Wrong Impression

Chương 56: Chương 56: Khởi đầu mới, xuất phát!






Edit: Dờ

Sau khi vòng loại kết thúc, trang web chính thức công bố danh sách đi tiếp vòng trong, tài khoản của Chung Vị Thời nhận được một tin nhắn mới.

Nội dung nói về thể lệ vòng sau và thông báo địa điểm thi đấu tiếp theo.

Vòng đấu tiếp theo tổ chức ở thành phố B.

Đại Phi cũng nhận được tin nhắn tương tự, đại ý là đã thăng cấp thành thí sinh chính thức.

Tổ đòi nợ vô cùng vui mừng.

Ngay lúc mọi người thảo luận nên thuê khách sạn nào, Cố Lễ Châu bỗng nhiên nói: "Nếu đến thành phố B thì tới chỗ tôi ở đi."

Chung Vị Thời sửng sốt, "Nhà anh xa không?"

Cố Lễ Châu tìm trên bản đồ, "Lái xe nửa tiếng, cũng không tính là xa."

Thành phố B rất lớn, cũng rất hay kẹt xe, nói là nửa tiếng nhưng thực ra nhà hắn cách trung tâm thi đấu không hề xa.

Chung Vị Thời khiếp sợ, "Vậy nhà anh cũng coi như ở trung tâm thành phố rồi!"

Hiếm lắm Cố Lễ Châu mới thấy được ánh mắt sùng bái của bạn trai nhỏ, hơi đắc ý.

"Đương nhiên, rộng hơn chỗ này nhiều, em thích thì có thể lăn lộn tùy ý trên đất."

Chung Vị Thời: "Em vui cũng không lăn lộn trên đất."

Cố Lễ Châu: "Vậy lăn trên giường, giường tôi cũng rất lớn."

Chung Vị Thời cao giọng: "Không lăn lộn không được à!"

Cố Lễ Châu rất chắc kèo: "Em thấy rồi chắc chắn sẽ nằm ra lăn lộn."

Nói đi là đi.

Cố Lễ Châu mở máy tính ra đặt vé máy bay, Chung Vị Thời tò mò ghé vào nhìn, đập vào mặt cậu là một cái hôn vị bạc hà.

"Làm việc đứng đắn trước đã." Chung Vị Thời xoay đầu hắn ra nhìn màn hình.

Cố Lễ Châu ôm lưng cậu kéo vào ngồi phía trước mình, Chung Vị Thời thuận theo ngồi lên đùi hắn.

"Vậy có nghĩa là, chút nữa sẽ làm chuyện không đứng đắn?"

Tuy hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, thường xuyên ngọt ngấy với nhau, nhưng Chung Vị Thời vẫn hơi ngượng, "Đầu óc anh toàn nghĩ gì vậy, buổi sáng giúp anh một lần rồi đấy thôi."

"Đấy là buổi sáng," Cố Lễ Châu ôm thắt lưng cậu, nâng tay xem đồng hồ, "Bây giờ hơn 10 giờ, em có muốn không? Hay là tôi..." Nói xong, tay mò xuống khóa thắt lưng.

Chung Vị Thời đỏ ửng vành tai, nói lảng sang chuyện khác: "Xem vé máy bay trước."

Cố Lễ Châu giống như một thư sinh bị yêu quái mê hoặc, đeo kính mắt, cằm đặt lên vai Chung Vị Thời, bên tay vốn đang kẹp điếu thuốc giờ cũng đổi thành ôm bạn trai.

Hắn đăng nhập vào trang web của hãng hàng không, sau khi điền đủ thông tin thì đổi sang một giao diện khác.

"Em có muốn ngồi cạnh cửa sổ không?" Cố Lễ Châu nhấc chân, người trên đùi liền nảy một chút như cưỡi ngựa.

Chung Vị Thời chỉ màn hình, "Vì sao mấy chỗ này có màu khác?"

"Cái đó khoang hạng nhất, phía dưới là khoang phổ thông."

"Khác gì nhau à? Khoang hạng nhất thì giống như ghế phụ lái, được nhìn cơ trưởng lái máy bay sao?"

Cố Lễ Châu phì cười, "Đúng vậy, tôi đặt cho em ghế phụ lái đi."

Chung Vị Thời nhìn hắn, "Anh lừa em đúng không?"

Cố Lễ Châu vẫn cười, "Khoang hạng nhất rộng rãi hơn nhiều, đồ ăn cũng rất ổn, chúng ta có thể nằm xuống nghỉ ngơi nữa."

Chung Vị Thời nhìn thấy giá vé, lập tức gạt ý định ngồi ghế "phụ lái" ra khỏi đầu.

"Đắt quá đắt quá đắt quá đi....."

Ngày xuất phát, Chung Vị Thời dậy rất sớm, nói đúng hơn là cả đêm không ngủ.

Từ nhỏ tới lớn, lần đầu cậu ngồi máy bay, phấn khích không ngủ được, sáng ra hai mắt đỏ lên, nhưng sau khi đi rửa mặt đánh răng thì lại tràn đầy tinh thần.

Lúc cậu xách đồ ăn lên tầng, Cố Lễ Châu còn đang ngáp trong phòng tắm.

"Mau lên mau lên! Sắp 6 rưỡi rồi!" Chung Vị Thời thúc giục.

"......." Cố Lễ Châu thở dài, "12 giờ mới bay, kể cả có cưỡi ngựa đến sân bay thì vẫn kịp."

"Nhưng em muốn mua đồ ở sân bay."

"Sân bay có gì mà mua."

"Ầy, anh không hiểu đâu! Mau lên mau lên mau lên!――" Chung Vị Thời hận không thể đánh răng thay hắn.

Ăn sáng xong, hai người thay một bộ quần áo tình nhân mới mua, ngồi xe tới sân bay.

Trung tuần tháng 9, nhiệt độ không khí vẫn còn rất cao, dọc đường toàn tiếng ve kêu, tâm trạng Chung Vị Thời chưa bao giờ tốt đẹp như lúc này.

Trong mắt cậu, nhà là nơi vừa an toàn vừa thoải mái, cũng tồn tại rất nhiều thứ cá nhân, thậm chí từ đó có thể phân tích ra sở thích và thói quen hằng ngày của một người.

Nếu người đó bằng lòng dẫn bạn về nhà mình ở một thời gian dài, vậy thì nhất định là người đó vô cùng tin tưởng bạn, đặt bạn ở một vị trí quan trọng trong tim.

Có điều, trong mừng rỡ lại có lo lắng.

"Anh ở cùng bố hả?" Chung Vị Thời hỏi.

"À không, tôi ở một mình." Cố Lễ Châu đáp.

Chung Vị Thời khẽ thở phào, "Vậy thì tốt rồi."

"Sợ gặp phụ huynh à?"

"Em sợ ông ấy không thích em."

"Không sao đâu." Cố Lễ Châu bóp ngón tay cậu, cười nói: "Tôi thích là được, ông ấy không quản lý nổi."

"Nhưng đó là bố anh mà."

"Mắt nhìn người của tôi cao hơn ông ấy biết không, tôi thích em rồi, ông ấy có thể không ưng ý sao?"

Chung Vị Thời hào sảng vỗ vai hắn, "Được đấy lão Cố, dạo này mồm cứ như bôi mật ấy."

Cố Lễ Châu xách vành tai cậu, "Lão Cố là để cho em gọi à?"

Chung Vị Thời bị hắn kéo đến nỗi phải kiễng mũi chân lên, kêu la oai oái: "Đau đau đau!――"

Cố Lễ Châu: "Gọi cái gì dễ nghe hơn rồi tôi thả."

"Ca! Bỏ ra bỏ ra bỏ ra! Tai sắp đứt mất!"

Sau khi xuống xe, Cố Lễ Châu kéo vali chầm chậm đi vào đại sảnh, Chung Vị Thời vội vàng đi ra cửa sổ sát đất selfie với máy bay.

Ánh mắt trời cực chói mắt, chiếu sáng bụi bặm bay trong đại sảnh, nhẹ nhàng bay lượn, trên nền bối cảnh trắng sáng, sợi dây đỏ ở cổ tay càng thêm nổi bật.

Chung Vị Thời đã có hơn hai nghìn fan Weibo, cảm thấy hơi tự hào: "Anh nói xem sân bay bao nhiêu người thế này, có gặp được fan của em không nhỉ? Em có nên tìm người thiết kế chữ ký không, anh biết thiết kế chữ ký chứ?"

Cố Lễ Châu ngửa đầu cười lớn.

Thực ra hắn khá hâm mộ Chung Vị Thời, ngày nào cũng sống trong sự mong chờ, ngay cả bụi cây gai bên đường cũng chẳng còn gai góc nữa.

"Được, tôi nhận đơn hàng của em, em thích kiểu hoa mỹ, kiểu hài hước, kiểu đáng yêu, hay là kiểu phóng khoáng?" Cố Lễ Châu hỏi.

"Anh cảm thấy kiểu nào phù hợp với khí chất của em? Trong ngầu có đáng yêu?"

"Kiểu dở hơi."

"Cút!"

Hôm nay đúng là có minh tinh xuất hiện ở sân bay, tạo nên chấn động không nhỏ, có điều không phải là Chung Vị Thời, mà là một nghệ sĩ mới debut vị trí center của một chương trình tuyển chọn idol.

Lần đầu Chung Vị Thời thấy fan đón sân bay, không đếm được có bao nhiêu fan hâm mộ cầm bảng đèn và banner chen chúc lên, bọn họ gọi tên nghệ sĩ khàn cả giọng, bảo cậu ta ăn nhiều một chút, giữ gìn sức khỏe.

Như là meme sóc Marmota gào thét trên Weibo.



Cố Lễ Châu vặn đầu cậu trở về, "Đừng nhìn, hãy trân trọng những ngày còn được mặc đồ tình nhân ra đường với bạn trai em đi."

Chung Vị Thời cười hì hì.

Lần đầu tiên ngồi máy bay, Chung Vị Thời như một học sinh tiểu học chuẩn bị đi du lịch ngoại khóa, từ sảnh chờ đến lúc bước vào cabin không hề chịu yên tĩnh.

Sau khi dùng máy ảnh của Cố Lễ Châu chụp đến hết pin thì bắt đầu nhấm nháp các loại nước quả miễn phí trên máy bay, ngay cả lúc đi toilet quay về cũng sợ hãi than: "Ca! Lực hút của cái bồn cầu trên máy bay cũng quá mạnh rồi đi! Cứ như hút cả người đi ấy! Phân với nước tiểu sẽ đi tới đâu? Sau khi có người đi vệ sinh thì một bãi shit sẽ rơi từ trên trời xuống à?"

"................"

Cố Lễ Châu chịu đựng những ánh mắt đổ dồn về hắn từ bốn phương tám hướng, thật muốn giả bộ như không quen Chung Vị Thời, cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích.

"Chất thải sẽ được đưa tới khoang trữ bằng khí nén, sau khi máy bay hạ cánh thì có nhân viên hậu cần dưới mặt đất xử lý, không rơi từ trên trời xuống đâu."

Chung Vị Thời "ồ" một tiếng, "Vậy sao?"

Cố Lễ Châu nhìn cậu, "Trông em có vẻ thất vọng nhỉ?"

Chung Vị Thời không dám nói vừa rồi cậu đã tưởng tượng Cố Lễ Châu bị shit rơi trúng mặt, cậu cắn môi nhìn ra những tầng mây như tiên cảnh ngoài cửa sổ.

"Bạn cháu đáng yêu quá." Một bà cô ngồi bên cạnh Cố Lễ Châu cười nói.

Cố Lễ Châu mỉm cười, thầm đáp đúng vậy.

Lúc máy bay cất cánh đã là 3 giờ chiều, bọn họ bay hơn hai tiếng, mây bên ngoài từ kẹo bông trắng biến thành màu vàng nhạt, tầm mắt cũng dần mờ ảo hơn.

Cố Lễ Châu nghiêng đầu tựa vào vai Chung Vị Thời.

Ngủ mất rồi.

Chung Vị Thời lén cầm tay hắn, mười ngón nắm chặt.

Xúc cảm quen thuộc, độ ấm quen thuộc.

Hai mươi năm trước, thằng bé khóc oe oe ngoài cổng viện phúc lợi có tưởng tượng được rằng hôm nay sẽ có người ôm nó vào lòng và trân trọng nó hay không?

Tám năm trước, thiếu niên ướt đẫm cả người vì mưa to gió lớn ngồi xe lửa đến Dự Thành có tưởng tượng được tương lai sẽ sở hữu một mái ấm cho riêng mình hay không?

Một năm trước, thanh niên lạc đường ở Thanh Phong Uyển có thể tưởng tượng được người đàn ông cúi đầu xem tin tức ấy sẽ trở thành đối tượng yêu đương ngọt ngào với mình hay không?

Cuộc sống có rất nhiều điều tốt đẹp.

Có sự gia nhập của Cố Lễ Châu, cuộc sống của cậu nhiều màu sắc và hương vị hơn.

Chuyến bay hạ cánh đúng giờ.

Nhiệt độ của sân bay thành phố B thấp hơn nhiều lúc ở Dự Thành, Chung Vị Thời đi toilet, lúc ra thì bị Cố Lễ Châu ép mặc thêm áo.

"Đừng để bị cảm."

"Không thể nào! Thể chất em rất tốt, bao nhiêu năm không bị sốt cảm gì hết." Chung Vị Thời nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc thêm áo khoác, tung tăng chạy theo Cố Lễ Châu đi vào đại sảnh lấy hành lý.

Ra khỏi sân bay, vừa lúc cao điểm tan tầm, đường kẹt cứng xe cộ, hai người đợi một lúc lâu mới gọi được xe.

Chung Vị Thời nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cảm nhận được thời tiết hanh khô của thành phố này.

Thành phố B phồn hoa hơn trung tâm Dự Thành rất nhiều, ngã tư đường rộng thênh thang, dòng người đi lại cũng nhiều, nhưng thoạt nhìn ai cũng thật vội vã.

"Bao lâu nữa mới tới nhà anh? Em hơi đói." Chung Vị Thời nói.

Cố Lễ Châu nhìn lướt qua phong cảnh ngoài cửa, "Sắp rồi."

Quá nhiều đèn giao thông, chữ "sắp rồi" này ước chừng khoảng nửa tiếng, Chung Vị Thời dứt khoát nằm ra đùi Cố Lễ Châu mà ngủ.

Xe dừng trước cổng lớn của một khu biệt thự yên tĩnh giữa lòng thủ đô, bảo vệ ngăn lại không cho vào.

Lúc này Cố Lễ Châu mới lay Chung Vị Thời dậy.

Đã mấy tháng kể từ lúc Cố Lễ Châu nói "tôi có nhà rộng" ở quán buffet.

Lúc ấy Chung Vị Thời tự động tưởng tượng ra một ngôi nhà tổ truyền ở nông thôn, mặt tường loang lổ, nhà cũ nát có nguy cơ đổ sập, ở cửa còn có một con chó lười biếng nằm phơi nắng.

Kể cả lúc tới thành phố B rồi, thấy được cảnh phố xá hoa lệ, cậu cũng chỉ đổi từ nhà tranh nông thôn thành nhà bán hàng trong thành phố, diện tích khoảng 100 mét vuông, bốn phía đều là phòng ốc san sát nhau, không có cảnh đẹp gì để thưởng thức, có lẽ còn bí bách không khí.

Cho nên khi cậu đứng trước tòa biệt thự thiết kế hiện đại xa xỉ có cả bể bơi và vườn hoa, máu như ngừng chảy.

"Đây, đây đây đây...... Đây là nhà anh á?" Chung Vị Thời lắp bắp.

"Không thì nhà ai?" Cố Lễ Châu một mình kéo hai cái vali đi vào trong.

Chung Vị Thời nhìn đắm đuối tòa biệt thự thật lâu, không hiểu sao trong đầu lướt qua một câu ― Sự nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng của bạn.

Biệt thự ba tầng, dùng vốn từ vựng của Chung Vị Thời thì chỉ có thể nghĩ tới "phong cách Tây", "đồ sộ", "cao cấp", cùng với một từ cảm thán phát ra từ đáy lòng: "Wow――"

Cả toà biệt thự được thiết kế rất sáng tạo, không chỉnh tề vuông vức như nhà ở bình thường, kết cấu kiến trúc bên ngoài rất phong phú, đan xen vào nhau một cách thú vị, màu sắc chủ đạo thiên về xám tro, lại dùng rất nhiều đồ nội thất gỗ, tạo hình tối giản nhưng có cảm giác nhiều lớp lang.

Bên trái biệt thự có một bể bơi hình chữ nhật, cạnh đó là mặt cỏ xanh và nhiều loại thực vật vây quanh, bên phải là gara và vườn hoa.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời ngả về tây, mây được nhuộm sắc hồng nhàn nhạt, còn trời thì bát ngát một màu xanh lam.

Chung Vị Thời nhìn những thứ trước mắt, cảm thấy không thể tin nổi, cứ như xuyên vào thế giới anime.

Cố Lễ Châu mở khóa vân tay, "Vào xem thử đi."

Không phải xem thử.

Là. Tham. Quan.

Chung Vị Thời giơ chân tay cùng bên đi vào tham quan, giống như một thằng nhóc nghèo khổ tham gia chương trình thay đổi cuộc đời, rất câu nệ với hoàn cảnh xung quanh, hai chân cứng nhắc không dám bước lên phía trước.

Xuyên qua cửa sổ sát đất có thể thấy được một chiếc bàn gỗ bày trong vườn hoa, bên trên còn có khăn trải bàn màu nhạt.

Lòng hiếu kỳ của cậu lại nổi lên: "Cái bàn kia để bên ngoài không sợ trời mưa bị ướt sao?"

Cố Lễ Châu mở một cái app ra, tiện tay bấm vài cái, trần nhà che mưa bằng hợp kim giống như cửa cuốn chầm chậm kéo ra từ cửa sổ tầng hai, che khuất cái bàn.

Trong đầu Chung Vị Thời lại có một dòng chữ đau khổ trôi ngang qua ― Sự nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng của bạn.

"Hệ thống cài đặt chế độ tự động mở vòm che khi đạt tới nhiệt độ nhất định, lúc trời mưa nó sẽ tự mở ra."

"Ò." Chung Vị Thời mất đi năng lực ngôn ngữ.

Đúng là khoa học kỹ thuật thay đổi tương lai.

Nhà lâu lắm không có ai ở, trong không khí có mùi bụi bặm, Cố Lễ Châu mở người máy quét dọn, sau đó ra thềm cửa tìm một đôi dép lê cho cậu, "Em muốn ăn cơm chiên không?"

"Tùy anh, ăn cái gì cũng được." Chung Vị Thời cảm thấy cơm chiên không xứng với khu nhà cao cấp xa xỉ thế này, ít nhất cũng phải là bào ngư hải sâm chứ?

Có ngon không nhỉ?

Chưa ăn bao giờ.

Giờ phút này cậu mới ý thức được rằng mình đang yêu đương với đại gia hàng thật giá thật!

Ngẫm lại trước kia cậu đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc với Cố Lễ Châu...

Nhận việc làm bảo vệ? Công nhân đóng gói hoa quả? Còn bảo người ta xuống tầng làm công nhân thêu chữ thập...... Gửi quảng cáo "nhiều tiền cần con" dán trên cột điện cho hắn.

Cố Lễ Châu đúng là tốt tính lắm mới không xé tan xác cậu ngay lúc ấy, rốt cuộc là thích cậu đến mức nào mới có thể ở trong căn phòng ngủ rộng không tới 15 mét vuông, tranh giành một chiếc khăn mặt, một cái gối tựa, một quả dâu tây với cậu.........

"Nhà anh được đền bù giải phóng mặt bằng hả?" Chung Vị Thời nói xong lại tự phủ nhận, "Đền bù phá dỡ cũng không được đền khu nhà cao cấp thế này, anh trúng xổ số!?"

Cố Lễ Châu thở dài một tiếng.

Trong mắt bạn trai nhỏ, hình tượng của hắn nát đến độ nào vậy? Thà tin rằng hắn trúng xổ số chứ không chịu tin hắn chính là Vạn Lý Chu!

Không đợi hắn mở miệng, lực chú ý của Chung Vị Thời lại bị thứ khác thu hút, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nói: "Oa oa oa!....... Cái TV này to thế!"

Cố Lễ Châu cười ném một xâu chìa khóa cho cậu, "Em cứ xem tùy ý đi, tủ lạnh trống không, tôi đi siêu thị mua chút đồ rồi về ngay."

Chung Vị Thời "ò" một tiếng, Cố Lễ Châu cởi áo khoác rồi ra ngoài.

Phòng khách có màu chủ đạo là xám và trắng, phong cách trang trí tối giản, đồ nội thất rất mới, khiến cho người ta cảm giác giống y như Cố Lễ Châu vậy, chỉ có điều hơi lạnh nhạt, thiếu hơi người.

Cầu thang xoay tròn, trên tường treo mấy bức tranh Chung Vị Thời nhìn không hiểu, chỉ biết là rất cao cấp.

Phòng trên tầng hai không khóa cửa, theo thứ tự là phòng đọc sách, phòng để quần áo, phòng ngủ, bên kia cầu thang là phòng ngủ cho khách và phòng tập thể thao.

Chung Vị Thời phát hiện ra ban công bên ngoài phòng ngủ còn có một chiếc ghế mát xa.

Cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh Cố Lễ Châu nằm đó phơi nắng vào mùa đông.

Không hổ là chú già, thật là biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Cậu kiễng chân nằm lên ghế, lại bị thu hút bởi bởi hai khung ảnh gỗ bên trên TV.

Một trong số đó có lẽ là được chụp lúc Cố Lễ Châu tốt nghiệp đại học, bốn thanh niên mặc áo cử nhân màu đen đứng ở góc nào đó trong trường, bối cảnh là vách tường đầy những dây thường xuân.

Bây giờ cậu mới biết, Cố Lễ Châu lúc hai mươi tuổi trông như thế này.

Giống những thanh niên bên cạnh, tóc ngắn gọn gàng, thân hình gầy gò hơn hiện tại, da trắng nhất cả đám, bọn họ tung mũ cử nhân lên, tươi cười dưới ánh mặt trời.

Tấm còn lại là ảnh gia đình, nếu cậu đoán không nhầm, hẳn là bố mẹ và ông bà của Cố Lễ Châu, nhìn tướng mạo rất hiền lành, đặc biệt là mẹ, mắt phượng rủ xuống rất đẹp, rất trẻ trung, không khác lắm với lúc gặp bà ở Thanh Phong Uyển, chỉ là thay đổi kiểu tóc mà thôi.

Còn Cố Lễ Châu giống bố như đúc.

Trên bàn tròn bày bánh sinh nhật, nhìn số nến có thể đoán được lúc đó hắn 12 tuổi, chất lượng ảnh chụp không tốt lắm, dù gì cũng đã nhiều năm rồi.

Bối cảnh trong ảnh rất quen mắt.... Chiếc đồng hồ treo tường hình vuông kiểu dáng rất cũ.

Đây chẳng phải là căn hộ chung cư 301 sao!

Lúc Cố Lễ Châu đến khu hải sản mua tôm nõn, hắn nhận được tin nhắn của Chung Vị Thời.

- Chừng nào anh về vậy?

- Nhanh như vậy đã xem xong hết rồi?

- Chưa đâu, nhưng mà ở nhà một mình chán lắm, có nhiều đồ không biết dùng, anh ở đâu vậy? Em đi qua đó tìm anh.

Cố Lễ Châu cười, gửi định vị qua.

- Tôi mua thức ăn trên tầng hai.

- OKK!

- Em qua đường cẩn thận chút, tới rồi nhắn tin cho tôi.

Vừa trả lời xong, bả vai Cố Lễ Châu bị ai đó vỗ một cái.

Lúc quay đầu lại, hắn giật mình, trừng mắt sững người thật lâu vẫn không thể cất tiếng.

"Lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng nhận nhầm người."

Thôi Thắng thay đổi rất nhiều so với lúc học đại học, tóc cắt ngắn, mụn trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là nếp nhăn khóe mắt, làn da cũng đen đúa hơn nhiều, khóe miệng nhếch lên cười, Cố Lễ Châu biết chắc đó không phải là nụ cười vui vẻ gì.

Hắn hoàn toàn không nhìn, đẩy xe đến khu bán trái cây.

"Này, bạn học cũ mới vài năm không gặp mà không nhận ra nữa à?" Thôi Thắng đuổi theo hắn.

Cố Lễ Châu thản nhiên đáp: "Có việc gì không?"

"Không có gì, cảm thấy trùng hợp thôi, gặp cậu ở đây. Cậu sống gần đây sao?"

Cố Lễ Châu quay lại nhìn gã, giọng điệu cáu kỉnh: "Liên quan gì tới cậu? Đến nhìn xem tôi có cưỡng ép fan nữ không à?"

Nụ cười trên miệng Thôi Thắng cứng lại, sắc mặt rất khó coi.

Cố Lễ Châu cười khẩy.

Năm ấy cao tầng Tinh Hà Thế Kỷ tổ chức hoạt động offline, mời một số tác giả nổi tiếng tham gia, địa điểm là khách sạn ở thành phố X.

Lúc ấy Cố Lễ Châu với Thôi Thắng lâu ngày gặp lại, có khó xử nhưng không hề cảnh giác gì, vẫn ngồi cùng nhau hàn huyên mấy câu.

Uống không ít rượu vang ở bữa tiệc.

Cố Lễ Châu rất rõ tửu lượng của bản thân, nhưng hôm ấy uống hai ly đã thấy trời đất quay cuồng, không hề giống với lúc bình thường, dạ dày cũng khó chịu, cơ thể lại không nghe theo não.

Trước khi hắn mất ý thức, ấn tượng duy nhất là Thôi Thắng lấy thẻ phòng trong túi quần hắn rồi nói với mọi người là đưa hắn về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tin tức hắn cưỡng ép fan nữ nổ tung trên Weibo.

Trong camera giám sát, một cô gái tóc dài và nhân viên khách sạn dìu hắn vào phòng, nhân viên ra cửa trước, mấy phút sau, cô gái kia quần áo xộc xệch chạy trối chết ra ngoài.

Kỳ lạ nhất là, có người cố ý mua hot search.

Cố Lễ Châu hoàn toàn không hiểu ra sao, hắn không hề nhớ chút gì về mấy tiếng đồng hồ sau khi "say rượu" kia, cũng không biết cô gái ấy là ai.

Đêm đó những người khác đều về trước, Thôi Thắng nói muốn đưa hắn về khách sạn, nhưng Thôi Thắng lại nói với người khác là: "Vốn dĩ tôi muốn đưa cậu ấy về, nhưng cậu ấy lại nói hẹn bạn rồi, bảo tôi về trước."

Cố Lễ Châu lập tức ngộ ra ― Tất cả đều là sắp đặt.

Nhưng hắn không hề có bằng chứng.

Hắn nói tất cả tình huống cho cảnh sát, nghi ngờ mình uống phải chất cấm.

Lúc ấy đoàn đội của hắn cũng hoảng loạn, không dám tin tưởng lời một phía của Cố Lễ Châu, quan hệ xã hội không kịp thời, hot search treo một ngày, Vạn Lý Chu thân danh bại liệt trong nháy mắt.

Sau đó giải quyết bằng pháp luật, Cố Lễ Châu cũng liên hệ được với cô gái kia.

Cô gái kia xóa hết Weibo, lại đăng một đoạn giải thích, đám truyền thông bóng gió ám chỉ Cố Lễ Châu đe dọa nên cô gái đó mới làm vậy.

Tờ giấy trắng dù chỉ bị vẩy một vết mực đen thì cũng không thể quay lại dáng vẻ ban đầu được nữa.

Mà ngay lúc sự tình không ngừng chuyển biến xấu, có một tài khoản V tố cáo Vạn Lý Chu đạo văn Cửu Mang Tinh, có nhiều tình tiết vô cùng giống nhau.

Vào tình huống vạn người phỉ nhổ ấy, có thể bình tĩnh bàng quan là một loại ân huệ.

Cố Lễ Châu đau đầu nhức óc giải thích với bên A và độc giả, cũng may có biên tập viên và bạn tốt thanh minh giúp, cứu vãn cục diện.

Nhưng điều đó lại dẫn đến tình trạng fan hâm mộ hai bên bắt đầu cãi nhau.

Cửu Mang Tinh nhảy ra nói gã là bạn học của Vạn Lý Chu, không cần phải làm to chuyện, khẩn cầu fandom duy trì lý trí.

Thiết lập nhân vật này quá tốt đẹp, người qua đường đều biến thành fan.

Cố Lễ Châu không ngờ một tình huống ảo như phim lại rơi xuống người hắn.

Tác giả gắn liền với bút danh, khi bút danh đã mang tiếng xấu thì chính tác giả cũng xong đời.

Nhiều năm nỗ lực đã bị hủy hoại trong chốc lát, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Trong thời kỳ nghiêm trọng nhất của chứng trầm cảm, hắn từng uống thuốc tự sát, may mắn được cứu đúng lúc, chỉ một năm thôi mà bố hắn bạc nửa mái đầu.

Trải qua bạn bè phản bội, fan hâm mộ quay lưng, dư luận chỉ trích, truyền thông nghi ngờ, hắn gần như mất hết đam mê sáng tác.

Nếu không gặp được Chung Vị Thời, có lẽ hắn sẽ không bao giờ cầm bút trở lại, hoặc là ít nhất không bao giờ dùng lại bút danh Vạn Lý Chu.

"Sao cậu lại chuyển sang viết trinh thám?" Thôi Thắng hỏi.

Cố Lễ Châu quay đầu lại, "Tôi viết gì có liên quan đến cậu không?"

Thôi Thắng cười, "Sợ bại dưới tay tôi?"

Cố Lễ Châu cười nhạo, "Ai thắng ai thua, cậu tự biết."

Thôi Thắng: "Thế giới này vốn dĩ không công bằng, có người sinh ra đã có tài năng, có người sinh ra đã tàn tật, đâu có đạo lý gì? Lấy một ví dụ đi, vận động viên sử dụng chất kích thích khi thi đấu, chỉ cần không bị tra ra thì thắng vẫn là thắng. Có điều cũng đúng thôi, người sống trong tháp ngà như cậu đâu có hiểu được."

"Cậu cảm thấy thắng bằng cách đó thú vị lắm sao?"

"Điều tôi muốn không phải thú vị, mà là thắng." Thôi Thắng cười, "Cậu có bản lĩnh thì viết một bộ mới đi, bằng không đừng có phủ nhận việc bại dưới tay tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.