Vũ Vương

Chương 195: Chương 195: Kiếm bạo​




Thân hình khẽ nhúc nhích, Cố Tranh lao thẳng tới thân hình của Cơ Vân Trúc.

- Xông tới!

Mộ Hàn quát lên như sét đánh, bỗng nhiên nổ vang.

Đã sớm đạt được Mộ Hàn âm thầm nhắc nhở, hơn nữa đám người Kỷ Vũ Lộ vào lúc Mộ Hàn quát lên thì chạy như bay vào trong vòng xoáy đối diện, liền như dây cung lao thẳng ra ngoài, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Vèo! Vèo! Vèo!

Vào lúc Cố Tranh bắt lấy Cơ Vân Trúc, Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị cùng Ôn Siêu đã lập tức lao vào trong vòng xoáy, mà "Lưu kim" cùng "Xích Diễm kiếm" bay được nửa đường đã đảo hướng, quay về với Mộ Hàn.

Hai kiện đạo khí chỉ dụ Cố Tranh rời khỏi lối ra, hắn cũng không có cho "Lưu kim" cùng "Xích Diễm kiếm" xuyên thủng thân hình Cơ Vân Trúc, cũng thu chúng về.

Mục đích đã đạt được, cũng không cần tiếp tục dây dưa, lập tức rời đi.

Bởi vì nguyên nhân này nên tốc độ của Mộ Hàn chậm đi nửa nhịp, hắn nhất định phải thu hồi đạo khí vào trong tâm cung mới có thể tiến vào lối ra.

- Lưu lại cho lão tử.

Mắt thấy ba người Kỷ Vũ Lộ thành công đào thoát, Cố Tranh tức giận ngập trời, sắc mặt dữ tợn điên cuồng hét lên, tay phải bành trướng thật nhanh, một chưởng ảnh xuyên qua không gian, chụp thẳng vào "Lưu kim" cùng "Xích Diễm kiếm ", áp lực khủng bố hiện ra.

Năm ngón tay như móc câu bắt lấy đạo khí.

Trong mắt Mộ Hàn hiện ra thần sắc kinh ngạc, hắn không nghĩ tới tốc độ của Cố Tranh lại nhanh tới mức độ này, sau khi bắt lấy Cơ Vân Trúc còn có thể ngăn cản đạo khí.

Quả nhiên không hổ là "Huyền Thai tam trọng thiên ", so với Cơ Vân Trúc mạnh hơn không ít!

Ý niệm khẽ động, trên mặt Mộ Hàn hiện ra thần sắc hung ác, "Lưu kim" tiếp tục quay về, mà "Xích Diễm kiếm"đột nhiên thay đổi phương hướng, mũi kiếm như thiểm điện nghênh tiếp cự chưởng. Mộ Hàn thúc dục đạo khí tới mức tận cùng.

- Không biết tự lượng sức mình!

Thấy thế Cố Tranh cười lạnh ra tiếng, bắt lấy hai thanh đạo khí tương liên tâm thần với Mộ Hàn, hắn có thể nắm Mộ Hàn trong tay, sau đó khiến hắn sống không bằng chết.

- Bạo!

Thời điểm mũi kiếm Xích Diễm va chạm với cự chưởng của Cố Tranh thì đột nhiên Mộ Hàn hét to một tiếng, mà "Xích Diễm kiếm" đồng thời phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ngàn đạo vân điểm trong thân kiêm sáng ngời, thanh kiếm nổ tung.

Giờ phút này Xích Diễm kiếm đã hóa thành hỏa cầu, hỏa diểm hừng hực mạnh mẽ, đâm thẳng vào cự chưởng.

Cao phẩm đạo khí bị kíp nổ uiy lực rất kinh người.

Bị hỏa diễm trùng kích, cho dù là "Huyền Thai tam trọng thiên" Cố Tranh cũng kêu rên một tiếng, vẻ mặt ngưng trọng, cự chưởng trên không trung dừng lại, sau đó vượt qua hỏa diễm nóng rực, tiếp tục rơi xuống dưới. Nhưng mà dừng lại trong chốc lát đã khiến "Lưu kim" lao ra khỏi phạm vi bao phủ của cự chưởng.

Phanh!

Cự chưởng đánh xuống, kình đạo đáng sợ chấn động các nơi, mặt đất giống như có phong bạo lướt qua, bụi mù bay tứ tung, vô số cát đất xoay tròn mà bay lên không trung. Trong một chớp mắt phạm vi vài chục thước mờ ảo bất định.

Thân hình Cố Tranh lóe lên, mang theo Cơ Vân Trúc xuyên qua khu vực tro bụi, con mắt nhìn qua vòng xoáy lối ra, Mộ Hàn đã rời đi rồi.

Cố Tranh nâng cánh tay phải của mình lên, lòng bàn tay của hắn đã cháy đen, còn có da thịt vỡ ra mơ hồ. Hắn không nghĩ tới Mộ Hàn tuổi còn nhỏ lại quyết đoán như thế, vào lúc mấu chốt không chút chần chờ, liều mạng tâm cung bị thương kíp nổ cao phẩm đạo khí ngăn cản mình.

Trung tâm Cổ Linh Thành, trên bán đá cao hai mét. Trên bàn đó có vòng xoáy hiện ra, đây là cửa ra vào của Vực Giới Sát Tràng.

Lúc này đã là chạng vạng tối, chung quanh bệ đá chỉ có mấy thân ảnh rải rác.

Bọn họ vừa vặn chính là Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Ôn Siêu và Hạng Thần. Xuất hiện ở chỗ này, bọn họ mới phát hiện Mộ Hàn chưa đi ra, trong nội tâm lo lắng vạn phần. Kỷ Vũ Lộ không ngừng đi tới đi lui chung quanh bệ đá, con mắt nhìn chằm chằm vào vòng xoáy.

- Ta đi vào hỗ trợ.

Lăng Nghị lúc này đi lên.

- Kỷ sư tỷ, Ôn sư đệ, các ngươi mang Hạng sư đệ quay về Vô Cực Quán, mang thứ đó toàn bộ nộp lên đi, xem có thể mời trưởng lão ra tay viện thủ hay không.

Kỷ Vũ Lộ lắc đầu nói:

- Không, nên là ta đi giúp Mộ Hàn sư huynh, thực lực của ta mạnh hơn các ngươi.

Ôn Siêu trầm giọng nói:

- Bất kể như thế nào, ta cũng phải đi vào... Cố Tranh có được thực lực Huyền Thai tam trọng thiên, Kỷ Vũ Lộ đi vào chỉ tìm chết, tiến vào hỗ trợ thì thực lực cũng chỉ quấy nhiễu lực chú ý của Cố Tranh mà thôi, vận khí tốt có lẽ còn có có một đường sinh cơ, vận khí không tốt nói không chừng sẽ chết cùng Mộ Hàn trong lối ra.

Có thể biết rõ quay vào chiến trường sinh cơ xa vời, bọn họ vẫn không lui bước.

Hạng Thần nằm trên mặt đất, bị Cơ Vân Trúc dùng "Phong Long chỉ" giam cầm thân hình khó có thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị cùng Ôn Siêu ba người tranh chấp nhanh, thần sắc cực kỳ ảo não.

Hô!

Đúng lúc này vòng xoáy có ba động, một bóng đen từ bên trong đi ra, sau khi hạ xuống dưới, đi thất tha thất thiểu lên chừng mười mét mới miễn cưỡng ổn định thân hình, nhưng mà sắc mặt tái nhợt, khóe môi có tơ máu, hai đầu lông mày bao phủ thần sắc mệt mỏi không chịu nổi.

- Mộ Hàn sư huynh?

Bọn người Kỷ Vũ Lộ sững sờ, chợt kinh hỉ kêu lên lên, vội vàng tiến lên đỡ hắn, thấy thần sắc của Mộ Hàn có không thích hợp, đều có chút lo lắng.

- Không có việc gì.

Cảm giác được bọn họ ân cần, Mộ Hàn lau vết máu trên khóe môi, mỉm cười nói một câu.

Dùng thực lực của hắn bây giờ có thể chiến thắng tu sĩ Đạo Cảnh "Huyền Thai nhất trọng thiên" còn được, nhưng đối mặt tu sĩ "Huyền Thai Nhị trọng thiên" cũng có sức liều mạng, nhưng Cố Tranh ại là cường giả Huyền Thai tam trọng thiên, Mộ Hàn và hắn chênh lệch quá lớn, cho dù thi triển "Lạc Lôi Đao Pháp" cũng vô dụng.

Trong thời khắc sống còn thủ đoạn như vậy không có hiệu quả, Mộ Hàn chỉ có thể kip nổ "Xích Diễm kiếm" tương liên với tâm thần của mình.

"Xích Diễm kiếm" này là cao phẩm đạo khí, bị kíp nổ lập tức tràn ra khí kình ngăn cản cường giả "Huyền Thai tam trọng thiên" một lát, cho mình một đường sinh cơ.

Nhưng mà trong nháy mắt "Xích Diễm kiếm" nổ tung, tâm cung của Mộ Hàn cũng bị trọng thương. Vạn hạnh là năm người đều hữu kinh vô hiểm quay trở lại Cổ Linh Thành.

Hô!

Vài giây sau vòng xoáy huyết sắc chấn động lần nữa, một đạo thân ảnh khôi ngô phóng đại trong mắt mọi người, lập tức rơi xuống bình đài.

Người này chính la Cố Tranh.

Hai tay của hắn còn ôm thân hình yểu điệu của Cơ Vân Trúc, nàng còn không có tỉnh lại, gương mặt sưng lên mặt heo, hai gò má có dấu chưởng ấn rất rõ ràng.

Lần nữa nhìn thấy cường giả Vũ Long Thiên Tông Huyền Thai cảnh này, bọn người Kỷ Vũ Lộ không khẩn trương như lúc trước, ánh mắt nhìn qua Cố Tranh không có chút sợ hãi nào cả. Trong Cổ Linh Thành này đã sớm có luật thép, bất luận kẻ nào cũng không được động thủ trong nội thành.

Cho dù là người Tứ đại Thiên Tông cũng không ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.