Vu Thần Kỷ

Chương 229: Chương 229: Khổ Tuyền




Trong đại điện ánh sáng ảm đạm, sàn gỗ dày ghép thành lau tới bóng loáng, có thể soi được bóng người ta.

Hai hàng mười hai cây cột thô to chống khung đỉnh, trên cột có nến do đồng xanh chế thành thò ra, mỡ động vật chế thành ngọn nến to bằng ngón cái thỉnh thoảng vang lên ‘tách tách’, lúc bấc đèn nổ, ánh sáng trong đại điện sẽ đột nhiên tăng cường tí xíu.

Phía dưới mỗi cây cột đều có vài chiến sĩ thân khoác trọng giáp đứng, hai tay bọn họ đặt trước người, trường kiếm đeo ở sau lưng, phía dưới giáp mặt kim loại dày nặng, có thể nghe được tiếng hít thở trầm thấp của bọn họ ‘Vù vù’ giống như mãnh thú.

Mấy thị nữ mặc váy dài màu trắng tay chân nhẹ nhàng từ sau bình phong trên đại điện đi ra, giống như u linh lặng yên không một tiếng động lướt qua sàn trơn bóng, nhanh chóng ở trên bàn đá trước mặt Doanh Vân Bằng và Húc đế tử bày bầu rượu cùng mấy chục món thịt, hoa quả tươi.

Bởi vì khoản đãi khách quý, Doanh Vân Bằng rất khẳng khái đem mỹ thực hiếm thấy nhất trong Thập Nhật thị cũng đem ra.

Sơn trân hải vị, chim bay cá nhảy, gan rồng tủy phượng, kỳ trân dị quả, không nói cái khác, chỉ cần trong bình ngọc trước mặt hai người, Bách Quả Tửu sản xuất từ dị tộc Bắc Hoang linh khâu đã cực kỳ hiếm thấy. Trong bình ngọc bán trong suốt, Bách Quả Tửu vốn màu hổ phách càng bày biện ra màu xanh lục biệc mỹ lệ, thậm chí còn tản mát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. đây là Doanh Vân Bằng hạ quyết tâm, ở trong từng bầu rượu đều ngâm một viên mật rồng.

Giữa trời đất, hai tộc long phượng thế lực khổng lồ, hơn nữa siêu nhiên thoát tục cơ bản không lui tới với vạn tộc khác.

Mật rồng có vô số diệu dụng, đối với thân thể Vu Đế cũng có tác dụng bổ dưỡng rất mạnh, cho nên mỗi một viên mật rồng đều giá trị liên thành. Nhưng muốn sắt giết một con chân long moi ra mật rồng của nó, không nói long tộc sau khi biết được tin tức này, sau chuyện có thể trả thù, chỉ cần bản thân chuyện giết rồng, chính là cực kỳ nguy hiểm.

Một viên mật rồng ngâm rượu, cho dù là hiến cho Đế Thuấn làm cống phẩm cũng là chuyện rất có mặt mũi, càng không cần nói dùng để khoản đãi Húc đế tử.

Húc đế tử quả nhiên rất hài lòng, phi thường biết hàng hắn tự rót một chén rượu ngon, mang theo một tia rụt rè chậm rãi đem rượu ngon dinh dính như tương chậm rãi uống xuống, sau đó tán thưởng tự đáy lòng nói: “Hương mỹ thuần hậu, quả nhiên là rượu ngon tuyệt phẩm. Xin nhận, xin nhận!”

Doanh Vân Bằng mỉm cười, rất là lạnh nhạt nói: “Một chút vật nho nhỏ, đáng giá cái gì? Đế tử lần này đến, có gì muốn làm sao? Chẳng lẽ là muốn từ Thập Nhật thị chúng ta tìm kỳ trân dị bảo nào sao? Vậy đế tử quả thật đã tới đúng chỗ rồi.”

Húc đế tử cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng khoát tay áo: “Hôm nay, không có cái hứng thú đó. Ô, Vân Bằng trưởng lão biết Vu điện chấp sự Mạnh Ngao hay không?”

Doanh Vân Bằng khẽ nhíu mày, cười nói: “Mạnh Ngao? Có chút ấn tượng, tuy không phải cấp dưới trực hệ của lão phu, nhưng đứa nhỏ này tinh linh có tài, rất có thủ đoạn, là cấp dưới đắc lực của Mạnh Giáng trưởng lão Mạnh thị nhất tộc Tây Hoang Cùng Kỳ bộ.”

Tự rót tự uống một chén rượu, Doanh Vân Bằng cười nói: “Mạnh Giáng trưởng lão, còn có vài phần giao tình với lão phu.”

Húc đế tử lạnh nhạt nói: “Ồ? Có giao tình với Vân Bằng trưởng lão? Vậy không còn gì tốt hơn. Mạnh Ngao, có thể đã chết rồi.”

Lời của Húc đế tử khiến ánh mắt Doanh Vân Bằng chợt co rụt lại. Hắn trầm mặc một phen, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái trên bàn đá, nhẹ nhàng nói: “Ồ… Đã chết rồi sao? Đế tử làm sao biết hắn đã chết? Đế tử tận mắt nhìn thấy hay sao?”

Húc đế tử lắc đầu, một năm một mười đem chuyện đã xảy ra ở lãnh địa mới của Mậu Sơn bộ nói ra, thậm chí ngay cả chuyện hắn bỏ số tiền lớn hối lộ Mạnh Ngao, để Mạnh Ngao về Vu điện phối hợp mình vu hãm đoàn người Cơ Hạo cũng không bỏ sót chút nào:

“Lúc Mạnh Ngao rời khỏi, ta đã giở chút trò ở trên người hắn. Sau khi hắn rời khỏi không đến một canh giờ, vu pháp đánh dấu ta để lại trên người hắn lại đột nhiên tiêu tán. Cho nên, ta liền vội vàng tìm đến Vân Bằng trưởng lão.”

Doanh Vân Bằng nghe xong lời Húc đế tử nói, không khỏi cười lạnh lên: “Tìm ta? Vì sao không phải Mạnh Giáng?”

Húc đế tử cười tủm tỉm nhìn Doanh Vân Bằng: “Đám hậu sinh vãn bối kia bên người Mạnh Giáng trưởng lão, mỗi kẻ khỏe mạnh nhảy nhót. Trái lại trưởng lão ngài, hôm nay người bên cạnh đã xảy ra mấy vấn đề. Húc tuy không ở Bồ Phản, nhưng đối với một số mưa gió ở Bồ Phản, nên biết, vẫn biết được.”

Doanh Vân Bằng bưng lên chén rượu lại uống một chén rượu, sau đó một ly tiếp một ly. Một bình rượu ngon nhanh chóng bị hắn uống sạch sẽ. Mật rồng dùng vu pháp rèn luyện qua, vốn đường kính gần trượng, nay áp súc đến chỉ bằng to bằng nắm tay trẻ mới sinh cũng bị hắn lấy ra, nhét vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt.

Húc đế tử cũng không vội, chỉ là tự rót tự uống, đồng thời chậm rãi nhấm nháp các mỹ thực hiếm thấy trên khay ngọc.

Trầm mặc hồi lâu, Doanh Vân Bằng vẫn không nói gì, nhưng ngoài đại điện đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến. Sắc mặt Doanh Vân Bằng và Húc đế tử đồng thời thay đổi một chút, lấy thân phận hai người bọn họ, trừ hộ vệ vốn đã trực trong đại điện, ai dám ở lúc này tùy tiện tới gần?

Doanh Vân Bằng cau mày đang muốn mở miệng quát, đột nhiên nụ cười nở rộ trên khuôn mặt già nua, hắn cười giống như một đóa hoa cúc già nở rộ, vội vàng đứng dậy, hướng về một nam tử trung niên ở cửa đại điện từ từ đi vào nghênh đón.

“Khổ Tuyền tiên sinh, ngươi đã trở lại! Ngươi lần này đi hầu như nửa năm rồi, lão phu có bao nhiêu việc không có ai để thương lượng? Lần này nếu là có ngươi, sợ là…”

Từ ngoài đại điện chậm rãi đi vào, là một nam tử trung niên tóc dài rối tung, làn da trắng óng ánh như ngọc, trên cằm mọc ba chòm râu dài nhỏ. Hắn mặc một cái áo vải thô rách tung toé nơi nơi đều là mụn vá màu trắng, bên hông quấn lấy một đoạn thừng cỏ khô vàng làm đai lưng, chân trần không đi giày, nhưng một đôi chân so với người bình thường dài hơn mấy tấc trắng nõn trơn bóng, không dính chút dơ bẩn.

Húc đế tử lạnh lùng nhìn nam tử trung niên được xưng là Khổ Tuyền, trong biểu cảm tràn ngập sự kiêu ngạo cao cao tại thượng.

Từ khí tức tinh huyết dẫn dắt lẫn nhau, Húc đế tử phán đoán ra rõ ràng, Khổ Tuyền này thân thể cực kỳ gầy yếu, cũng chỉ là tiêu chuẩn Vu Nhân bình thường vừa mới bước vào Tiểu Vu cảnh, hắn một hơi có thể đem thân thể Khổ Tuyền thổi thành một mảng tro bụi.

Muốn nói có chỗ nào kỳ lạ, cũng chỉ là Khổ Tuyền này đôi mắt đặc biệt sáng ngời, có một loại ánh sáng rất kỳ dị mơ hồ lộ ra dài nửa thước, không hơn, một chút sức uy hiếp cũng không có.

Khổ Tuyền vào đại điện, liền hướng trên dưới thân thể Doanh Vân Bằng bắt đầu đánh giá thật kỹ.

Đột nhiên, Khổ Tuyền cười lạnh, năm ngón tay phải phun ra năm đường bạch quang dài vài thước, hung hăng hướng đỉnh đầu Doanh Vân Bằng chụp lấy:

“Trưởng lão gần đây là gặp phải nhân vật tà dị nào phải không? Vì sao khí vận của trưởng lão bị áp chế lợi hại như thế? Hơn nữa linh đài phủ bụi, ba hồn bảy vía cũng thiếu chút nữa lạc mất một hồn hai phách? Nếu không phải trên người trưởng lão có một đạo ngọc phù Khổ Tuyền lưu lại, sợ là…”

Theo động tác của Khổ Tuyền, đỉnh đầu Doanh Vân Bằng đột nhiên phun ra một mảng hắc khí, trong hắc khí vài cái phù văn cực kỳ cổ xưa, huyền ảo chợt lóe mà qua, sau đó hắc khí, phù văn đồng thời nổ tung.

Thân thể Doanh Vân Bằng run lên, chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu một luồng khí lạnh ập thẳng tới lòng bàn chân, tâm cảnh gần đây hỗn loạn đột nhiên hồi phục thanh minh, yên tĩnh.

Doanh Vân Bằng nhất thời rống giận lên: “Khổ Tuyền tiên sinh, ta… mấy đứa con đó chết thật thảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.