Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 96: Chương 96: Bệnh Nữ Ăn Vạ (23)




Vị khách hàng thuê người theo dõi Cố Tư Vũ chỉ có yêu cầu muốn bọn chúng chụp được tin tức xấu của hắn, nên Thập Nhất cũng phỏng đoán sơ sơ rằng mục đích phía sau chính là bôi nhọ danh dự hắn.

Mấy ngày sau đó, tin tức về Cố Tư Vũ có mối quan hệ không đứng đắn với sinh viên đã tràn lan trên mặt báo. Cổ phiếu của Cố Thị vì vậy mà bị sụt giảm nghiêm trọng. Thập Nhất nghĩ người chủ mưu phía sau hẳn là một đối thủ kinh doanh nào đó của Cố Thị. Nhưng người chủ mưu này đã phạm một sai lầm lớn, bởi vì hắn không biết thân thế thật của cô sinh viên ấy chính là tiểu thư Hạ Thị.

Một khi tin tức hẹn hò giữa hai nhà Cố - Hạ bị tung ra, hai tập đoàn lớn nhất trở thành sui gia tương lai thì không chỉ cổ phiếu của Cố Thị, mà Hạ thị cũng sẽ tăng nhanh chóng.

Thập Nhất cứ đinh ninh là như vậy nên cô cảm thấy việc mình ra tay hơi chậm trễ cũng không có vấn đề gì lớn lao. Cho đến khi cô nhìn thấy gương mặt tức giận của ông Hạ.

“An Di, chuyện này là thế nào?”

Ông Hạ đặt xuống trang nhất bài báo trước mặt cô. Giọng điệu có vẻ khá bức xúc: “Chắc chắn là Cố Tư Vũ giở trò đúng không? Con gái ta sao có thể có quan hệ tình cảm với người nhà họ Cố!”

Thập Nhất: Phải rồi, cô đã quên mối quan hệ thù địch của hai nhà Cố - Hạ!!!

“Ba, trước mắt cứ công khai thân phận của con đã được không?”

Ông Hạ là dân làm ăn, vừa nghe đã biết con gái của mình đang muốn giúp đỡ Cố Thị.

“An Di, đừng nói với ba là con thật sự có quan hệ gì với tên tiểu tử nhà họ Cố này đấy nhé?”

Thập Nhất còn chưa kịp trả lời thì Hạ Dư ở bên cạnh đã la lớn: “A… Bộ đồ lúc chị và anh ta ra khỏi khách sạn y hệt bộ đồ lúc chị về nhà sau hôm sinh nhật của em này.”

Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò mà.

Hạ Dư nhìn thấy ánh mắt của chị gái đang liếc tới thì lập tức ngậm chặt miệng mình lại.

Thập Nhất há miệng muốn giải thích nhưng ông Hạ đã đập bàn tức giận đứng dậy: “Tên khốn Cố Tư Vũ đó, ta đã biết hắn là một tên cáo già mà. Lại dám lừa đem con gái ta tới khách sạn. Hạ An Di, con yên tâm, ba nhất định không để yên chuyện này đâu.”

Ông Hạ vừa nói vừa đùng đùng bước ra khỏi cửa lớn, hoàn toàn không cho Thập Nhất cơ hội nói câu nào.

“Chị, chị thật sự yêu đương với ông thầy đó hả?”

Thập Nhất làm lơ câu hỏi của Hạ Dư, móc điện thoại ra muốn gọi cho Cố Tư Vũ, lại nhận ra bản thân cô làm gì có liên lạc của hắn.

Vừa lúc này, màn hình cô hiện lên cuộc gọi đến của một dãy số lạ. Vừa bắt máy, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn.

“Hạ An Di, bên em không sao chứ? Ba em có nói gì không?”

Thập Nhất có thể nhận thấy sự lo lắng từ giọng nói của Cố Tư Vũ, có lẽ hắn cũng biết chuyện ông Hạ không thích hắn đến mức nào.

“Chuyện này tôi sẽ nhanh chóng làm rõ với báo chí. Tạm thời… em đừng đến trường học nhé?”

“Tại sao?”

“Ừm… Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi. Em nghe lời tôi một lần đi.”

“Không được. Hôm nay em có bài thuyết trình nhóm.”

Thập Nhất biết độ nổi tiếng của Cố Tư Vũ ở trường, nhưng không biết là chỉ mình hắn cũng có thể khiến cho ánh mắt tất cả nữ sinh viên nhìn thấy cô đều biến thành hình viên đạn như thế này.

Nhìn đám con gái tập trung trước bàn mình, cô lên tiếng trước khi bọn họ định giở trò khủng bố tinh thần hay thể xác gì đó.

“Tôi là Hạ An Di, tiểu thư tập đoàn Hạ Thị, nghĩ kỹ xem còn muốn chơi trò bắt nạt với tôi không.”

Vậy nhưng khác xa với những gì mà Thập Nhất đã nghĩ, bọn họ không hề quan tâm đến những gì cô vừa nói, còn dùng ánh mắt nhạo báng nhìn cô.

“Tưởng cứ cùng họ Hạ thì có thể biến thành phượng hoàng sao?”

“Hạ An Di, nhà cô rõ ràng chỉ buôn bán nhỏ lẻ, còn dám nhận mình là Hạ Thị cơ đấy.”

Tâm Đan lớn tiếng giải thích, chứng minh thân phận cho cô nhưng đổi lại chỉ là những lời chế giễu nói cô bị Hạ An Di lừa.

“Cô từng đến Hạ gia bao giờ chưa hả?”

“Chưa chứ gì? Tôi đã nói cô ta chỉ là một kẻ nghèo hèn. Không chỉ muốn mạo danh đại tiểu thư nhà giàu mà còn muốn trèo lên Cố Thị nữa.”

“Cô cũng dùng mấy lời dối trá này để lừa gạt thầy ấy đúng không? Muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng sao?”

Thập Nhất đứng dậy ngăn cản hành vi chuẩn bị cãi tay đôi của Tâm Đan, để cô ngồi xuống rồi một mình đối diện với đám con gái.

“Các người nói không biết mệt nhưng tôi nghe nãy giờ cũng phiền rồi. Có đánh không?”

Nhanh gọn lẹ rồi vào học.

Đám con gái đối diện với gương mặt bình tĩnh của cô thì vô cùng tức giận, nhưng bọn họ lại không hề có ý định động tay động chân với cô. Cứ như đã được người khác mách nước vậy. Chỉ không ngừng tấn công cô bằng những lời lẽ phỉ báng.

“Mày cũng chỉ là trò tiêu khiển của thầy ấy thôi. Mày cho rằng với thân phận thấp hèn đó mà có thể bước chân vào Cố gia sao?”

“Chuyện lớn như vậy nhưng không phải chỉ có mình mày đứng đây nghe bọn tao mắng sao? Thầy ấy còn chẳng thèm tới đây nhìn mày một cái.”

“À, có một đứa bênh vực mày đấy, chính đứa cô nhi nghèo hèn không kém mày nhỉ?”

“CÁC CẬU THÔI ĐI!!!”

Một giọng nam xuất hiện từ phía sau, chen vào đám con gái, Trí Thành xuất hiện mang theo dáng vẻ bảo vệ đứng trước mặt Thập Nhất và Tâm Đan.

“Các cậu thì có quyền gì mà sỉ nhục người khác như vậy? Thân phận của các cậu có gì cao quý hơn người khác hả?”

Trong lúc Trí Thành đấu đá với bọn con gái, Thập Nhất đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Phòng học này vốn không có camera, sao bây giờ lại có rồi nhỉ?

Ánh mắt cô chạm phải một đôi mắt đang lén lút theo dõi từ xa, là của Ngô Nhã Kỳ.

Đám con gái này rõ ràng rất ghét cô, tức giận đến vậy nhưng không có lấy một động tác bạo lực nào đối với thân thể cô. Lại cứ đứng đó tốn nước bọt chửi mắng cô. Đây không phải là đang đợi cô động tay động chân với bọn họ chứ?

Thập Nhất thu lại ánh mắt của mình, nhìn về phía đám con gái rồi hếch mặt một cách kiêu ngạo: “Các cậu có mắng thêm nữa cũng vậy thôi. Dù sao người đi vào khách sạn cùng thấy Cố là tôi. Người có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với thầy cũng là tôi.”

“À, bọn tôi còn cùng đi rạp chiếu phim ngoài trời. Cô nam quả nữ trong một chiếc xe ô tô, cùng nhau xem bộ phim tình yêu lãng mạn. Chậc. Các cậu cũng hiểu mà đúng không?”

“Tôi hiểu, tôi hiểu sự ghen tị của các cậu mà. Người các cậu ngưỡng mộ chỉ dám đứng nhìn từ xa, đến một cái bắt tay chắc cũng chưa có đâu nhỉ? Hay là để tôi kể cho các cậu nghe những chỗ mà tôi đã chạm vào trên người thầy ấy?”

Dưới thái độ và những từ ngữ đầy khiêu khích ấy, đám con gái đã không còn chịu được sự phẫn nộ nữa. Trí Thành bị ném khỏi đám đông, Tâm Đan bên cạnh cũng bị kéo ra. Các đôi bàn tay đồng loạt tiến về phía Thập Nhất.

Ngô Nhã Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì gương mặt đen xuống, trong lòng thầm mắng một đám ngu xuẩn.

Thập Nhất không vội phản công mà tránh né một cách điêu luyện trước những cái tát, cào cấu đang hướng về phía mình. Tâm Đan và Trí Thành muốn giúp đỡ cô nhưng toàn toàn không thể chen vào bên trong.

Cảm thấy bản thân diễn đã đủ, Thập Nhất nắm lấy hai cánh tay sắp chạm vào mình, đang chuẩn bị hành động thì đột nhiên gương mặt quen thuộc của ai đó xuất hiện.

“DỪNG LẠI!!!”

Nhìn thấy Cố Tư Vũ xuất hiện, đám con gái vốn còn đang hung hăng như lợn rừng lại đồng loạt dừng tay. Có người bối rối không dám nhìn hắn, có người đỏ mắt như bị ủy khuất. Còn có người trực tiếp khóc lóc kể tội Hạ An Di.

Thập Nhất: Này này, nạn nhân là cô vẫn đang đứng đây đấy.

Cố Tư Vũ đi tới đứng bên cạnh cô, còn nắm lấy tay cô trong ánh nhìn của tất cả sinh viên trong lớp.

“Hạ An Di là người của tôi. Bất cứ ai động vào em ấy là động vào Cố Tư Vũ tôi, cũng là động vào Cố Thị. Tôi đã nhớ mặt tất cả các em rồi. Đừng nghĩ một ai có thể trốn.”

Nhập Nhất nghe thấy phát ngôn quen thuộc của nhân vật nam chính thì nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn. Lại nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Hai giây sau, cô từ từ rút tay khỏi nó, mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của Cố Tư Vũ, cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra gọi một cuộc điện thoại: “Ba ạ, cho luật sư đến trường con đi.”

Mặc dù hắn có chút ngầu giống nam chính đấy, nhưng mà… hắn đến muộn rồi. Nếu cô là nữ chính thì đã sớm bị đánh tơi bời hoa lá cỏ rồi, chứ ở đấy mà chờ hắn đến nắm tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.