Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 37: Chương 37




Hai người trẻ tuổi do dự xem có nên ăn hay không. Mấy nhân viên nghiên cứu đó hay làm vài thứ khó hiểu, quỷ mới biết ăn xong có bị gì không.

Một chiếc xe xuất hiện giải cứu hai kẻ đáng thương, Tiêu An từ trên xe bước xuống, hai người trẻ tuổi mang loại cảm xúc kích động không nói thành lời, hướng Tiêu An cúi chào: “Trưởng quan khỏe.”

Tiêu An nhìn thứ trong tay bọn họ, hỏi: “Đây là cái gì?”

Phù Gia nhìn thấy Tiêu An, đôi mắt lấp lánh tựa như những ánh đèn ban đêm được thắp sáng, vừa thấy liền sáng bừng lên. Nương theo từng bước chân của hắn, Phù Gia cảm giác được độ nóng tỏa ra từ hắn, vô cùng ấm áp.

Phù Gia lập tức liền quăng hai người trẻ tuổi đứng gác ra sau, trả lời thay họ: “Đây là thuốc mà tôi thí nghiệm được trong lúc rảnh rỗi, có thể làm giảm bớt mệt nhọc, tăng cường thể chất, người bình thường muốn có được còn không được đâu.”

Tiêu An vừa nghe, chân mày liền nhăn thành sâu lông. Đây là cái gì vậy, có phải uống xong thì cái mạng cũng đi luôn không.

Hắn đã điều tra tất tần tật về Lý Y Y. Trình độ học vấn của Lý Y Y, toàn bộ tài liệu về cô, bao gồm cả chồng trước và căn bệnh của cô. Chỉ là phu nhân nhà giàu đã ly hôn, đột nhiên chạy đi tham gia nghiên cứu khoa học, hoàn toàn không có nền tảng gì hết.

Lý Y Y, là một kẻ lừa đảo, không biết từ đâu đào ra luận văn với số liệu nghiên cứu. Bây giờ còn chạy tới viện nghiên cứu.

Khi Tiêu An thấy đống tài liệu này, trong lòng liền phán Phù Gia là kẻ lừa đảo.

Hơn nữa có khả năng là sau lưng cô còn có một tập thể, một tập thể kẻ lừa đảo.

Phù Gia không biết những suy nghĩ trong lòng Tiêu An, nhưng thấy khuôn mặt nghiêm túc của hắn, bộ dạng cau mày, móc trong túi ra hai chai thuốc thử: “Cho anh nè, tôi cho anh hai chai, anh khác với họ.”

Chân mày Tiêu An nhíu càng chặt: “Này là cái gì, đã qua thử nghiệm chưa.”

Phù Gia lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng đồ của tôi không vấn đề gì đâu, anh cứ yên tâm uống.”

Phù Gia nói, mở ra chai thuốc: “Thử đi.”

“Không cần.” Tiêu An nhận lấy chai thuốc thử, còn việc uống hay không, thì câu trả lời chắc chắn là không.

Thậm chí Tiêu An còn nghi ngờ Phù Gia có quan hệ dây mơ rễ má với mấy thế lực bên ngoài.

Phù Gia thấy Tiêu An nhận đồ, cười tít mắt hỏi: “Tiêu tiên sinh anh có thời gian không?”

Tiêu An thăm dò mục đích xấu xa của cô, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì à?”

Phù Gia nhìn đồng hồ: “Giờ đã tới lúc ăn cơm rồi. Tiêu tiên sinh đã ăn cơm chưa, tôi mời anh ăn cơm, ăn ở trong viện nghiên cứu.”

Tiêu An ngập ngừng chốc lát, gật đầu đồng ý: “Được.”

Hai tên đứng gác trẻ tuổi nhìn chai thuốc trong tay, thứ đồ chơi này giải quyết sao đây?

Uống hay không uống?

Đồ ăn ở viện nghiên cứu rất thịnh soạn. Tiêu An lấy phần cơm hai người, Phù Gia chống cằm nhìn Tiêu An, trên mặt mang theo một loại cảm xúc giống như vui mừng, loại vui mừng này cứ như là được mùa vậy.

Chung quy có loại cảm giác không nói thành lời, làm cho Tiêu An cảm thấy không được tốt lắm.

Phù Gia kẹp chiếc đùi gà đặt vào trong phần cơm của Tiêu An: “Anh ăn nhiều một chút.”

Tiêu An:???

Tiêu An ăn vài miếng, bầu không khí coi như thoải mái, hỏi: “Ngày trước Lý tiểu thư làm gì thế?”

Phù Gia gạt đồ ăn trong cơm ra, gắp hết thịt trong mâm cho Tiêu An, trước mặt Tiêu An hóa thành một núi thịt, khiến khuôn mặt nghiêm túc của hắn có chút không kiềm chế được: “Lý tiểu thư, đừng gắp cho tôi nữa, cảm ơn.”

Phù Gia cười: “Được nha, anh ăn nhiều một chút nhé.”

Tiêu An kéo đề tài trở về, né đi ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi của Phù Gia, khóe miệng cô tựa như một con dã thú đang chảy nước miếng. Hắn cần gắng sức rất nhiều để khống chế bản thân, ngăn bản thân động thủ với cô: “Lý tiểu thư trước đây là làm gì nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.