Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 247: Chương 247: Chưa từng thấy soái ngưu (trâu đẹp) sao!?




Thú Vương thành, một tiệm mì mới khai trương.

Chỉ có điều khiến cho Bán Thú nhân qua đường đều hết sức tò mò chính là, tiệm này không ngờ lại gọi là Chí Tôn Áp Điếm.

Đồng thời lời quảng cáo còn vô cùng kỳ lạ, hấp dẫn rất nhiều Bán Thú nhân đua nhau dừng bước lại quan sát.

Một lần mua, hạnh phúc đời sau. Chỉ một giá duy nhất: 10 Thú Vương kim tệ.

Nhiều lần mua, sáng lập một tộc. Mua mão: 100 Thú Vương kim tệ.

Lời hứa hẹn của Chí Tôn Áp Điếm, bảo đảm đời sau của các vị thiên tư xuất chúng, thắng ở vạch xuất phát.

Đám Bán Thú nhân chính là nhìn thấy lời quảng cáo như vậy, đều nghị luận ầm ĩ.

- Đây là ý gì!?

- Áp Điếm cũng không biết, chính là chỗ để giống đực đi ép đó.

- Nhưng ép này cũng quá mắc chứ hả!? Một lần lại cần 10 Thú Vương kim tệ!

- Ngươi đây là không hiểu được rồi! Ta nghe nói trong Chí Tôn Áp Điếm kia có hai vị Hổ nhân.

- Chà, huynh đệ anh không có nói đùa chớ!? Hổ nhân sao lại đi ra buôn bán thế chứ!?

- Đúng vậy! Hổ tộc, Sư tộc đều tự cao tự đại, căn bản coi thường chủng tộc khác, sao lại đi ra bán việc tốn thể lực thế này chứ?

- Ai biết được, mấy năm nay rừng lớn rồi cái con chim gì cũng không có, chim gì cũng không có rồi, có lẽ là rất tịch mịch.

- Nhưng Hổ tộc là Vương tộc, bọn họ không có khả năng không chú trọng thân phận của mình a!?

- Ta đây cũng không biết, nhưng mà Chí Tôn Ép Trứng này thật ra thì không nói láo, đích thật là hạnh phúc cho đời sau.

- Tuy rằng giá mắc, nhưng gen của Hổ nhân cường đại như vậy, cho dù xem như là tạp giao, cũng mạnh hơn so với chủng tộc trước đây.

- Đây là đại sự có lợi cho sự sinh sản của chủng tộc, giá cả mặc dù đắt, nhưng cũng không phải là không thể không suy tính.

- Cho nên chúng ta phải lập tức trở về, dắt quả phụ trong tộc đến thử một lần a!

- Lời này không sai, nơi này chỉ có hai gã Hổ nhân, nếu đến muộn, cái này cần xếp hàng tới khi nào chứ?

- Còn nữa, nếu như chờ Hổ tộc phát hiện, cơ hội có thể sẽ không có.

- Không nói nữa, ta đi trước...

.....

Bên trong Chí Tôn Áp Điếm, Ngưu Khí trợn mắt hốc mồm nhìn tình cảnh này. Hắn rốt cuộc hiểu rõ Vương Hạo giữ lại hai vị Hổ nhân kia là tính toán làm gì, thì ra là dùng để lai giống.

- Như thế nào đây? Như vậy kiếm tiền có phải là thực nhẹ nhàng, nhưng lại không cần động não hay không?

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Ngưu Khí, gương mặt đắc ý nói.

Ngưu Khí gật đầu ngơ ngác:

- Nhà vua, như vậy kiếm tiền xác thực nhẹ nhàng, nhưng Hổ tộc đó tới gây phiền toái thì làm sao bây giờ!?

- Yên tâm!

Vương Hạo phất tay áo, hoàn toàn như không để ý gì:

- Ta đã nói với ngươi rồi, chỉ cần Ngưu Đầu nhân các ngươi toàn tộc ủng hộ ta, như vậy ta bảo đảm Hổ tộc kia không dám thả một cái rắm.

Nghe vậy, Ngưu Khí gật đầu không hỏi vấn đề nữa. Chuyện thích nhất của Ngưu Đầu nhân bọn họ chính là động thủ, chuyện không thích nhất là động não.

Hơn nữa coi như bọn họ có muốn động não, thì đầu óc này cũng động không nổi, nếu đã như vậy thì không động còn hơn.

Vương Hạo liếc Ngưu Khí một cái, thực tế vô lực rủa thầm đám Ngưu Đầu nhân này rồi, khó trách là một người là có thể lừa bọn họ, quả thực chính là một đám tập hợp lại của ngốc, ngu, và xuẩn.

- Thưa nhà vua!

Một vị Ngưu Đầu nhân vội vàng chạy tới:

- Hai vị Hổ nhân đó không phối hợp nữa, còn nói muốn khai chiến với Ngưu Đầu nhân chúng ta.

- Không phối hợp!?

Vương Hạo hếch lên, móc ra một lọ Kích Tình Tứ Xạ cường bản:

- Cạy miệng bọn chúng ra, rót cái này vào hết, cho dù là Trư nhân, bọn họ cũng phải lên đi tiếp khách.

Ngưu Đầu nhân nhận lấy Kích Tình Tứ Xạ, sau đó lạc lè cái đít chạy xuống, cũng không hỏi đây là vật gì.

Thấy một màn này, Vương Hạo xoa nhẹ đầu mi, cảm giác mình đường đường là Trùm Phản Diện mà ở cùng một chỗ với đám trâu ngốc này, thật là mất thân phận, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Thời gian không lâu, bên ngoài Chí Tôn Áp Điếm, đã bị rất nhiều Bán Thú nhân bao vây lại.

Vương Hạo phóng mắt nhìn, đã bị tình hình làm cho hoảng sợ, không chỉ có Trư nhân đội cái đầu heo, còn có Cẩu nhân đỉnh cái đầu chó, cả Chương Ngư nhân đỉnh cái đầu bạch tuộc cũng có...

- Đậu đen rau muống nó, đứa bé được sinh ra có phải càng kỳ quái hơn không a!?

Khóe mắt Vương Hạo co giãn, sau đó phân phó một tiếng, liền mang theo Ngưu Khí đi ra ngoài. Hắn sợ ở lại đây, ngay cả bữa cơm đêm qua cũng có thể phun ra.

- Đức vua, chúng ta bây giờ đi đâu!?

Ngưu Khí tò mò hỏi.

Vương Hạo suy nghĩ một chút đáp:

- Chúng ta đi tìm con hồ ly tinh Mộng Kỳ đó.

- Àh!

Ngưu Khí gật đầu, sau đó thật thà ngoan ngoãn lái một chiếc xe, chở Vương Hạo rời đi.

Thời gian không lâu, hai người Vương Hạo và Ngưu Khí tới trước một chỗ trang viên sang trọng. Họ vẫn chưa vào cửa, liền thấy Mộng Kỳ đang chuẩn bị lên chiếc xe hạng sang, đi ra khỏi cửa.

Gặp được Vương Hạo, Mộng Kỳ gương mặt cảnh giác hỏi:

- Anh tới làm gì?

- Nhớ cô đấy mà!

Vương Hạo nhíu mày.

Gương mặt xinh đẹp của Mộng Kỳ chợt đỏ lên, trong đầu không kiềm hãm được nhớ tới hình ảnh lúc trong xe, bị Vương Hạo sờ soạng cái đuôi, lại kéo đến trong lòng ngực.

Mộng Kỳ nghĩ tới những điều đó, cô lập tức cảm nhận toàn thân một trận nóng bỏng, cả người không ngừng xấu hổ.

- Em họ, bọn họ là ai!? Không phải nam nô nhân loại mà em mua chứ?

Một người đàn ông đẹp trai ưu nhã đi tới, toàn thân mặc âu phục thời thượng, chỉ có phía sau lưng cũng kéo theo một cái đôi bằng lông mượt mà, vừa nhìn liền biết là một nam Hồ nhân.

Ngưu Khí mắt lộ ra hung quang trừng nam Hồ nhân một cái:

- Đây là Vương của Ngưu Đầu nhân của chúng ta, tên là Ngưu Ma Vương, anh không thấy trên đầu anh ta có đại ngưu giác sao!? Đừng hòng dùng những thứ nam nô đê tiện kia đến làm nhục vị vua của chúng tôi.

- Ngưu Đầu nhân!? Còn là vua nữa hả?

Nam Hồ nhân nhìn về phía cái sừng trâu nhỏ trên đầu Vương Hạo. Đây chính là sừng trâu của Ngưu Đầu nhân tộc, thế nhưng ngoại trừ cái sừng trên đầu ra, những chỗ khác không có một chút chỗ nào giống như Ngưu Đầu nhân a!?

Nói hắn là nhân loại, còn có người tin tưởng, nhưng nói hắn là Ngưu Đầu nhân, người nào sẽ tin tưởng hả!?

- Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy trâu đẹp sao?

Vương Hạo cấp cho nam Hồ nhân một ánh mắt khinh thường:

- Không cần bởi vì bộ dạng ta gần giống với nhân loại nên hoài nghi thân phận của ta. Ta cho ngươi biết, sở dĩ ta có bộ dạng của nhân loại, là bởi vì ta đi tới chỗ của họ để phẫu thuật thẩm mỹ đấy.

- Đi tới chỗ của nhân loại để phẫu thuật thẩm mỹ hả?

Nam Hồ nhân trợn tròn mắt, đây xác định không phải đang lừa dối hắn sao!?

Mộng Kỳ đi tới bên cạnh nam Hồ nhân, thấp giọng giải thích rõ:

- Theo như vị Ngưu Ma Vương này kể lại, hắn từ nhỏ bị loài người bắt đi, ngược đãi hắn, đồng thời còn phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng là hắn đích xác biết tới chiêu cuồng hóa của Ngưu Đầu nhân tộc.

- Còn có loại chuyện như vậy!

Nam Hồ nhân tò mò quan sát Vương Hạo.

Nói thật, hắn hoàn toàn không tin lời nói dối bậy bạ như vậy. Hắn cảm giác Ngưu Ma Vương này là nhân loại, về phần biết cuồng hóa, tám thành là kĩ năng thiên phú của Bán Thú nhân được nhân loại nghiên cứu ra.

Nghĩ tới chỗ nầy, nam Hồ nhân liếc Mộng Kỳ một cái, chỉ thấy cô lắc đầu bất động thần sắc, bày tỏ không được đánh rắn động cỏ.

Nam Hồ nhân khẽ gật đầu, sau đó nói tránh đi:

- Em họ, em gọi bọn họ tới làm gì? Chẳng lẽ muốn ra khỏi thành sao?

Mộng Kỳ lắc đầu:

- Em không có ý định ra khỏi thành, cũng không gọi bọn họ, là tự bọn họ tìm tới.

Mộng Kỳ vừa nói xong, ánh mắt của nam Hồ nhân và cô đã rơi vào Vương Hạo, dường như hỏi thăm nếu không gọi ngươi tới, vậy ngươi tới làm gì!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.