thần bày cho:

“Ngươi xinh đẹp như vậy, còn nhiều người để yêu lắm, đừng buồn vì một nam nhân.”

“Oa… Diêu Miên xấu, ta không muốn nói chuyện với tỷ nữa.”

Mã Linh vừa khóc vừa đuổi Thập Nhất ra bên ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Thập Nhất bực bội đổ tội cho hệ thống ăn hại:

[Lỗi của ngươi đấy. Ngươi đi mà dỗ.]

[A… bình thường ta thấy nữ chính vẫn được an ủi theo cách này mà?]

Tiếng khóc của Mã Linh làm đám mỹ nhân ở các phòng khác cũng phải ngó cổ ra.

“Diêu tỷ, có chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu.”

Một cô nương xinh xắn đến gần Thập Nhất hỏi về việc khi nào Thần Tiên Lâu sẽ mở cửa lại.

“Ừm… ba ngày nữa. Các ngươi tập luyện nhảy múa cho thật đẹp.”

Thập Nhất rời khỏi Thần Tiên Lâu, dạo bước trên con đường lớn. Cô có chút suy nghĩ về việc của Mã Linh và Lý Dịch.

Nhiệm vụ đáng ngờ lần đó của Lý Dịch và Mã Linh, cô đã dặn hai người không cần nói về chuyện của bát hoàng tử với tổ chức nên hai người đó đều xem như không biết gì.

Sau đó thì cô rời khỏi tổ chức, còn hai người này thì bị truy sát.

Nếu như… là sau khi cô rời tổ chức thì việc đó mới bị lộ ra, Các chủ muốn giết hai người này để diệt khẩu thì lẽ ra cũng phải tìm cô mới đúng.

Như vậy… thật sự là không liên quan gì đến chuyện hành thích Bát hoàng tử sao?

Thập Nhất mãi suy nghĩ suýt nữa thì tông vào một thiếu nữ. May là cô kịp nhìn thấy đôi giày thêu hoa trước mặt.

“Hừ… Điêu dân kia, ngươi có biết mình đụng vào ai không hả?”

Trước mặt Thập Nhất là một tiểu thư xinh đẹp có vẻ quyền quý. Gương mặt nàng ta đang vô cùng khó chịu nhìn cô.

“Còn chưa đụng.”

“Cài gì? Ngươi biết ta là ai không mà dám trả treo như vậy hả?”

Thiếu nữ đưa tay ra hình như muốn tát Thập Nhất, nhưng cô đã tránh sang một bên khiến bàn tay nàng ta chỉ quệt vào không khí.

“Tiện dân, ngươi còn dám tránh. Người đâu, mau bắt nàng ta lại.”

Đám nô tài phía sau nàng nhanh chóng bao quanh Thập Nhất, cô nắm nắm bàn tay, đang không biết có nên ra tay hay không thì giọng nói của một nam nhân vang lên:

“Mẫn Nhi, có chuyện gì sao?”

Gương mặt quen thuộc của nam chính giả bước ra từ một cửa hàng gần đấy.

Cô tiểu thư còn đang kiêu ngạo nhìn thấy Thái Khang liền thay đổi nét mặt, trở nên điềm đạm dịu dàng:

“Thái tử, có một nữ nhân vừa nãy va vào ta, lại không biết điều mà xin lỗi.”

Thái Khang nhìn sang Thập Nhất đang bị vây bắt có chút quen mắt nhưng hắn không hề nhớ ra cô là nha hoàn của nam chính.

“Ngươi hãy mau xin lỗi Tề tiểu thư đi, nàng ấy sẽ độ lượng mà bỏ qua cho ngươi.”

“Thôi được rồi thái tử, ta cũng không muốn làm khó thường dân.”

“Mẫn Nhi đúng là một nữ nhân lương thiện. Nhưng mà không được, ta sẽ bắt nàng ta xin lỗi nàng.”

Nhìn một nam một nữ nắm tay nắm chân ra vẻ trước mặt, Thập Nhất có chút cồn cào trong bụng. Muốn âu yếm thả thính nhau thì về nhà rồi làm được không?

Nghe cách gọi Mẫn Nhi thì chắc đây chính là Lã Mẫn Mẫn, em gái Lã Bân, cũng là phu nhân tương lai của Chính Tử Khanh, gián điệp trợ giúp cho Thái Khang.

Nếu vậy thì cô không thể đường đường chính chính mà ra tay đánh người rồi nhỉ?

Không đánh được thì… Chạy thôi.

Nghĩ là làm, Thập Nhất cong đuôi chạy trốn trong khi cặp nam nữ kia còn đang bận rộn tán tỉnh nhau. Đám nô tài hoàn toàn không thể đua lại tốc độ của cô nên rất nhanh cô đã trốn thoát.

Ở một nơi khác, Tử Khanh đang ngồi nhởn nhơ ở Công bộ nhận được tin Bát hoàng tử đến tìm gặp mình.

“Bát đệ, có việc gì mà đệ đến đây?”

“Tứ ca, Diêu Miên thật sự trở thành nha hoàn thông phòng của ca rồi sao?”

Nhìn vẻ mặt mong chờ của Lập Thiên, câu trả lời nam chính đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại.

“Chuyện này có quan trọng sao? Đệ đã nói chỉ xem Diêu Miên như một đại trù thôi mà?”

Vẻ mặt của Lập Thiên xìu xuống, ánh mắt hắn trở nên mơ màng:

“Đệ không biết, chỉ là nghe thấy phụ hoàng nói điều đó trong lòng đệ rất khó chịu. Tứ ca, đệ chỉ quan tâm đồ ăn mà nàng ta nấu. Nhưng đệ… không thích nàng ấy trở thành nha hoàn thông phòng của ca.”

Bàn tay trong ống tay áo của Tử Khanh nắm thật chặt, trong đầu hắn có một giọng nói đang gào thét. Nó không muốn để Lập Thiên tới gần thiếu nữ ấy.

Nam chính nở một nụ cười gượng gạo:

“Xin lỗi đệ, nhưng Diêu Miên thật sự đã trở thành nha hoàn thông phòng của ta rồi. Đêm hôm qua… ta hơi say.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.