Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 152: Chương 152




Lời nói vừa buông xuống, Phượng Tử Hề hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhanh chóng bật dậy, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Ý bà là, hiện tại bà đang ở Cao An!”

Bà nội Dạ ủy khuất mà liếc nhìn người đàn ông đứng ở đằng kia, gật đầu: “Đúng vậy, Dạ ác ma có việc cần giải quyết, mà trong nhà không còn ai khác, cho nên...”

Đến đây, Phượng Tử Hề nhạy bén phát hiện ra sự cô đơn cùng buồn bã trong giọng nói của người bên kia đầu dây.

Lại nghĩ đến tình trạng thể chất của bà, cô khẽ thở dài: “Chỉ có bà ở sân bay ạ?”

Lão phu nhân đang định phủ nhận, thì người đàn ông ở bên kia đã áp sát từ lúc nào, nói bằng chất giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Nếu nói chỉ có mình bà ở sân bay, Phượng... “

Nói đến đây, anh im lặng vài giây, đôi mắt sâu thẳm hơi lóe lên:“Hề Hề sẽ đến đón bà!”

Bà nội Dạ nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, vội cất giọng nói nhanh: “Đúng vậy, chỉ có mình ta ở sân bay!”

Phượng Tử Hề sau khi nghe xong lời này thì không thể ngồi yên được, cô đứng lên tùy tiện tìm đồ để thay. Doãn Thu bị tiếng động đánh thức.

Doãn Thu mở đôi mắt ngái ngủ nhìn Phượng Tử Hề, khàn giọng hỏi”Hề Hề, sao cậu lại ở đây?”

“Mau rời giường, bà của Dạ ác ma đang một mình ở sân bay!” Phượng Tử Hề vừa nói chuyện, vừa xoay người mở cánh tủ quần áo, lấy ra từ bên trong một bộ đồ màu xanh, đặt lên giường.

“A--” Doãn Thu kêu lên.

Chuyện gì vậy?

Sao bà của Dạ ác ma lại ở sân bay!

Doãn Thu liếc nhìn thời gian, nội tâm rít gào một trận...Đang đêm rồi, không nói đùa đấy chứ!

- --------------------

Phượng Tử Hề có kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh.

Đi tám mươi cây số chỉ mất bốn mươi phút.

Hai người nhìn thấy bà của Dạ Lăng Mặc đang ở phòng chờ của sân bay.

Bà lão ngồi đó một cách mệt mỏi, trong tay là ly nước bằng gốm...Trên chiếc ghế bên cạnh là một vali lớn hành lí...

Phượng Tử Hề có linh cảm xấu trong lòng... Bà của Dạ ác ma không định dọn đến ở nhà cô lâu dài đấy chứ!

Quả nhiên những gì diễn ra tiếp theo đã chứng minh cho suy đoán của cô.

Bà của Dạ ác ma thấy cô xuất hiện, khuôn mặt mệt mỏi hiện lên một nụ cười hạnh phúc, bà nhanh chóng đứng dậy: “Hề Hề, con đến rồi ư!”

“Đây đều là...” Đôi mắt của Phượng Tử Hề rơi xuống vali đựng hành lý, giọng điệu có phần không chắc chắn...

Bà nội Dạ vui vẻ nói: “Bên trong đều là quần áo!”

“Có phải...” Phượng Tử Hề hơi nhíu mày “Có phải là bà định tới ở lâu dài không ạ! “

Bà nội Dạ lộ ra biểu cảm cô gái này thật thông minh, đôi mắt mở to, khóe miệng mở rộng hết mức:“ Hề Hề, con thật giỏi, vậy mà đã đoán ra được! “

“... “Khóe miệng Phượng Tử Hề co giật không kiểm soát, tay giơ lên đỡ trán.

Giờ này hối hận không phải đã muộn rồi hay sao?

Mãi cho đến khi hình bóng của một số người đã biến mất ở sân bay, Dạ Lăng Mặc mới đi ra từ chỗ ẩn nấp.

Đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên vẻ bí ẩn, khóe miệng gợi lên một nụ cười có vài phần xấu xa......

Ánh đèn kéo thêm dài hình bóng của Dạ Lăng Mặc, cả người anh phảng phất phủ lên một tầng sáng thần bí...

- -----------------

Phượng gia.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, Phượng Tử Hề định trở về phòng nghỉ ngơi.

Giọng nói mệt mỏi nhưng khe khẽ của bà nội Dạ vang lên giữa bầu trời đêm:“Tên vô lại đi bắt kẻ xấu!”

Bước chân của Phượng Tử Hề chậm lại, cô quay sang nhìn bà lão đang nằm trên giường, khẽ cau mày: “... “

Là nói mơ hay là sự thật vậy!

“Quán bar Mị Sắc...Tiểu tử thối có thể gặp nguy hiểm!” Giọng nói nho nhỏ lại vang lên.

Phượng Tử Hề xoay người, lay lay cánh tay bà lão, nhưng người này không có phản ứng gì khác...

Cô khẽ lắc đầu, nhấc chân bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.