Vương Phi Cường Hãn

Chương 4: Chương 4: Trốn không thoát áp trại phu quân.




Kháng nghị không có hiệu quả.

Hôn lễ rốt cuộc hừng hực khí thế mà tổ chức lên, tuy rằng người trong sơn trại đối với việc Bắc Tiểu Lôi cùng Dạ Tinh Thần thành thân cũng cảm thấy không thích hợp. Tiếc rằng trại chủ và phu nhân không biết đang ở nơi nào, toàn bộ già trẻ lớn bé trong trại không người nào có thể khiến nàng thay đổi chủ kiến.

Ba ngày sau, hôn lễ đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Sáng sớm, Dạ Tinh Thần vẫn còn trong giấc mộng đã bị Kim, Ngân, Tài, Bảo kéo dậy, khoác lên cho hắn bộ lễ phục tân lang đỏ thẫm. Còn bị bọn họ ép buộc đẩy đến trước gương đồng đem một đầu tóc đen rủ xuống, dùng chiếc ngân trâm buộc chặt lên, sau đó là rửa mặt, một phen hành hạ, Dạ Tinh Thần chỉ cảm thấy lửa giận cả người đều bị đốt lên.

“Đủ rồi.” Hắn hướng lên tứ huynh đệ trước mặt hô, “Bổn vương buồn ngủ, không muốn đi bái đường.” Chết tiệt, mấy ngày nay ngủ trên cái giường thô ráp này, hắn đều chưa từng được ngủ ngon. Thâm quầng dưới hai mắt đặc biệt nghiêm trọng, cả người nhìn qua đều là bộ dạng uể oải, bây giờ còn bị người hành hạ, hắn chịu đủ rồi.

Kim, Ngân, Tài, Bảo liếc hắn một cái, nếu hắn không phải là vị hôn phu Đại tiểu thư tuyển định, bọn họ mới không đến hầu hạ hắn đâu.

Ngoài phòng đã vang lên tiếng pháo, tiếng cười vui sướng của đám hài tử vang vọng.

Bốn người mắt thấy thời gian không còn nhiều lắm, liền đưa Dạ Tinh Thần đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, đoàn người như thủy triều. Tựa hồ già trẻ lớn bé trong sơn trại tất cả đều tham dự hôn lễ này, đám hài tử truy đuổi lẫn nhau, các lão nhân từ ái mà cười, mang theo ánh mắt chúc phúc dừng ở trên người Dạ Tinh Thần.

Dạ Tinh Thần bị kéo vào đại sảnh, phát hiện thuộc hạ của mình cư nhiên cũng ở hai bên. Xem bộ dáng bọn hắn thật không giống như là bộ dạng cực khổ, trái lại cười khanh khách nhìn vào Dạ Tinh Thần.

Bắc Tiểu Lôi mặc một bộ trang phục đỏ rực của tân nương đã sớm chờ ở đại sảnh, khác biệt chính là, trên đầu nàng lại không có đội khăn hỉ. Một đôi mắt to sáng ngời nhìn vào Dạ Tinh Thần, không hề có sự ngượng ngùng của tân nương sắp gả.

Dạ Tinh Thần nhìn nàng, ngược lại sửng sốt. Sớm biết diện mạo của cô nương ngang ngược này rất xinh đẹp, nhưng hôm nay qua một phen trang điểm, nàng càng toát ra diễm lệ động lòng người. Chỉ thấy mái tóc đen như mây của nàng, vấn thành búi tóc phiêu dật. Một đóa trâm hoa kim sắc cắm nghiêng trên búi tóc, hai tai đeo Phỉ Thúy. Giữa cái trán trơn bóng no đủ xuyết chu điểm đỏ thắm, lông mày đen như vẽ, đôi con ngươi trong suốt. Gò má hơi thoa phấn, phảng phất ánh nắng chiều bay nhanh. Dưới chiếc mũi xinh xắn, hé ra đôi môi phấn nộn lộng lẫy mê người. Túm váy gấm tân nương, lửa đỏ chói mắt. Càng tôn lên làn da trắng mịn, đẹp như hoa đào tháng ba.

“Oa, cô gia hảo tuấn a.”

Tiểu Thục lôi kéo tay Tiểu Lục ở một bên thấp giọng khen, một đôi mắt to rơi xuống trên người Dạ Tinh Thần. Nếu Dạ Tinh Thần một thân bạch y hoa phục có chút quý tộc cao quý cùng tiên giáng trần phiêu dật mà nói, một thân trang phục tân lang đỏ rực như này của hắn càng nhiều phần tuấn mỹ tà tứ, cả người giống như một viên Hồng Bảo Thạch lóe ra ánh sáng rực rỡ trong đêm tối.

“Tuấn mỹ cũng không có phần của ngươi.” Tiểu Lục tức giận nhìn vẻ mặt hoa si của Tiểu Thục, thật sự là mất mặt a.

“Xem một chút cũng không phạm pháp.” Tiểu Thục thì thầm nói, nàng đương nhiên biết rõ hắn là hôn phu của tiểu thư, nàng là thích xem tuấn nam, cũng không phải là nói muốn yêu cô gia. Hừ.

“Tân lang đến. Có thể bắt đầu bái đường rồi.”

Bắc Tiêu Lôi một tay kéo Dạ Tinh Thần qua, hướng về phía trưởng lão sơn trại đảm đương chủ hôn.

Trưởng lão tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần lại rất khỏe khoắn đối với Dạ Tinh Thần trái lại rất hài lòng, chính là nhìn Bắc Tiểu Lôi ở một bên tuyệt không thẹn thùng cũng chỉ có thể ở trong lòng cảm thán. Ông đứng ở phía trên, cất cao giọng nói: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương vào chỗ.”

Tất cả đình chỉ huyên náo, hoặc cười nhẹ, hoặc yên lặng nhưng mang theo chúc phúc mà nhìn tân lang.

“Nhất bái thiên địa.”

Dạ Tinh Thần nghe thấy thanh âm này toàn thân nhịn không được không ngừng run rẩy, không phải. Chẳng lẽ mình lại muốn cùng một nữ sơn tặc thành thân? Nếu như để hoàng huynh biết, có thể sẽ tức giận mang binh đến san bằng địa phương này hay không?

Bắc Tiểu Lôi nhìn Dạ Tinh Thần lăng lăng, mâu quang dao động không biết suy nghĩ cái gì? Nụ cười nhất thời cứng lại, nam nhân chết tiệt, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn không tình nguyện, nếu như hắn dám tại hôn lễ làm cho mình trở thành trò cười, nhất định không tha cho hắn.

Cánh tay nhỏ nhắn dùng sức lôi kéo, đem tâm tư dao động trong Dạ Tinh Thần kéo trở về, hắn ngoảnh lại nhìn vào hai tròng mắt sáng rực cháy lên lửa giận của Bắc Tiểu Lôi, sửng sốt. Lửa giận đem đôi con ngươi long lanh của nàng cháy càng thêm sáng ngời, hờn dỗi trừng mắt nhìn mình. Trong nháy mắt bị nàng kéo cơ hồ loạng choạng một cái, chỉ có thể tùy theo động tác của nàng hướng ra phía ngoài cúi đầu.

Mọi người dự lễ nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được lén lút mím môi cười trộm, Đại tiểu thư cũng thật lợi hại. Chỉ sợ ngày sau cô gia sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi.

“Nhị bái cao đường.” Trưởng lão cao giọng hô lớn lên, trong lòng lại thở dài. Tân nương không đội khăn hỉ, không một chút thẹn thùng. Đại tiểu thư thật đúng là không thục nữ một chút nào, tương lai thật sự ủy khuất cô gia rồi.

“Đợi một chút—“ Bắc Tiểu Lôi duỗi tay giơ lên, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng: “Cao đường đều chạy, còn bái cao đường cái gì?” Đối với cha mẹ không chịu trách nhiệm, nhớ tới, nàng liền nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Tinh Thần sửng sốt, quả nhiên phía trên chỉ có hai cái ghế trống không. Con ngươi thâm thúy bỗng hiện lên một đạo tinh quang, hắn nghĩ được biện pháp thoát thân.

“Đã không có cao đường, làm sao bái đường?” Đem hoa hỉ đỏ thẫm trên người kéo, môi mỏng khêu gợi quyến rũ. Một đôi đồng tử như mực đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Bắc Tiểu Lôi.

“Chúng ta không phải là lưỡng tình tương duyệt, cũng không có phụ mẫu chi mệnh, người mai mối chi ngôn , bái đường như vậy vốn là hoang đường, không bằng từ bỏ thôi.” Nói xong hướng thuộc hạ hai bên một ánh mắt.

“Đúng vậy, thân phận Vương gia của chúng ta rất tôn quý, có thể nào lấy một nữ tặc ngươi?”

Thị vệ nhận được tín hiệu của Dạ Tinh Thần liền đi ra, tuy rằng không thể không nói bộ dáng nữ tặc thật khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng dù nói thế nào vẫn chỉ là một nữ sơn tặc nha, làm sao xứng đôi với chủ tử – Vương gia cao quý.

Một câu nói thật của hắn lại rước lấy tức giận của nhiều người, cho dù bọn họ là sơn tặc thì thế nào? Bọn họ là tặc cũng có tặc đạo, cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo, chưa từng giết lung tung qua người vô tội, người nhà nghèo. Vương gia thì làm sao? Có gì đặc biệt hơn người?

Bắc Tiểu Lôi nguyên vì lời nói của Dạ Tinh Thần mà mất hứng, bây giờ nghe thị vệ luôn mồm kêu thân phận sơn tặc nàng không xứng với Dạ Tinh Thần. Ngay tức khắc như pháo bị châm đốt, xuy một chút pháo liền nổ tung. Bỏ qua Dạ Tinh Thần bên cạnh, từ trong tay Tiểu Lục tiếp nhận lấy roi da, xoát một cái liền hướng thị vệ kia vung ra.

Thị vệ đang thích thú không kịp đề phòng, bị quăng một roi. Áo quần hoàn hảo bị roi xé rách, vẻ mặt nhếch nhác.

“Ngươi—“

Dạ Tinh Thần, thị vệ đều nhìn Bắc Tiểu Lôi, nàng tại sao hỏa bạo như vậy nữa rồi? Không nói hai lời liền đánh, thuần túy là đang dùng roi nói chuyện.

Bắc Tiểu Lôi lườm bọn hắn một cái, trở về, đem roi ném cho Tiểu Lục. Lại kéo tay Dạ Tinh Thần, hướng trưởng lão nói: “Tiếp tục đi.”

Mọi người yên lặng, sắc mặt Dạ Tinh Thần xám tro. Thế này, nàng cư nhiên còn có thể như không có chuyện gì xảy ra.

“Phu thê giao bái.” Trưởng lão bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục chủ trì nghi lễ.

Thời điểm hai người bái lạy, Bắc Tiểu Lôi thừa dịp nói nhỏ, ở bên tai Dạ Tinh Thần thì thầm: “Đừng tiếp tục tìm cách lung tung nữa, cái này ngươi đã định là làm áp trại phu quân của ta rồi.” Người nàng nhìn trúng, sẽ gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay. Muốn chạy, không có cửa đâu.

Cũng đã bái đường rồi, hắn còn có thể nói không sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.