Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 229: Chương 229: Vương gia y thật sự thắng rồi




Bọn tiểu Bát kinh hãi lần nữa. Hôm nay nhiều chuyện lạ thế!

Thật ra với khuôn mặt khuynh thành của Hách Liên Dạ tuyệt đối có tư cách khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng đều si mê ngoại trừ Hứa Y Nhiên.

Anh Hai của bọn họ đủ đẹp trai rồi đấy nhé? Mặc dù không phải là tướng mạo thuộc dạng yêu nghiệt nhưng khuôn mặt đó cũng tuấn tú mê người đến mức khiến người ta muốn hét to lên.

Thế nhưng anh Hai đẹp trai như thế, năm đó lượn lờ trước mặt chị dâu Hai không biết bao nhiêu lần đều bị chị dâu Hai bình tĩnh mà quên mất...

Đám trai đẹp nhà họ Nghiêm bọn họ cùng tham gia, nhưng đều không nhận được một ánh mắt quan tâm của chị dâu Hai.

Hết cách rồi, ở phương diện này chị dâu Hai của bọn họ có hơi “ngốc”, thích ai thì trong mắt cũng chỉ có người đó, tuyệt đối sẽ không phân tâm đi chú ý những người khác.

Nhưng bây giờ, cô ấy lại đang nhìn chằm chằm vào mặt của Hách Liên Dạ, nhìn đến không chớp mắt!

Hứa Y Nhiên cũng ý thức được phản ứng của mình rất kỳ lạ, vội vàng chào hỏi Hách Liên Dạ, tiếp tục nín cười mà giao Ngư Ngư đang rất buồn rầu cho y.

Đợi đôi vợ chồng nhỏ kia đi ra xa, cô nàng lập tức kéo ông xã nhà mình qua, nhỏ giọng hỏi, “Hách Liên Dạ... Tại sao lại giống cô gái đẹp ở chỗ anh cả vậy?”

Khi nãy cách khá xa, cô chỉ kinh diễm một chút, cảm thấy dáng dấp của người đàn ông này thật đẹp, nhưng nhìn gần lại thấy rất quen mặt.

Bởi vì suy đoán thật sự rất kỳ quái, cộng thêm trong nhà không có ai tin rằng sẽ có mỹ nữ loài người ra vào địa bàn của Nghiêm đại thiếu... Cô sẽ không nói ra.

“Giống?” Giọng Nghiêm Thiếu Hoành cổ quái hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, giống lắm.” Mặc dù người có đẹp đến mấy, nhìn cũng rất dễ dàng có điểm giống, nhưng độ giống của hai người này đến 80%, thật khiến người ta kinh ngạc.

“Mấy anh đều không nhìn ra sao?” Hứa Y Nhiên cảm thấy kỳ lạ.

“Không nhìn ra.” Nghiêm Thiếu Hoành quái đản cười một tiếng.

Bọn tiểu Bát đều sợ hãi những thứ có liên quan đến anh cả... cho dù vị mỹ nữ kia xuất hiện trong nhà bọn họ rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều phải chào hỏi, nhất định không có ai dám nhìn kỹ cô ấy...

Còn Nghiêm Thiếu Hoành thì không nhìn kỹ bất kỳ phụ nữ nào ngoài vợ của anh ta cả.

Nếu không lần trước anh cả bảo anh ta đưa mỹ nữ kia đến khách sạn, sau đó bị phóng viên chụp được, anh ta cũng sẽ không nhìn người phụ nữ “xa lạ” trên tấm hình hỏi “Ai vậy“.

Về phần anh cả... Đừng nói là giống nhau, cho dù là song bào thai giống nhau như đúc, bởi vì tình cảm đặc biệt nào đó, anh cả sẽ hoàn toàn nhìn hai người đó không có điểm giống nhau nào, sẽ không có bất cứ ai có dáng dấp giống mỹ nữ đó.

Ừ, tình cảm đặc biệt nào đó.

Nghiêm Thiếu Hoành ý vị thâm trường cười một tiếng, ôm vợ đi đến bên bàn ăn.

Người trong nhà họ Nghiêm đều không thích tiệc xã giao, bình thường hầu hết đều tụ tập một chỗ cùng ăn cơm.

Nhưng hôm nay cực kỳ khiến người ta sụp đổ chính là... Dường như Nghiêm đại thiếu không định trở lại địa bàn của anh, quyết định đi ăn cơm cùng bọn họ.

Biết được tin tức này, các trưởng bối vốn “trốn” ở vườn hoa nhỏ sân sau đều kiếm cớ chuồn đi...

Bọn tiểu Bát không thể trốn, cũng chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà ngồi xuống.

Thật ra ngoài bọn họ, đầu bếp nhà họ Nghiêm càng muốn khóc hơn.

Đại thiếu gia muốn ăn “cơm”? Nên cho lão ngài ăn cái gì đây? Dầu khí có thể không? Hay chuẩn bị hai cái Battery* bày trong dĩa?

(* là pin, ắc quy)

Ai tới nói cho bọn họ biết đi... Đầu bếp nhà họ Nghiêm ở trong phòng bếp bức tóc, phát điên...

Phá tan bầu không khí quỷ dị này, là Hạ Lương Lương đến.

Nhận điện thoại xong thì vội vàng chạy tới, trên người Lương Lương vẫn đang mặc đồng phục, đội một mũ bảo hiểm cực lớn, thoạt hình giống có người ngoài hành tinh xông vào.

Nhưng sau khi trải qua hàng loạt đả kích, hôm nay người nhà họ Nghiêm đã sớm bình tĩnh...

Chào hỏi từng người một, Lương Lương tò mò thò đầu qua, “Lão đại, anh sao thế?”

Người cô hỏi, là Nghiêm đại thiếu...

Thân là một trong những cấp dưới của Nghiêm đại thiếu, cô ấy luôn dùng xưng hô này...

Bởi vì giọng điệu quen thuộc này của cô, những người khác trong nhà họ Nghiêm đều hết sức ngưỡng mộ cô...

Nhưng... anh cả của bọn họ thì làm sao? Không phải là bộ mặt vô cảm như điêu khắc sao?

Hạ Lương Lương đảo tròn mắt, thấy lão đại thần kỳ của cô không muốn nhiều lời, cô cũng không bận tâm đến chuyện sao hôm nay lão ta có vẻ rất lo lắng.

Xoay người, cô bắt đầu đối mặt với mục đích thực sự là Nghiêm Thiếu Bách hôm nay tới nhà họ Nghiêm.

Chọc chọc người đàn ông đã say mềm, Hạ Lương Lương hỏi con trai bảo bối, “Con nói phải làm sao đây?”

Xưa nay nhóc con kia luôn đi trên con đường phúc hắc vô lương, vẻ mặt già dặn nói, “Con cho rằng, có giá trị xách về.”

“...” Những người khác đều giật giật khóe miệng, bắt đầu mặc niệm cho Nghiêm Thiếu Bách.

Hạ Lương Lương cũng đã quen với giọng điệu này, còn nghiêm túc hỏi, “Tại sao?”

“Bởi vì con muốn có một em gái.” Nhóc con kia tiếp tục phát ra câu kinh người.

Sau đó chạy đến bên cạnh Hứa Y Nhiên, ôm bạn nhỏ Tiểu Cốt Đầu tới, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồng hào nói, “Đáng yêu như thế này nè.”

Bạn gái nhỏ Tiểu Cốt Đầu nhìn bên này một chút, rồi nhìn bên kia một chút, chợt toét cái miệng nhỏ ra cười hì hì, giang hai cánh tay mũm mĩm về phía Lương Lương, “Ahihi~~~”

Hạ Lương Lương vốn có chút do dự, nhưng khi nghe thấy giọng non nớt của trẻ con thì mềm nhũn ra, còn dáng vẻ đáng yêu đòi ôm kia nữa, lập tức khiến cho cô đổi chủ ý.

Có một cô con gái đáng yêu cũng tốt lắm chứ!

“Được, vậy thì xách về!” Hạ Lương Lương nói xong thì lấy một thứ gì đó giống cái điện thoại ra, trong chốc lát, một người máy cỡ nhỏ vèo vèo chạy tới, “soạt” một tiếng nâng Nghiêm Thiếu Bách đang nằm trên ghế sofa lên đi ra ngoài xe.

“Tôi mang anh ấy đi,“ Lương Lương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Ừm... qua một thời gian nữa sẽ trả về.”

“Không cần gấp không cần gấp!”

“Đúng vậy, khách sáo vậy làm gì, nhà họ Nghiêm chúng tôi không thiếu nhất chính là người!”

“Đúng, tặng anh Năm cho cô đấy!”

Những người khác đều hào phóng tuyên bố...

Dù sao cũng không phải là bọn họ bị xách đi! Bọn họ đợi lâu như vậy không phải là vì để xem màn kịch này sao!

Chỉ có tiểu Bát và tiểu Cửu là rụt sang một bên, nho nhỏ nói thầm.

Hết cách rồi, trong nhà chỉ có hai người bọn họ là biết “bộ mặt thật” của bạn nhỏ Tiểu Cốt Đầu thôi, công chúa nhỏ của nhà họ Nghiêm tuyệt đối có thể là ảnh hậu cấp cao!

Nếu không có động tác cực moe “Ahihi” vừa rồi của cô bé, có thể Lương Lương sẽ không muốn mang anh Năm đi, cho nên nói suy cho cùng vẫn là cô bé con này “giăng hố” anh Năm...

Nhưng đương nhiên không thật sự là “giăng hố”, đợi sau khi anh Năm tỉnh táo lại, nhất định sẽ bi phẫn trước, sau đó là ngạc nhiên vui mừng bởi vì rốt cuộc anh ấy gặp lại được vợ và con trai của anh ấy! Cộng thêm Lương Lương muốn con gái, nói không chừng sẽ thay đổi mục đích, đồng ý cho anh Năm một danh phận!

Nhưng mà... Nhóc con kia mới mấy tuổi, sao biết nhiều vậy? Hai người đồng loạt nhìn về phía Tiểu Cốt Đầu.

Ôi chao, tại sao lại nhìn cháu? Bạn nhỏ Tiểu Cốt Đầu ngồi ở trong xe em bé, trước sau như một cắn nắm tay mập mạp của mình, nhìn thấy bọn họ quét mắt tới, mắt to trong sáng nháy nháy, vẻ mặt mờ mịt vô tội.

Cháu không biết gì cả, cháu ngoan lắm ~~~

Tiễn mẹ con Lương Lương đi, món ăn đã được dọn đi gần hết rồi, cho nên hiện tại... ăn cơm?

Nhưng có lão anh cả ngồi cùng bàn cơm, ai có thể nuốt trôi, ai dám nuốt trôi chứ...

Ngoại trừ Nghiêm Thiếu Hoành xưa nay luôn bình tĩnh ra, hiện tại cũng chỉ có Hách Liên Dạ thoạt nhìn cực kỳ bình thường.

Mặc dù mới đến hiện đại, nhưng y đã hiểu rõ một hai phép tắc nơi này.

Rất bình tĩnh mà bưng ly nước trái cây lên, y định kính mọi người một ly trước.

Đúng vậy, nước trái cây, bởi vì y và Ngư Ngư quyết định muốn có em bé, cho nên vốn không thích uống rượu giờ càng không uống rượu.

Hành động này nếu so với trước kia, chuyện kính nước trái cây thật ra không khiến người ta khiếp sợ, nhưng mà...

“Tiểu Thược*?” Giọng nữ “lạ lẫm” mang theo nghi ngờ đột nhiên vang lên ngoài phòng ăn.

(* dịch là ra thìa nhỏ, muỗng nhỏ)

Xưng hô này không mang đến cho bọn tiểu Bát bất kỳ chấn động nào.

Bởi vì bọn họ đều không gắn được cái tên này lên bất kỳ ai trong nhà...

Nhưng Hứa Y Nhiên lại cả kinh, tay khẽ run lên.

Cho dù nghe bao nhiêu lần, cô đều không thể gán ghép Nghiêm đại thiếu uy vũ truyền kỳ với cái tên “Tiểu Thược” này được...

Còn nghe thấy tiếng kêu này, Nghiêm đại thiếu lại bình tĩnh từ chỗ ghế ngồi mà “từ từ bay lên“...

Thật ra cái ghế chỉ là cái ghế bình thường thôi, không có cơ quan không có công nghệ cao, nhưng có thể tạo thành hiệu quả thị giác này...

Trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, nửa người trên thẳng tắp không chút nhúc nhích, chỉ có chân đều đặn nhanh chóng duỗi thẳng... Đây chính là tiêu chuẩn “từ từ bay lên” nha!

Bọn tiểu Bát vẫn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ không nhìn thấy người, mỹ nữ ở ngoài hành lang thò đầu vào, “Tiểu... A, tìm được anh rồi!”

Cô nàng nói xong liền nhẹ nhàng bước tới, rất tự nhiên lượn đến phía sau Nghiêm đại thiếu, khoác tay lên bả vai anh đẩy anh đi, “Sao anh lại chạy đến đây? Tôi còn đang chờ anh nấu cơm đấy.”

Lốp bốp đùng đùng!

Đũa rơi đầy đất, coi lõng tan nát, ngay cả cằm cũng muốn rớt khỏi mặt bọn họ, không có chút vui sướng mà rớt xuống đất...

Tiểu Thược... Nấu cơm...

Anh cả... chịu xưng hô này, lão ta còn... nấu cơm...

Thật ra đây là một kiến giải khác giúp vị mỹ nữ người máy kia sạc điện đúng không? Nhất định là vậy!

Bọn tiểu Bát từ chối cảnh tượng anh cả của bọn họ vào có thể diệt Địa Cầu lui có thể liếc một cái lập tức hù chết người mặc tạp dề nhỏ, “hiền lành” mà cầm cái muôi xào.

Lão ngài thuộc về người vũ trụ! Không phải thuộc về phòng bếp!

Bọn tiểu Bát hô khàn cả giọng... ở trong lòng.

Bởi vì bọn họ đã sợ đến mức nói không ra lời, vốn không phát ra được âm thanh, cằm lại không hợp tác sắp sái cả khớp, hoàn toàn không có cách nào mở miệng.

Nhưng Nghiêm đại thiếu... Dường như thật sự muốn đi nấu cơm.

Bởi vì anh không có ý định phản kháng, cứ thế mặc cho mỹ nữ đẩy đi, mặt không thay đổi “tung bay” về phía cửa phòng.

Mỹ nữ mới xuất hiện hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm một chuyện có thể hù ngã toàn bộ loài người...

Cô nàng còn rất tự nhiên vẩy tay về phía đám người bọn họ... nhưng không, tay cô vừa mới huơ ra thì cứng lại.

Hách Liên Dạ vốn định kính nước trái cây, cho nên vẫn đang đứng, cùng một bàn liếc nhìn mỹ nữ rất đột nhiên xuất hiện.

“... Ca?” Đầu tiên khiếp sợ sau đó là kinh ngạc vui mừng, mỹ nữ lập tức bỏ quên Nghiêm đại thiếu sang một bên, trực tiếp chạy về phía Hách Liên Dạ... (* ca trong ca ca – anh trai á)

Rất đáng nhắc tới chính là, Nghiêm đại thiếu đứng giữa mỹ nữ và Hách Liên Dạ, cho nên mỹ nữ sốt ruột, đẩy Nghiêm đại thiếu ra, chạy thẳng tới Hách Liên Dạ...

Anh, anh thắng... Thật sự thắng...

Bọn tiểu Bát cũng vừa mới phát hiện, nguyên nhân gây ra hàng loạt đả kích trong ngày hôm nay đều bắt nguồn từ Hách Liên Dạ.

Hách Liên Dạ lại rất bình tĩnh.

Người xông tới y tuyệt đối không quen, cho nên bất kể cô ấy có gọi là ca hay là gì, cũng chẳng quan tâm người đang nhào tới có phải là đại mỹ nữ tuyệt thế hay không, y lập tức lách mình né đi.

Làm một yêu nghiệt hơn hai mươi năm trong sạch cực kỳ triệt để, thật ra trong lòng y không có khái niệm thương hương tiếc ngọc gì, bởi vì trước kia hoàn toàn không có người mang giới tính nữ nào xuất hiện bên cạnh y.

Ngư Ngư lại kinh hãi, nếu y né như vậy, mỹ nữ không phanh kịp sẽ đụng vào tường mất.

Đây chính là người máy của anh cả! Không đúng, dường như quan hệ không phải như vậy...

Dù sao chắc chắn có quan hệ sâu xa với anh cả là được!

Cho nên Ngư Ngư không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức nghênh đón, muốn vững vàng đón lấy mỹ nữ.

Nhưng có người lại nhanh hơn nàng một bước, trong tầm mắt Ngư Ngư đột nhiên có thêm một cánh tay, động tác hết sức tự nhiên ôm lấy eo mỹ nữ, kéo người lại ôm vào lòng.

“...” Ngư Ngư lặng lẽ, lặng lẽ chảy mồ hôi lạnh, cái cổ cứng ngắc không muốn ngẩng đầu lên.

Chủ nhân của cánh tay kia mặc tây trang màu đen, nhưng trong phòng này lại không chỉ có một người mặc tây trang màu đen, cần vui vẻ, phải lạc quan...

Ngư Ngư không muốn ngẩng đầu, cự tuyệt đối mặt với hiện thực “tàn khốc“.

Thế nhưng Hách Liên Dạ lại cười nói cho nàng biết sự thật, “Là biểu ca của nàng ôm đi.”

Hu... Ngư Ngư bi phẫn giống những người khác, gia nhập đội quân chấn kinh đến rớt cằm.

Nghiêm đại thiếu vậy mà lại “ôm” người! Hàng thật giá thật mà ôm đấy! Hơn nữa động tác kia rất tự nhiên, nhìn kiểu gì cũng không giống là lần đầu tiên cả làm vậy cả.

Chẳng lẽ mấy năm này, khi bọn họ không nhìn đến tư mật trong địa bàn anh, lão ngài vẫn luôn yên lặng làm một loài người?

Bọn tiểu Bát đột nhiên nghĩ đến, trước khi anh cả nói, anh ấy muốn kết hôn...

Sau đó anh ấy nói, hôn lễ trì hoãn... Tùy Dật lại từng nói cho bọn họ biết, anh cả ra ngoài theo đuổi bà xã...

Thật ra đây đều là thật sao?

Phản ứng của mỹ nữ lại hoàn toàn khác biệt, vỗ vỗ tay Nghiêm đại thiếu, quái lạ hỏi anh, “Lần này tôi không phải ngã sấp, anh đỡ tôi làm gì?”

“...” Mọi người tiếp tục trong sự sụp đổ... Đây rõ ràng là ôm mà! Chẳng lẽ anh cả bọn họ ôm người ta rất nhiều năm, đối phương lại chỉ cho là anh đang học theo Lôi Phong làm chuyện tốt, thường xuyên giúp đỡ những đứa nhỏ sắp té ngã ổn định thăng bằng sao?

Đối với hành động Hách Liên Dạ lắc mình trốn đi, dường như mỹ nữ không có chút để tâm nào, thắc mắc với Nghiêm đại thiếu xong thì lại vui mừng quay mặt sang, “Ca, thật sự là ca rồi! Ca vẫn giống như lúc nhỏ không thích người khác đụng vào mình! Muội là Ngôn Ngôn đây, ca nhận không ra muội sao?”

“...” Hách Liên Dạ vốn đang bình tĩnh mỉm cười, lại hiếm khi thẫn thờ.

Bọn tiểu Bát thật sự không theo kịp tốc độ phát triển tình tiết vở kịch rồi...

Nhưng Ngư Ngư lại khiếp sợ quay đầu sang, Ngôn Ngôn? Tên này nàng rất quen thuộc, chính là em gái ruột đã “mất tích” hai mươi năm trước của Hách Liên Dạ đấy!

Lúc Thập thất Công chúa của Nguyệt Loan quốc mất tích mới chỉ ba tuổi... Ngư Ngư nhìn lại đại mỹ nữ hai mươi tuổi ở trước mặt, lặng lẽ ngổn ngang...

Nghiêm Thiếu Hoành ngày thường vẫn luôn đi trên con đường bình tĩnh phúc hắc ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xem ra anh em nhà họ Nghiêm bọn họ... đường tình cảm đều không thể nào suôn sẻ được...

Còn trong phòng ăn, bình tĩnh sáng suốt nhất chính là vị mỹ nữ kia.

Rốt cục cũng gặp được huynh trưởng thất lạc nhiều năm, mỹ nữ kích động đến mức lệ nóng doanh tròng, đặc biệt cảm kích cũng đặc biệt... khách sáo mà vái Nghiêm đại thiếu một cái thật sau, “Cảm ơn anh, anh quả nhiên giúp tôi tìm được anh của tôi! Hôm nay tôi kích động quá rồi, hôm khác sẽ theo anh của tôi đến cảm ơn anh, vậy tôi đi cùng anh trai trước.”

Đi...

Bên tai bọn tiểu Bát không ngừng ngang vọng chữ “Đi” này, sau đó thì sụp đổ nhìn mỹ nữ thật sự muốn vứt bỏ mặc kệ anh cả bọn họ, rời đi cùng Hách Liên Dạ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.