Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 181: Chương 181




Buổi chiều, Phan viện trưởng lấy cớ tối nay mấy thầy trò tới nhà một người bạn của bà ăn cơm để đuổi Hàn thúc về sớm. Vị Hàn thúc cũng không dị nghị, xong việc liền về. Thời gian đó Hiểu Linh vẫn miệt mài chép sách. Những trang sách ban sáng đã khô mực, cô đối chiếu lại một lần nữa với bản gốc, thêm các nét phẩy, sổ còn thiếu và đánh dấu hiệu số trang bên dưới cẩn thận trước khi cất đi.

Nhìn trời đã ngả bóng, Hiểu Linh thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị nấu bữa tối. Cô vừa mở cửa thì nhìn thấy Tường Minh đã đứng ngoài từ bao giờ đang định gọi cô.

- Muội đứng bên ngoài lâu chưa?

Nhìn thấy Hiểu Linh, Tường Minh toét miệng cười:

- Ta quá phấn khích không học nổi nên ngồi bên ngoài nghịch từ chiều. Có điều ta biết còn sớm lắm mới tới giờ cơm nên cũng không dám làm phiền tỷ. Linh tỷ, tỷ thật sự biết nấu ăn sao?

Hiểu Linh mỉm cười, tự tin đáp:

- Ta rất tự tin về khả năng nấu ăn của mình đấy. Muội cứ yên tâm.

Tường Minh gật đầu:

- Vậy thì tốt quá, ta sẽ ráng học để nấu ăn cho sư phụ.

Hiểu Linh dẫn đầu đi xuống bếp:

- Trước tiên ta dạy muội vo gạo nấu cơm đi.

Hiểu Linh dùng bát xúc hai bát gạo đầy vào chiếc rá tre rồi đi ra giếng nước. Cô kéo nước đổ đầy chiếc thau nhỏ rồi nói:

- Muội đặt rá gạo vào đi. Khuấy nhẹ một lát rồi hai tay nắm gạo chà sát.

Tường Minh nhất nhất nghe theo từng lời Hiểu Linh nói mà làm theo.

- Lại khuấy đảo một lần nữa… nhấn chìm rá gạo xuống để lừa vỏ thóc ra… Rất tốt… Muội xóc gạo lên rồi nhặt sạn đi. Chú ý các hạt sạn trắng đấy.

Hiểu Linh chậm rãi ở bên hướng dẫn cho đứa nhỏ từng chút một. Gạo vo xong để ráo một bên. Cô lại chỉ cho Tường Minh nhặt rau khoai.

- Ta chiều nay sẽ nấu các món y chang ban sáng để muội có thể thấy sự khác nhau thế nào trong món ăn. Riêng thịt rang còn nhiều, ta sẽ chế tác lại một chút cho dễ ăn hơn. Cà muội mặn thì đành chịu rồi. Bữa sau có cá hoặc thịt mới ta sẽ dùng nó để kho ăn cũng được.

Tường Minh gật đầu:

- Tỷ nhớ chỉ ta cả cách nấu cơm nữa đấy.

Hiểu Linh phì cười:

- Biết rồi. sẽ chỉ hết cho muội.

Ngày xưa lúc nấu cơm gang ở nhà, vì không có đồ đong nước nên mọi thứ đều ước chừng. Khi đó phải đun nước sôi mới thả gạo vào nên với những đứa mới học nấu ăn chắc chắn không tránh khỏi bữa khê, bữa nhão. Vì thế, Hiểu Linh quyết định chỉ luôn cho Tường Minh bí quyết đo nước một đốt ngón tay ngay bây giờ. Cơm ngon thì đồ ăn có chút lỗi lầm vẫn có thể cố được.

Tường Minh cẩn thận nhờ cả Phan viện trưởng xuống đo ngón tay nước cho mình. Cô nàng có chút sợ mình còn nhỏ, đốt ngón tay ngắn, cơm sẽ không được ngon. Mà nhờ Hiểu Linh thì sau này tỷ ấy không có ở đây làm sao có thể đo giúp cô chứ. Nên chỉ có thể là nhờ sư phụ.

Phan viện trưởng bị tiểu đồ đệ làm nũng đến phiền cũng buông cuốn sách xuống nhà xem hai tỷ muội nấu cơm.

Hiểu Linh nói:

- Bây giờ cơm chưa sôi, muội có thể đun to lửa một chút. Nhưng một lát sôi rồi thì phải rút lửa lại để không bị trào. Đun cho tới khi cơm cạn thì đảo qua một lần rồi bắc sang bên cạnh hông cơm. Hông cơm phải chú ý than cho đủ. Dư than một chút không sao nhưng thiếu than cơm sẽ không chín được.

Nồi cơm hoàn thành, nồi nước luộc rau được bắc lên. Hiểu Linh nhắc:

- Muội thả vài hạt muối vào cho. Thả ít thôi rồi một lát nêm lại.

Tường Minh căng thẳng nhón một dúm muối, liếc nhìn Hiểu Linh ý hỏi như vậy được chưa rồi mới dám thả vào nồi canh. Nàng cũng sợ ăn mặn lắm rồi. Nước vừa sôi, Hiểu Linh đun to lửa rồi thả rau vào, đảo đều rồi đậy vung trong chốc lát. Cô dặn:

- Luộc bất kỳ loại rau nào muội phải chú ý lửa to để rau được xanh. Nếu lửa nhỏ, rau sẽ bị vàng, nhìn mất ngon. Sau đó muội đếm từ 1 đến 60 hai lần thì mở ra bấm thử rau xem mềm chưa, nếu chưa mềm lại tiếp tục đếm.

Tường Minh thành thật vừa ngồi trông lửa vừa đếm. Hiểu Linh thì quay sang nồi thịt kho mặn ban sáng chắt bớt phần nước còn lại ra để làm nước chấm. Dù sao thì đó cũng là nước thịt, bỏ đi thật sự quá uổng phí. Cô vừa cho thêm đường, vài lát tai chua ban nãy tìm thấy trong chạn bếp vừa nói với Tường Minh:

- Để cứu vãn món thịt sáng nay bị mặn, ta chắt hết số nước thịt đi, đổ thêm nước mới để một lát vị mặn thôi ra bớt. Bỏ thêm đường và tai chua để có vị chua ngọt cân bằng lại vị mặn gắt. Muội và viện trưởng ăn được ớt chứ? để ta thả một chút?

Tường Minh gật đầu:

- Sư phụ và ta đều ăn được. Linh tỷ… ta mở nồi rau ra rồi, tiếp theo thế nào?

Hiểu Linh đáp:

- Muội vớt một cọng thân rồi bấm thử móng tay vào, nếu bấm được là được rồi.

Tường Minh cẩn trọng làm theo rồi phản hồi:

- Được rồi tỷ ơi.

- Tốt. Muội vớt rau ra rá đi cho ráo, rau cũng không bị nhũn. Nếm thử xem canh đã mặn đủ chưa thì nêm lại muối rồi bỏ mấy cánh tai chua đun thêm một chút là được bát canh rồi.

Nồi canh xong, nồi thịt rang cũng được bắc lên bếp để đun một lát. Gia vị gia giảm Hiểu Linh đã làm xong, cũng đã nói hết cho Tường Minh biết. Cô quay sang lấy ba quả trứng, chắt chút nước thịt ban nãy rồi chỉ cho Tường Minh cách đánh tan trứng. Tuy có chút lóng ngóng khi cuộn nhưng món ăn vẫn được hoàn thành khá ổn, bên ngoài vàng ươm, bên trong mềm mại.

Bữa tối hôm đó hai thầy trò Phan Sư Khương ăn tới no căng. Thật lâu rồi mới được bữa cơm ngon lành như vậy. Tường Minh hứng trí bừng bừng xin Hiểu Linh chỉ thêm cho việc nấu ăn. Ba ngày ở đó, Hiểu Linh đã dạy cho cô nàng những món đơn giản và đầy đủ dinh dưỡng nhất có thể. Dù cô không ở đây, Tường Minh vẫn có thể xoay xở được bữa cơm cho hai thầy trò mà không cần Hàn Thúc nấu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.