Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 232: Chương 232: Thoát đi ( thượng)




Bình Dân tinh, trụ sở trong lòng đất.

Linh Linh ôm Tiểu Bạch đứng bên cạnh Tuyết Thiên Cầm, còn Bách Biến đã bắt đầu tự mình động thủ lắp đặt Truyền Tống tháp.

- Còn thời gian dài bao lâu có thể xây dựng xong?

Linh Linh tò mò hỏi.

- Nhanh thôi, nhiều nhất có mấy phút là có thể xây dựng xong.

Tuyết Thiên Cầm hồi đáp.

Tiểu Bạch cắn một miệng đầy cà rốt, mồm miệng nhồm nhoàm nói năng không rõ:

- Vương Hạo nh...ói, chờ nh..sau khi xây dựng nh..ong Truyền Tống tháp, x..thì bắt đầu hành l..ộng, bọn họ sẽ rất nhanh chóng đến th..ôi.

- Trong tay Vương Hạo vừa không có Truyền Tống thủ hoàn, hắn làm sao trốn ra được!?

Tuyết Thiên Cầm không nhịn được hỏi.

Nếu không phải Tiểu Bạch nói nó và Vương Hạo có thể trao đổi về tinh thần, đồng thời Vương Hạo nói hắn có thể đi ra, đoán chừng các cô sớm đã truyền tin tức đám người Vương Hạo bị bắt về Tinh Tế liên bang, mà bây giờ đại chiến giữa các vì sao cũng đã bắt đầu rồi.

- Không biết, Vương Hạo không có nói.

Tiểu Bạch nhanh chóng ăn xong một củ cà rốt, sau đó chui vào trong quần áo Linh Linh, bắt đầu ngáy khò khò.

- Vậy tôi đi khởi động phi thuyền Hắc Long hào.

Bàn tay nhỏ của Linh Linh vươn vào trong lòng ngực, xách tai thỏ của Tiểu Bạch, kéo nó ra ngoài.

- Cô muốn làm gì? Mau buông thỏ bảo bảo tôi ra.

Tiểu Bạch nhe răng trợn mắt về phía Linh Linh.

Nhưng Linh Linh căn bản không để ý tới Tiểu Bạch làm ồn ào, trực tiếp kéo theo nó đi về phía phi thuyền Hắc Long hào.

Đúng lúc này, một tiếng hoan hô vang lên:

- Truyền Tống tháp được xây dựng xong rồi!

Nghe vậy, Tiểu Bạch quyết định đợi lát nữa mới tìm Linh Linh tính sổ. Nó nhắm mắt lại, bắt đầu dùng tâm thần cảm ứng gửi tin cho Vương Hạo, rằng Truyền Tống tháp đã được xây dựng xong.

. . .

Quân tinh, trong phòng giam.

Sắc mặt Tống Kiệt dữ tợn nhìn Vương Hạo, hiện tại Triệu Y Linh bị Triệu Khôn dẫn đi rồi, người vướng bận cũng không còn, hắn cuối cùng có thể dọn dẹp bọn người này rồi.

- Người đâu, nhanh chóng đi tìm vài chuyên gia phòng ngừa bạo lực đến đây.

Tống Kiệt cười tàn nhẫn. Cho dù trên người Vương Hạo có mấy trăm viên Tinh Không đạo đạn, nhưng nơi này là quân khu, chỉ cần hắn dám lấy ra nữa, là hắn có thể hủy đi.

- Vương Hạo, chiêu này của anh dường như kéo dài thời gian không được bao lâu nha!

Hạ Vi Vi nắm thật chặt cánh tay của Vương Hạo.

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói:

- Hạ Vi Vi, cô có thể không bám lấy tôi có được không!?

Hạ Vi Vi lắc đầu liên tục:

- Tôi bám người khác không cảm giác được an toàn, chỉ có bám cậu mới là an toàn nhất.

- Ái chà chà, không nhìn ra, cô cũng biết hàng đấy a!

Vương Hạo lắc đầu như muốn điên.

Hạ Vi Vi thì thầm trong lòng, Vương Hạo là người xấu nhất mà cô thấy qua, người tốt sống không lâu, họa hại nhất định có thể sống ngàn năm, không nắm tay bám lấy hắn, vậy thì nắm ai đây!?

Đúng lúc này, thân thể Vương Hạo chợt run lên, ngạc nhiên quát to một tiếng:

- Ta đi thôi, Truyền Tống tháp cuối cùng được xây xong rồi. . .

Nghe tiếng, trước mắt mọi người tất cả đều sáng ngời, đua nhau đưa mắt nhìn vào trên người Vương Hạo.

Vương Hạo gật đầu, bày tỏ Truyền Tống tháp đích xác được xây dựng xong.

- Ngẫu. . .

Mọi người hoan hô quát to một tiếng.

Vương Hạo bắt đầu kêu gọi hệ thống:

- Bảo hai con nhện nhỏ bắt đầu làm việc.

- Được!

Hệ thống trả lời một tiếng.

Một giây kế tiếp, toàn bộ Quân tinh vang lên còi báo động dồn dập. Các loại sản phẩm công nghệ cao trong nháy mắt đều tê liệt, còn tất cả mọi người đều gương mặt mờ mịt. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Sao lại chết máy tập thể như thế này? !

Còn trên Tù tinh, trong sơn động mà Thu Lôi ở.

Thu Lôi đang chơi với con nhện nhỏ, từ sau khi con nhện nhỏ này giao cho hắn Truyền Tống thủ hoàn, cho dù hắn nói chuyện với nó như thế nào, vật nhỏ này cũng không để ý đến hắn.

- Quân tinh đã bị công phá, có thể sử dụng Truyền Tống thủ hoàn rồi.

Con nhện nhỏ nói một câu nói, sau đó biến mất trong tay Thu Lôi.

- Cái này. . .

Thu Lôi cả kinh nhìn bàn tay của mình, không có gì cả, đây rốt cuộc là sản phẩm khoa học kỹ thuật gì hả!?

Chỉ có điều Thu Lôi đã không còn kịp suy tư những vấn đề này nữa, vội vàng lấy ra Truyền Tống thủ hoàn, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bóp nát nó.

Một giây kế tiếp, quanh thân Thu Lôi xuất hiện một cái khiên năng lượng, sau đó hóa thành một đạo bạch quang bay ra khỏi sơn động, cấp tốc bay về phía bầu trời.

Đồng thời, rất nhiều tù phạm trên Tù tinh cũng chú ý tới đạo bạch quang này, nhưng tất cả tù phạm đều châm biếm không dứt.

- Đây không phải là Thu Lôi sao? Người đến cứu cậu ta là người ngu hả? Không ngờ lại dùng thiết bị truyền tống tới cứu người!?

- Có Quân tinh canh chừng, đồ chơi này không có lợi ích cái rắm gì, nhiều nhất truyền tống đến 3000 mét cũng sẽ bị đánh xuống.

- Tôi cá là 2000 mét cũng sẽ bị đánh xuống.

- Thua, lần sau vai nam chính để cho lão tử đảm đương.

- Không thành vấn đề , chờ lần sau những thứ quay phi kia trở lại, người nào cược thắng người đó nằm bên trên.

- Lão tử làm tốt vai nam chính nhất, ông cá là 2.500 mét, Thu Lôi sẽ bị đánh xuống.

- Tôi cá là 1500 mét. . .

- . . .

Nhưng sau một lát, tất cả tù phạm đều yên lặng, sau đó bắt đầu kêu cha gọi mẹ với không trung.

- Thu gia, anh dẫn tôi cùng đi đi!

- Lôi ca, anh sao bỏ tôi lại?

- Lôi ca, anh muốn đi, cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!

- Oa, Thu gia, tôi ghét anh, anh thiếu tiền của tôi vẫn chưa trả. . .

- . . .

Khi Thu Lôi xuyên qua tầng khí quyển của Tù tinh, sau đó tiến hành chạy trong vũ trụ trong thời gian ngắn ngủi, cuối cùng hạ xuống trụ sở trong lòng đất của Bình Dân tinh.

Một đạo điện quang lóe lên bùm bùm, Thu Lôi xuất hiện trước Truyền Tống tháp .

Bách Biến gặp được Thu Lôi, nước mắt nháy mắt chảy xuống trong khóe mắt, chỉ thấy Thu Lôi khắp khuôn mặt râu là râu, cả người gầy yếu đi rất nhiều, trên người còn bị cắm lên rất nhiều đinh sắt, đây là Chân Khí tỏa ngăn lại chân khí trong cơ thể.

- Tiểu thiếu gia! !

Bách Biến cất giọng nghẹn ngào.

- Bách Biến!

Thu Lôi cũng bị kích động, bước nhanh về phía trước, ôm lấy Bách Biến. Sau khi hắn đã trải qua cuộc sống hơn năm năm nơi phòng giam, hắn cuối cùng lần nữa gặp được thân nhân. Loại cảm giác này thực tế không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

- Không cần nói nhiều lời, mau tới Hắc Long hào, chờ đám người Vương Hạo tới, chúng ta sẽ bắt đầu chạy trốn.

Tuyết Thiên Cầm cắt ngang sự âu yếm của hai vị đại nam nhân.

- Cô là ai? Còn Vương Hạo là ai chứ!?

Thu Lôi tò mò hỏi.

Bách Biến liền vội vàng giới thiệu:

- Vị này chính là Tuyết Thiên Cầm tiểu thư, là đệ tử mà cô cô của tiểu thiếu gia thu nhận. Còn Vương Hạo là người mà lần này cứu tiểu thiếu gia ra. Nếu như không có anh ta, chúng ta vẫn không biết cần phải khi nào mới có thể cứu ra tiểu thiếu gia được.

Thu Lôi gật đầu chào Tuyết Thiên Cầm, sau đó luôn miệng hỏi:

- Vương Hạo đâu? Tôi phải gặp mặt cảm tạ anh ta.

- Bọn họ bị bắt trên Quân tinh, anh ta nói đợi lát nữa sẽ tới đây, nhưng tôi thật sự không rõ là anh ta phải làm thế nào trốn ra được từ trên Quân tinh.

Bách Biến vô cùng buồn bực. Hắn vốn là chiến lực mạnh nhất của lần hành động này, nhưng kết quả lại là sự tồn tại vô dụng nhất, điều này làm cho hắn vô cùng thương tâm.

Hiện tại Vương Hạo lại tính toán làm cái gì, hắn cũng không biết được chút nào, cái này không thể không nói, thực tế quá thất bại.

- Trốn ra được từ trên Quân tinh!?

Thu Lôi trong nháy mắt sinh ra hứng thú với vị Vương Hạo chưa từng gặp mặt này, đồng thời cũng đang nghĩ, loại công nghệ cao con nhện nhỏ đó hẳn là đến từ cái người gọi là Vương Hạo này chứ gì!

Tiểu Bạch ngồi ở cửa của phi thuyền Hắc Long hào, nhắm mắt lại bắt đầu gửi đi tin tức cho Vương Hạo, nói cho hắn biết, Thu Lôi đã thành công vượt ngục, bảo hắn nhanh chóng trở về, sắp bắt đầu chạy trốn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.