Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 115: Chương 115: Tầng thứ tám hậu kỳ (2)




Mọi người tại thời khắc đầu tiên đã có dự cảm, La Dật sợ là đã lành ít dữ nhiều…

Mấy ngày tiếp theo, mọi người dọc theo con đường nhỏ, tiến vào sâu trong hoang lĩnh gần mười dặm, nhưng không có thu hoạch nào khác.

Tất cả mọi người đều biết, kỳ thực, điều này chỉ là vì muốn La Băng Vân chân chính mất hết hi vọng mà thôi. Hôm nay, sáu ngày đã trôi qua, hoàn toàn không có nửa phần hình bóng La Dật. Cứ tiếp tục như thế này, đã không còn nhiều ý nghĩa nữa rồi.

La Băng Vân chăm chú nắm đoạn kiếm, nhắm lại hai mắt, nước mắt đoanh tròng…

Sau một lúc lâu, La Băng Vân nhẹ nhàng cất đoạn kiếm vào lòng, một lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua hoang lĩnh liên miên nghìn dặm, từng đợt tiếng rít gào của yêu thú, từ xa tới gần, chậm rãi truyền đến.

La Băng Vân khẽ gật đầu, không nói lời nào, hướng về phía trước bước đi…

La Vũ thấy thế, khẽ thở dài một tiếng, phất phất tay, ý bảo các thành viên khác theo sau.

Thành viên tiểu tổ số ba, tìm kiếm La Dật sáu này không có kết quả, rời đi…



Trong chỗ sâu Vân Khê Đảo, tại một huyệt động bí mật…

Cửa huyệt động này có không ít thực vật dây leo các loại, đã hoàn toàn che giấu động phủ bên trong, ánh dương quang gần như hoàn toàn bị ngăn chặn lại bên ngoài. Từ bên ngoài nhìn, căn bản là không thể biết được tình hình bên trong.

Mà hôm nay, vốn là một huyệt động âm tram không có nửa điểm động tĩnh lại lóe lên một đoàn quang mang màu băng lam nhè nhẹ, quang mang chớp động, chớp động…

Nếu là nhìn kỹ mà nói, liền có thể đơn giản thấy trong bầu không khí xung quanh, cư nhiên có một tia hàn tinh màu trắng ngưng tụ!

Chỗ sâu trong động phủ, trên một khối cự thạch bằng phẳng, một đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, quang mang màu băng lam kia chính là từ trên người hắn truyền ra.

Trong đoàn quang mang màu băng lam có thể rõ ràng nhìn thấy, người đang khoanh chân ngồi hiện tại chính là kẻ đã bị tiểu tổ số ba cho rằng chết trong bụng yêu thú, La Dật!

Chỉ là, tình hình của La Dật hôm nay có vẻ pha vài phần cổ quái, chỉ thấy trên trán, trên tóc, tất cả đều kết một tầng băng sương. Thậm chí ngay cả trên lông my thật dài và trên môi cũng bị một tầng băng tinh màu trắng bao trùm. Tại trên người hắn, càng mơ hồ hiện lên một tầng tinh thể màu băng lam. Toàn thân, phảng phất giống như bị nhiệt độ cực thấp hoàn toàn đóng băng lại.

Nếu không phải trước ngực hắn thỉnh thoảng lại nhấp nhô lên xuống mà nói, chỉ sợ bất cứ ai nhìn vào cung sớm cho rằng đây là một bức tượng băng đã sớm mất đi sinh mệnh.

Thời gian, thong thả trôi qua…

Không biết qua bao lâu, có thể là một canh giờ, cũng có thể là cả ngày…

Đột nhiên, trong không gian lấy tốc độ lưu chuyển cực nhanh, quang mang màu băng lam lập lòe, ngay sau đó, phảng phất như đại địa hồi xuân, toàn bộ quang mang màu băng lam đột nhiên phát sinh một cỗ sinh cơ mạnh mẽ không nói nên lời, lấy tốc độ cực nhanh, cấp tốc hội tụ hướng vào điểm trung tâm…

Chỉ thấy trong miệng mũi La Dật đột nhiên phun ra một hơi thở màu bắng thật dài. Hơi thở màu trắng giống như linh xa, dài đủ ba bốn thước, nhưng mà không tiêu tan, lập tức, La Dật mạnh mẽ hít vào!

Tất cả bông tuyết cùng với quang mang màu băng lam nhất thời bị một lực lượng cực lớn nào đó khống chế hội tụ lại, chui vào lỗ mui, cái miệng của hắn! Chân khí lưu chuyển, lam tinh băng sương trên trán, tốc và toàn bộ thân thể, lấy tốc độ mắt thường có thể rõ ràng, dần dần biến mất…

Trải qua hồi lâu, hai mắt La Dật đột nhiên mở!

Một tia quang mang màu lam từ chỗ sâu trong đôi mắt hắn lướt qua!

Phù…

La Dật phun ra một hơi thở thật dài, tinh mang trong mắt chợt lóe, lập tức thu liễm lại.

Thương thế lần này thực sự không nhẹ a…

La Dật nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, sau đó giật giật bàn tay, chợt nghe tiếng cách cách kịch liệt, liên tục nổ vang.

La Dật sửng sốt, ánh mắt lộ vài phần kinh dị…

Xem ra, thời gian chữa thương cũng khá lâu…

Vừa nghĩ, La Dật đứng lên, mà theo động tác của hắn, toàn thân trên người cùng với tất cả các đốt ngón tay đều bộc phát từng đợi cách cách giống như tiếng đậu rang. Nhưng mà lập tức, cảm giác thư sướng tới cực điểm lan tràn, khiến toàn thân hắn thoải mái không nói nên lời…

Động tác của La Dật đột nhiên dừng lại, con mắt sáng ngời, một tia kinh hỉ theo đó hiện lên.

Tầng thứ tám hậu kỳ? Khoảnh cách tới đỉnh viên mãn chỉ còn một đường?

Triều Tịch Quyết tầng thứ tám hậu kỳ đỉnh! Khoảng cách tới đỉnh viên mãn chỉ còn một đường!

La Dật lộ vẻ kinh hỉ, lập tức mặt mày giãn ra.

Chiến đấu sinh tử, quả nhiên là cách tu luyện nhanh nhất a! So với trước khi đại chiến La Thiên Thần mới chỉ là tầng thứ tám trung kỳ, tiếp cận hậu kỳ mà thôi. Nhưng mà chỉ sau một lần đại chiến đủ để đề cao hẳn một giai bậc!

Tốc độ nhanh hơn nữa, ta liền có thể đột phá tới tầng thứ chín! Mà khi đạt tới tầng thứ chín, tiếp tục dùng Hổ Long Đan liền có thể trong thời gian ngắn đột phá đến tầng thứ mười. Cho đến lúc này, không nói đủ để chống đỡ La Thiên Phách, thế nhưng phối hợp với sự tinh diệu của Lôi Bộ cùng với luật động Thanh Vũ Chi Kiếm, cũng coi như không đến mưc bị đối phương đánh bại dễ như trở bàn tay…

La Dật siết chặt bàn tay, khóe miệng mang theo tiếu ý, trong ánh mắt cũng nổi lên vài phần sát ý băng lãnh.

La Thiên Phách, ngươi và ta có thù hận, nhưng ngươi bởi vì sợ hãi ta trưởng thành, muốn gạt bỏ ta trước. Nhưng La Dật ta há có thể là người ngồi chờ chết? Ta hôm nay cố nghiên không thể chân chính tạo thành uy hiếp đối với ngươi, thế nhưng cho ngươi đau lòng một chút thì thực sự rất dễ dàng.

La Dật nhẹ nhàng nheo lại con mắt, tức thì hàn mang sắc bén bùng lên. Sau một lúc lâu, cũng hít sâu một hơi, thần sắc khôi phục bình tĩnh, đè sát ý đang cuồn cuộn trong lòng xuống.

Bất quá, khoảng cách tới thời điểm đệ tử lịch lãm trở về gia tộc còn không tới sáu tháng. Trong khoảng thời gian này, ta phải bằng tốc độ nhanh nhất đề cao thực lực của chính mình. Bằng không mà nói, chờ khi tin tức La Thiên Thần chết đi truyền tới bên tai La Thiên Phách, mấy người Xuân di dợ là sẽ có nguy hiểm rồi. Chỉ hi vọng La Hùng nhìn vào mặt mũi tôn tử của hắn, sẽ dành chút sức lực bảo vệ…

Vừa nghĩ, La Dật nhẹ thở dài một hơi, lập tức quay đầu, nhìn ra bên ngoài huyệt động, sau khi trầm mặt một lát, La Dật đứng dậy, bước tới trước cửa huyệt động.

Không gian bên ngoài vẫn giống như thường ngày, mưa bụi mông lung, thế nhưng so với huyệt động âm trầm không một tia sáng, bên ngoài không cần bàn cãi thoải mái hơn rất nhiều. Con mắt La Dật tựa hồ thời gian dài không tiếp nhận ánh sáng cường liệt như vậy, theo bản năng híp con ngươi lại, đưa tay chắn trước mặt.

“Thời gian chữa thương vừa rồi có chút dài… Nhưng không biết cụ thể mất bao lâu?”

Trong lòng La Dật âm thầm suy nghĩ, bụng đột nhiên truyền tới cảm giác vô cùng đói khát. La Dật sửng sốt, cũng từ trong lòng chính mình lấy ra một miếng thịt khô.

Lúc đầu, khi mới ra ngoài lịch lãm, mỗi người đều mang theo lương khô đủ dùng hơn mười ngày, hiện tại đã tiêu hao hơn phân nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.