Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Chương 57: Chương 57: Di dân




Quả thật, Vũ Nhiên vẫn chọn con đường đầy di dân kia, hắn muốn dọn dẹp sạch sẽ đám sơn tặc

Trời đã gần chuyển sang đông, nhưng thời tiết ở đây đặc biệt lạnh lẽo, cứ như là đang giữa đông, nhìn chỗ nào cũng toàn là sỏi đá, một cây cỏ cũng không có, thay vào đó là rất nhiều người, nằm la liệt

Bọn người thấy có xe tới, lại còn là xe ngựa sang trọng, vui mừng chạy ào tới

“ Đại nhân, xin ngài rộng lượng cho chúng thảo dân xin ít lương khô “

“ Đại nhân, xin cứu lấy con tôi với “ Một góa phụ ôm lấy đứa bé nhỏ xíu, gương mặt gầy gò đã tràn đầy nước mắt, còn đứa bé thoi thóp hít thở, như là một lát nữa thôi có thể tắt thở

Đám người xung quanh nghe vậy, không suy nghĩ mà hùa theo:

“ Đúng! Đúng! Làm ơn cứu lấy đứa bé ấy “

Binh lính A tiến tới xem tình hình, xem ra đứa bé này quả thật không ổn, liền cho người báo lại vương gia

“ Phan thái y, mau đến xem thử “ Vũ Nhiên đã bước xuống xe từ bao giờ, nhìn khung cảnh xung quanh, khẽ nhíu mày

Phan thái y được lệnh, lúc xuống xe còn mang hộp đồ nghề xuống, bắt mạch cho đứa bé, rồi ôn tồn trấn an mọi người

“ Không sao đâu, chỉ là bị nhiễm lạnh, giữ ấm một chút là ổn thôi “

Người góa phụ nghe vậy bật khóc lớn hơn, ôm chặt lấy con mình, còn không quên cảm tạ đám người Vũ Nhiên

“ Đây là chuyện gì? “ Vũ Nhiên lạnh giọng hỏi, hơi cúi người xuống, bốc lấy một nắm cát nhỏ, chợt im lặng, đây không phải là cát, mà là tro

“ Bẩm đại nhân, chúng thảo dân đều là người của thôn Sơn Trà, mấy tháng nay đều bị đám sơn tặc quấy phá, nộp thuế liên miên, mà thuế theo tháng ngày càng tăng nặng, bọn ta cũng chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, đào đâu ra số tiền lớn đến thế.... “ Nam nhân hơi ngừng lại, tay siết chặt, đôi mắt tràn ngập thù hận

“ Sau đấy bọn chúng không lấy được thuế như ý, liền giết người, rồi đốt làng, bọn ta khó khăn lắm mới chạy ra khỏi đấy... Bọn chúng đốt sạch cả, mới thỏa mãn bỏ đi nơi khác... “

Lần này nam nhân im lặng hẳn, từ thù hận chuyển sang đau thương

Vũ Nhiên cũng không hỏi nhiều, chả trách gần đây lại nhiều tro đến vậy, mặt đất cũng cháy xém thành nhiều mảng nhỏ, cây cỏ ở gần, chắc cũng đã bị cháy sạch

....

Về đêm, nơi này lại càng lạnh, đám người di dân chỉ ở trong những căn lều nhỏ, đốt ít củi khô từ đám hoang tàn trong thôn của họ

Bên Vũ Nhiên cũng lập lều trại, được đám người kia chia cho ít củi, cũng đủ sưởi ấm

“ Nàng cứ ở trong này, ta đã đốt lò sưởi dưới ghế rồi “

Tần Uyển Tình không đáp, cố rụt người vào trong chăn dày, oa, lạnh quá! Mỗi lần trời chuyển lạnh, nàng lại lười như vậy

Vũ Nhiên đưa tay lên xoa tóc nàng, còn cho thêm than để ấm hơn

“ Bọn họ sao rồi? “ Tần Uyển Tình nhỏ giọng hỏi, còn khịt khịt mũi

“ Tâm trạng cũng ổn hơn, ta đã sai người đưa ít lương thực cho họ, sau đó an bài người đưa họ về kinh thành là được “ Vũ Nhiên càng xoa càng nghiện, hơi nuối tiếc vì không thể ôm nàng

“ Ngươi tính xuống khu rừng đó à? “

Khu rừng mà nàng nói, cách đây không xa, chỉ là, đó là nơi đám sơn tặc ẩn náu, chẳng ai dám bén mảng vào đó, chỉ an phận ở nơi sỏi đá này sinh sống, cứ như cây hoa dại chẳng còn sức sống, chỉ cố níu kéo tia hi vọng mỏng manh

“ Ta sẽ đem theo ít người đi thăm dò tình hình “

“ Làm cái nghề này quả thật cũng chả sung sướng gì “ Nàng lẩm bẩm tự nói

“ Hả? Nàng nói gì cơ? “

“ Không có gì! Ngươi cho thêm than vào nữa đi “ Tần Uyển Tình vờ nhắm mắt ngủ, sợ lát nữa lạnh quá làm ngu đầu, lại nói lung tung

Vũ Nhiên không nghi ngờ, chỉ là ngồi thêm chút nữa, rồi lưu luyến xuống xe, khiến nàng ngạc nhiên đến mức tỉnh ngủ

Hôm nay hắn ngoan vậy cơ à? Còn có ý thức tự giác như vậy!! Tần Uyển Tình đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, không lạnh lắm, thời tiết này nàng còn chưa hỏng đầu, thì hắn hỏng làm quái gì?

Tú Yên đang ngồi ngoài xe, thấy nàng đưa tay ra, tưởng là đang gọi mình, liền gõ cửa

“ Tiểu công chúa, người cần gì ạ? “

“ Tú Yên? Ngươi không vào xe ngồi mà ở ngoài làm gì? “ Tần Uyển Tình hỏi, đầu cũng hơi đưa ra ngoài cửa sổ

“ Hì, nô tì cảm thấy ở ngoài tốt hơn, tiện cho công chúa sai bảo “ Tú Yên hơi xoa xoa hai tay, cười ngốc

Tần Uyển Tình đưa mắt nhìn Tú Yên, cảm động quá đi!!! Biết rõ bản thân nàng có bảo Tú Yên đi vào xe cho ấm bao nhiêu lần nữa, thì chắc chẳng được, Tú Yên trời sinh trung thành, nhưng tính lại quá ngoan cố

“ Ta muốn xuống xe hít thở khí trời “

“ À, vâng, nô tì đi lấy áo choàng cho người “ Tú Yên không suy nghĩ, liền chạy đi qua chiếc xe ngựa chứa y phục

Tần Uyển Tình thuận mắt nhìn ra ngoài, trời đã tối đen như mực, lại hoang vắng, ai mà ngờ được trước đây là một thôn nhộn nhịp sắc màu chứ

...

Trưa không ngủ thì làm gì, cày truyện cày phim giết thời gian thôi:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.