Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 69: Chương 69: Thanh xuân ấy không mưa (15)




Đôi tay trắng nõn mềm mại của cậu vòng qua thắt lưng Phó Thừa Phong,bàn tay mịn màng quyến rũ mò dọc lên theo sống lưng y.Từng ngón tay thon gọn ngọc ngà không ngừng xoa nắn tấm lưng trần của y, ngón tay đầy ma lực mơn trớn vuốt ve sau ót, xuyên qua những sợi tóc đen dày ướt đẫm mồ hôi. Hai tay ái nhân câu lấy ôm cổ Phó Thừa Phong, cậu hơi ưỡn người dậy, mi mắt đê mê khép hờ nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của y.

Phó Thừa Phong mãnh liệt bao trùm đôi môi ngon mọng mà ra sức gặm nhấm, cuồng m*út. Bàn tay y nóng bỏng nhẹ nhàng xoa nắn eo cậu, không ngừng đốt lửa khơi dậy sóng d*ục trong người, bàn tay to lớn lần mò xuống bờ m*ông tròn trịa của ái nhân, thô lỗ bóp mạnh vài cái, nhào nặn chơi đùa hồi lâu sau đó mới nâng mông cậy lên ép chặt về hướng mình, hạ thể hai người dán sát vào nhau không kẽ hở, tuy cách một lớp mỏng quần áo nhưng vẫn không ngăn cản được thứ cảm giác hưng phấn kích thích mang lại.

“A...” Phó Thừa Phong nhịp nhàng cử động lên xuống, cách một tầng vải vóc bắt đầu điên cuồng cọ xát. Từng trận rê*n rĩ thoải mái thốt ra từ miệng hai người. Bất thình lình Phó Thừa Phong bật người cách xa ra, y nhanh chóng bứt phăng các nút áo, tháo thắt lưng, mở khóa kéo, cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên người quăng ném ra xa, sau đó cực kỳ gấp gáp xoa nắn bờ m*ông ái nhân,có chút cấp tốc nhấn người về phía trước. Một phát nhanh, mạnh, chuẩn, n*am c*ăn ngay tức khắc ngập sâu vào trong nội b*ích của ái nhân.

“Ưm...” Cả hai đồng loạt rên lên tận hưởng cơn khoái cảm cực sướng.

Phó Thừa Phong không chút đè nén, nam c*ăn vừa mới đâm sâu vào nội bích y liền lập tức đưa đẩy thắt lưng, cuồng dã luật động.Ái nhân gắt gao ôm cổ y, cậu nâng cao m*ông phối hợp nhịp điệu tiết tấu của Phó Thừa Phong, làm cho chỗ kết hợp giữa hai người càng thêm khít chặt, càng tăng thêm khoái cảm. Y vẫn vội vã tăng tốc độ ra vào,giữa cơn sóng cuồn cuộn của tình triều, tinh tế cảm nhận thân thể ngọt ngào của ái nhân, nghe cậu r*ên r*ĩ ngâm nga tựa như một lời bùa chú thúc đẩy dụ*c vọng mãnh liệt tuôn trào, phá hủy mọi ấn phong tính thú trong mỗi người nam nhân.

“A... A... Ư...”

“Hưm... Ừm...”

Từng cơn sóng cao trào khiến cho nội b*ích xoắn chặt lấy na*m c*ăn. Cây gậy sắt thô to bỏng rát bị mật động tham lam cắn nuốt.

Giây phút này y mơ tưởng đã nhiều năm nay, Phó Thừa Phong không chịu nổi thứ khoái cảm mất hồn như thế, ý thức y lúc này hoàn toàn bị d*ục vọng khống chế. Dùng toàn lực rút ra lại hung mãnh đâm vào. Hai thân thể va chạm vào nhau đong đưa không ngừng, tiếng “Phách, phách, phách...” dâ*m mị vang dội khắp căn phòng tạo nên một bản thúc giục tình cuồng phong loạn vũ.

Điên cuồng đưa đẩy hồi lâu, tốc độ đâm vào rút ra đạt đến tần suất cao nhất, cuối cùng dục vọng bị đè nén nhiều năm trong đỉnh cao cực sướng toàn bộ phun trào bắn mạnh vào tận sâu trong cơ thể của ái nhân. Thân thể Phó Thừa Phong run rẩy kịch liệt hồi lâu sau đó mới dừng lại.

“A....Vũ nhi...”

Phó Thừa Phong chôn sâu đầu vào hõm vai ái nhân,nhắm mắt tận hưởng dư vị kích tình sau trận hoan ái. Hồi lâu sau mới hơi nhổm người dậy chống hai tay cúi đầu nhìn ái nhân dưới thân.Con ngươi to tròn ngập nước đọng lại nơi khoé mắt và hàng mi dài,ánh đèn phòng mờ ảo phụ trợ làm nó trở nên sáng lấp lánh và lung linh mờ ảo.

Nhìn một lượt toàn bộ thân thể đầy mỹ vị này không khỏi hít sâu một hơi,y thế mà lại c*ứng nữa rồi!!!

Mễ Lạc Tranh nào đã thoả mãn, cậu cắn môi, đôi cánh tay quàng lên cổ Phó Thừa Phong nghẹn ngào mở giọng cầu xin

“Lão công...muốn...làm nữa đi mà.. haa...”

Vốn đã có sẵn dự tính trong đầu, giờ lại còn được mời thì tội gì không ăn chứ?

“Chổ này thực mẫn cảm đi? Thích anh hôn nơi này sao?” Phó Thừa Phong đưa lưỡi nặng nề hút, liế*m láp, thỉnh thoảng dùng lưỡi đảo quanh đầu nh*ũ, làm ướt nhẹp một mảng da thịt.

Cậu cắn chặt môi lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng thở dốc, hai má trắng như bạch ngọc nhanh chóng trở nên ửng đỏ.Hồi sau không nhịn nổi khoái cảm mà bắt đầu kêu:

“Ngaa...ha..”

Mễ Lạc Tranh đầu ngữa ra sau,miệng phát ra những âm thanh ngọt ngào.Còn Phó Thừa Phong bắt đầu ở trong thân thể cậu điên cuồng chuyển động.Càng là không quên cắn đầu n*hũ hoa sớm đã ***** ****.

“Lão công haa...”

Tình d*ục kích thích tràn đầy khoái cảm, bức Mễ Lạc Tranh quên giãy dụa, không ngừng vặn vẹo thân thể chờ mong nam nhân kịch liệt tiến vào. Theo bản năng cơ thể kia làm c*ôn t*hịt cực nóng đốt cháy ở trong cơ thể, bản thân chìm đắm khắc sâu trong tình yêu mà nam nhân này mang đến.Thân thể cậu bị tầng tầng khoái cảm vây quanh,miệng phát ra những lời nỉ non mộng ảo.

“A....Phó Thừa Phong anh...tuyệt...tuyệt qúa”

Mễ Lạc Tranh theo động tác của y không nhịn được mà đong đưa thân thể,đem mái tóc đã thấm đẫm mồ hôi rơi tán loạn trên da thịt trắng nõn theo từng nhịp mà luật động.Mang theo độ ấm của hai người đang kích tì*nh lên cao mà sôi trào.

“Vũ nhi,em hảo nhanh...miệng nhỏ phía dưới cắn m*út anh thật thích...”

Phó Thừa Phong cúi đầu gặm lấy cổ cậu mà cắn,vươn đầu lưỡi khẽ l*iếm làn da ửng đỏ vì nhiễm tình.

“Lưu...lưu manh...không cần nói mà...”

Mễ Lạc Tranh tuy rằng bình thường có đôi lúc ngang bướng,trong lòng luôn nghĩ cách đánh gục đem lão công tương lai về nhà.Nhưng dù sao cũng là “trẻ vị thành niên” chưa tròn 18 mới lớn nên hay thẹn thùng.Cậu nghe thấy lời trêu chọc đầy càn rỡ của Phó Thừa Phong mà xấu hổ,mặt đỏ như xuất huyết đến nơi.Cơ thể không ngừng vặn vẹo,tỏ vẻ bản thân bất mãn cùng kháng nghị.

“Em ra xức xoay như thế làm gì...chẳng lẽ không thích?....Vậy lúc ban nãy là ma bám lấy đòi anh làm à,hả?...đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi, cái miệng nhỏ phía dưới xem ra còn thành thật hơn miệng trên nhiều...em xem nó này...còn không phải cắn chặt con trai anh không chịu nhả ra hay sao?”

“A....hỗn đãn...Phó Thừa Phong...không cần...aa”

Nam nhân giống như ngựa hoang thoát cương, không ngừng ra vào nơi mềm mại yếu ớt của ai kia.

“Kêu anh là ba ba...mau lên”

Phó Thừa Phong rất kiên định cố thủ ở trong cơ thể Mễ Lạc Tranh,không đồng ý rời đi.

“Em...hức... đau aa...”

“Thích không? kì thực anh cũng đã sớm tưởng tượng hung hăng làm em như thế nào.Vũ nhi có biết hay không...mỗi đêm anh đều mộng xuân,mơ người nằm dưới thân là em...hai lần đều là em cầu anh...con m*ẹ nó em khóc cái gì chứ? hay muốn anh hung hăng th*ao em....nói có phải rất muốn n*am căn của anh cho nội b*ích của em ăn no không hả?muốn thì cầu xin anh đi...”

Như là khiêu chiến cực hạn của ái nhân,Phó Thừa Phong dồn sức vào thân dưới mà đâm mạnh,cơ hồ mỗi cú đều thúc vài nơi sâu nhất của Mễ Lạc Tranh.

“Kêu lên!anh biết đầu óc đen tối của em có bao nhiêu tưởng tượng muốn anh ăn sạch em đúng không?...Vũ nhi...anh yêu em...em cũng yêu anh mà...mau kêu lên....em phải nói rõ cho anh biết thích anh th*ao em như thế nào...haa...”

Phó Thừa Phong mạnh mẽ tiến lên,muốn Mễ Lạc Tranh quang minh chính đại thừa nhận bản thân có bao nhiêu khát vọng.

“A... ba ba làm con...làm chết con đi...haa...chỉ cần ba ba...chỉ cần ba ba làm...Vũ nhi rất nhiều lần tưởng tượng bị ba ba làm...mỗi lần tưởng tượng...miệng nhỏ đều rất ngứa...ba ba mau th*ao chết con trai đi...ưm...”

Ở trong tình cảm thống khổ cùng kích t*ình trung hoà,Mễ Lạc Tranh cũng cố thân mình thừa nhận nam nhân ngày càng mạnh mẽ tiến lên,theo bản năng hưởng ứng nhiệt tình.

Mỗi tiếng r*ên rĩ của cậu đều tràn ngập hương vị kích t*ình,Phó Thừa Phong nghe được nhiệt huyết càng thêm sôi trào,y không ngừng đong đưa phần eo,tăng thêm lực đạo vừa vào vừa ra, bức tiếng r*ên rĩ càng thêm cao ngẫng. Truyện Cổ Đại

“A… Nhẹ chút… A…. Em … Em chịu không nổi…”

Trong cơ thể khoái cảm ngày càng tụ tập,thẳng hướng ót,trước mắt bắt đầu mơ hồ toàn bộ máu giống như đều chảy về một phía,không chịu nổi khống chế cảm giác hư không tràn lan.

Phó Thừa Phong ác liệt tiếp tục cuồng dã xâm nhập vào cơ thể Lạc Tranh,ý xấu không ngừng đem điểm G của cậu mà thẳng tắp tiến vào,ngón tay thô ráp liên tục vuốt ve chớp lên hai khoả anh đào,dẫn tới tiếng hét chói tai liên tục không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.