Vũ Vương

Chương 153: Chương 153: Lấy một địch ba. (2)​




Đến lúc này, mặc dù là lão không thừa nhận cũng không được. Nếu như chỉ có chính mình một người giao thủ cùng Mộ Hàn, chỉ sợ sẽ giống như Đại trưởng lão , lại phải giao tính mệnh vào trong tay của hắn.

Còn may là ngoài mình ra thì vẫn còn có Mộ Thiết Giang và Mộ Phi Tiên.

Mộ Thanh Hải thi triển Vô Lượng Kiếm Quyết đến mức tận cùng, khóe mắt dư quang lại liếc về hướng phía sau Mộ Hàn. Lúc này, Mộ Phi Tiên lại bị món Đạo Khí vàng chói của Mộ Hàn với sự biến hoá vô cùng kỳ lạ cuốn lấy, mà Mộ Thiết Giang cũng mới tiếp nhận được thi thể của Đại trưởng lão Mộ Huyền Vũ, vừa mới đặt ở bên trên pho tượng điêu khắc.

- Lão gia hỏa, ngươi sợ hãi sao!

Tiếng cười lạnh của Mộ Hàn đột nhiên lọt vào trong tai, Mộ Thanh Hải với vẻ sợ hãi thoắt chợt cả kinh. Lão vừa mới chờ đợi Mộ Thiết Giang và Mộ Phi Tiên có thể chạy tới hỗ trợ. Nhưng lão không nghĩ tới Mộ Hàn có thể nhạy cảm đến như thế. Hắn cảm ứng được tâm tình biến hóa của mình, điều đó không khỏi khiến lão thẹn quá thành giận:

- Chê cười, lão phu sao lại sợ nghiệt chướng nhà ngươi này!

Lời này cũng lại ít nhiều có vẻ hơi hơi bên ngoài mạnh mẽ mà yếu đuối ở bên trong.

Xa xa, mỗi đệ tử trẻ tuổi của các Đại gia tộc cũng không hề nhận thấy được là Mộ Thanh Hải đang chột dạ. Hai người lần này kịch chiến khiến cho bọn họ đứng xem mà hoa mắt mê muội, tâm khảm dao động.

Nhưng mà, những cường giả Đạo Cảnh và cao thủ Vũ Hóa Cảnh lại cũng là cực kỳ ngạc nhiên.

Mộ Hàn trước đây giết chết Mộ Huyền Vũ, vẫn còn có thể nói là có điểm may mắn. Nhưng lúc này, hắn lấy thân thể của Mộ Huyền Vũ để ngăn một đối thủ, lấy Ngự Khí thuật cuốn lấy một đối thủ khác. Lại lấy thế sấm sét để áp chế đối thủ thứ ba . . . Lấy một địch ba, lại còn có thể chiếm cứ thượng phong, vậy điều này không thể có chút xíu giả dối.

Mộ Hàn này chỉ là tu vi Không Cốc Cảnh đỉnh cao, thế nhưng thực lực chân chánh rõ ràng dũng mãnh như vậy sao?

Đám người Việt Sách, Hùng Bằng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ có là đối với chiến lực của Mộ Hàn, mà còn là đối với quan hệ giữa Mộ Hàn và Mộ gia. thiên tài võ đạo giống như Mộ Hàn vậy, nếu mà đặt ở gia tộc bọn họ, khẳng định sẽ là bảo bối đến không thể quí hơn, ngậm trong miệng sợ tan, cầm ở trong tay sợ rơi.

Nhưng chỉ có một thiên tài như vậy tại Mộ gia lại nhận hết khinh rẻ từ nhỏ, sau đó vẫn còn gây lộn với gia tộc đến tình trạng cá chết lưới rách, thủy hỏa bất dung. Điều này thật sự là làm cho người ta không còn lời nào để nói. Phải biết rằng, Mộ Hàn này đâu phải là người ngoài bình thường, hắn là con của Mộ Chiêu Nghi, là cháu ngoại ruột thịt của Mộ Thanh Sơn!

Nhưng mà ngẫm lại tính cách của Mộ Thanh Sơn, thì việc hôm nay việc dẫu là ngoài tâm nguyện, nhưng cũng là trong dự đoán.

- Đáng tiếc !

Trong lòng đám người Việt Sách, Hùng Bằng không tự chủ được mà hiện lên ý nghĩ như vậy.

Mà trong lúc tất cả mọi người ở đây đang có những tâm tư khác nhau, thì tình thế ở khoảng trống nằm giữa hai pho tượng điêu khắc lại xảy ra biến hóa rất lớn. Sau khi Mộ Thiết Giang để thân thể của Mộ Huyền Vũ xuống, lão tựa như diều hâu lao xuống vồ thỏ mà phóng từ trên cao xuống. Năm ngón tay của cánh tay phải khô gầy như móc sắt hung ác chộp về hướng lưng Mộ Hàn.

Thấy thế, Mộ Thanh Hải âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vốn lão đã phát huy loại công pháp cao phẩm như Vô Lượng Kiếm Quyết đến vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng vừa rồi lại vẫn bị Mộ Hàn dùng loại thế công như mưa to gió dữ chèn ép tới muốn nghẹt thở. Lão đã sống mấy chục năm, gặp địch vô số, nhưng lại vẫn còn chưa bao giờ bị chèn ép giống như hiện tại vậy.

Thế nhưng đúng vào trong nháy mắt lão buông lỏng, lại không có lưu ý đến nụ cười quỷ dị kia ở khóe môi Mộ Hàn.

- Phía sau!

Bất thình lình , Mộ Thanh Hải bỗng đột nhiên thoáng nhìn Mộ Phi Tiên lo lắng lớn tiếng kêu lên sợ hãi, lão không khỏi ngẩn người.

- Phía sau?

Hai chữ này mới hiện lên từ tâm trí, Mộ Thanh Hải liền cảm giác phía sau lưng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt như bị xé rách. Khí tức mãnh liệt điên cuồng mà rải rác lan ra, ngay trong khoảnh khắc đó cả người lão liền giống như đưa thân vào trong hỏa lò. Còn không chờ hắn hiểu rõ ràng nguyên nhân trong đó, liền đã thấy một bóng kiếm đỏ như lửa xuyên thấu ra từ ngực trái của chính mình.

Tình trạng bi thảm của Mộ Huyền Vũ thoáng vụt qua trước mắt, Mộ Thanh Hải chỉ cảm thấy trái tim giống bị kiếm ảnh kia xé thành mảnh vỡ. Lực lượng gấp rút trôi tuột đi, đúng là không thể khống chế mà lão bắt đầu kêu thảm. Thế nhưng một tiếng " a" kia còn chưa thoát toàn bộ ra khỏi cổ họng, thì đao mang đầy trời đã xé tan tất cả kiếm khí rồi nện ầm ầm vào trước ngực lão.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Mộ Thanh Hải như diều đứt dây, hung hăng đụng vào pho tượng điêu khắc ở cách đó mấy thước.

Mà liền tại giây lát bóng kiếm xuyên ra từ ngực Mộ Thanh Hải, một vầng ánh sáng lấp lánh nho nhỏ xanh lam được chân khí bao bọc từ trước ngực Mộ Hàn bay dựng lên, nhanh như tia chớp cắm đến vị trí ngang lưng.

- Đó là tín vật Hải Loa để trở thành đệ tử Hoàng Cực!

Mộ Thiết Giang đang hung ác xông đến cũng kinh hãi thất sắc. Chính là vì miếng tín vật này mà tộc trưởng Mộ Thanh Sơn ngay cả tính mệnh cháu ruột cũng có thể bỏ qua , không nghĩ tới Mộ Hàn lại cầm nó ra để tiến hành ngăn cản. Lão tin tưởng chính mình chụp một trảo này đi xuống, là có thể đánh bay con ốc biển này quay về, nhưng nếu bị đập cho để phải quay về thì ốc biển này nhất định sẽ trở thành một đám phấn vụn.

- Mộ Hàn, ngươi quá vô sỉ !

Mộ Thiết Giang tức giận ngút trời, những ánh âm u vốn giấu sâu trong hốc mắt chợt bùng phát mạnh mẽ. Lão hận không thể một tay mà bẻ gãy cổ của Mộ Hàn, nhưng lúc này thì lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng dang tay vươn trảo ra. Có năm đạo âm thanh lạnh lùng nương theo cùng kình khí Mộ Hàn vốn bao bọc tín vật vọt tới, rồi tà tà rơi ở bên cạnh pho điêu khắc, nhưng lại không để hư hao vật đó mảy may.

Mộ Hàn không nói một lời, sau khi đánh bay Mộ Thanh Hải thì thân hình đột nhiên nghiêng sang một bên, hữu quyền ẩn chứa Lôi Âm cuồn cuộn đã nhanh như sao băng nện về hướng đầu của Mộ Thiết Giang.

- Tam trưởng lão?

Mộ Thiết Giang lúc này vừa vặn thấy hình ảnh Mộ Thanh Hải bay rớt ra ngoài, lỗ máu ở trên ngực kia khiến cho lão cực kỳ kinh hãi! Chỉ là trong chốc lát ngây người này, thiết quyền của Mộ Hàn đã cách mặt lão không đủ nửa thước.

Khí tức vô cùng thịnh nộ điên cuồng khiến cho Mộ Thiết Giang đột nhiên tỉnh táo lại, thân hình sắp sửa rơi xuống mặt đất vội vàng uốn bật một cái, hai trảo giống như lá chắn cực kì kín đáo đưa ra nghênh đón. Nhưng cũng do cực kỳ vội vàng, lão lại không hề lưu ý đến bóng kiếm đỏ như lửa vừa mới xuyên thấu thân hình Mộ Thanh Hải nay lại đồng thời bắn mạnh đến cùng với nắm đấm của Mộ Hàn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.