Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 108: Chương 108: Sát tâm của La Dật (1)




Vì vậy, La Thiên Phách mặc kệ áp lực từ La Hùng, áp lực từ vị cường giả thần bí La Dật hư cấu ra, nhất định muốn loại bỏ hắn.

Mà lúc này, các dòng khác dòng chính trong gia tộc chỉ sợ vui vẻ đứng ngoài xem kịch vui, tuyệt đối không đơn giản tranh vai diễn với người xấu, thậm chí còn ngấm ngầm ủng hộ. Vô luận La Dật sống hay chết, bọn họ đều không ảnh hưởng gì, thậm chí ước gì La Dật chết đi cũng có không ít người.

Thế nhưng, La Vũ và La Băng Vân lại khác nhau.

Bởi vì trưởng bối của bọn họ đều khỏe mạnh, không những vậy, bọn họ còn là nhân vật hạch tâm đệ nhị đại dòng chính, tại gia tộc có danh vọng rất cao, tuy nói thua kém La Thiên Phách, nhưng khoảng cách không lớn. Thực sự muốn gây ảnh hưởng, tuyệt đối không thể xem thường. Hơn nữa có La Hùng to lớn ủng hộ phía sau, cho dù là thế lực trưởng lão cũng không dám hành động.

Nếu như hai người thực sự cùng với chính mình chết tại địa phương này, chỉ cần suy đoán một chút là có thể tìm ra được người hạ độc thủ phía sau. Mà lúc này, phía La Thiên Phách sẽ hoàn toàn rơi vào bị động.

Cũng chính vì điều này mà từ khi phát hiện La Thiên Phách đối phó với chính mình, La Dật cũng không lo lắng mấy người La Vũ sẽ bị liên lụy vì chính mình

Thế nhưng hiện tại, La Dật nhịn không được nhíu lông mày, hoài nghi ý nghĩ của mình có phải sai lầm rồi?

Lẽ nào hận ý của La Thiên Phách đối với chính mình cư nhiên đã đạt tới mức độ này, cho dù là La gia bị tứ phân ngũ liệt cũng muốn gạt bỏ?

La Dật cau mày, tâm tư của hắn chuyển động, tuy rằng suy nghĩ rất nhiền, nhưng trên thực tế bất quá chỉ trong thời gian vài cái chớp mắt mà thôi, cửa sơn cốc đã ở phía trước!

Già!

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng chim hót vang lên, trong thời cao, một đạo bóng đen thật lớn chợt lao xuống công kích thẳng về mấy người đang chạy ra khỏi sơn cốc.

Là tử vũ bằng điêu! Nhanh, đều tự phân tán! Tận lực hướng về địa phương có nhiều cây cối, dẫn nó ra chỗ khác, tuyệt đối không để nó và ám dạ miêu thú hình thành thế liên thủ bao vây!

Thanh âm La Hành đột nhiên lo lắng tới cực điểm, La Dật đang trong trầm tư đột nhiên run toàn thân, nhãn thần nhạy bén, nhìn về phía tử vũ bằng điêu đang lao tới.

Chỉ thấy tử vũ bằng điêu vừa mới nhào với bên cạnh La Hào, La Hào lộ vẻ mặt kinh khủng, dưới chân gấp gáp, cư nhiên hung hăng ngã sấp xuống mặt đất. Mà tử vũ bằng điêu cũng từ trên đỉnh đầu hắn lướt qua.

Trong mắt La Dật chợt lóe lên tinh mang!

Nguyên lai… Chuyện là như vậy…

Ý niệm trong đầu chuyển động cực nhanh, nhãn thần La Dật thoáng lập lòe, cũng chủ động tách ra, chạy về một phương khác khác…

Lực chú ý của mọi người đều bị tử vũ bằng điêu hấp dẫn, nghe được đề nghị của La Hành, cả đám đều chấp hành nghiêm túc. Tại tình huống như thế này, ai còn chú ý tới La Dật?

Chỉ có La Băng Vân trước tiên nhớ tới La Dật, ánh mắt lo lắng đảo qua, cũng thấy được thân ảnh La Dật bỏ chạy cách đó không xa. La Băng Vân thoáng ngẩn ra, nhưng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, thấy La Dật không có việc gì, nàng cũng chạy về một phương hướng khác.

Yêu thú phi cầm cấp bảy hậu kỳ, đối với đội ngũ chỉ có hai cường giả cấp bảy sơ kỳ mà nói, đó là tồn tại cường đại tuyệt đối không thể chống đỡ. Ngoại trừ chạy trối chết ra, không còn phương pháp nào khác.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều phân tán ra… Đến hiện tại, tất cả mọi người chỉ biết nghe theo mệnh trời mà thôi…

Chỉ là không biết lần này người xuất thủ là La Thiên Thần hay La Thiên Hưng?

La Dật cũng không quay đầu lại, tiếp tục hướng về chỗ sâu trong hoang sơn dã lĩnh.

Thấy La Hào vừa rồi ngã sấp xuống tránh thoáng được công kích của tử vũ bằng điêu, La Dật đã dám khẳng định, tử vũ bằng điêu đã bị người nào đó điều khiển.

Phải biết rằng, phi cầm cấp độ này lợi hại nhất chính là phát động công kích từ trên bầu trời hạ xuống, chúng thậm chí còn có thể nắm được động vật nhỏ bé như thỏ con, huống chi là cả một con người? Nếu như tùy ý ngã sấp xuống là có thể tranh được công kích của yêu thú cấp bảy hậu kỳ, vậy thì yêu thú phi cầm thực sự không có gì khiến cho nhân loại đau đầu!

“Đối phó với ta cũng bỏ được thủ bút lớn như vậy, muốn khống chế được tử vũ bằng điêu, chỉ sợ là trả cái giá không nhỏ!”

Nhãn thần La Dật lóa lên hàn ý, trong lòng đối với La Thiên Phách mơ hồ sinh ra sát ý.

Muốn giết ta tới như vậy, nếu như ta trưởng thành không giống như suy nghĩ của ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ thất vọng! Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi như mong muốn!

La Dật không muốn loại cảm giác biết rõ người ở sau lưng chính mình tính toán, lúc nào cũng lo lắng vì tính mệnh, mà vẫn phải biểu hiện vẻ ngu ngốc ra bên ngoài. Bất quá hiện tại hắn còn chưa có đủ thực lực, chưa nói đến cái gì là phản kháng.

“Ta hiện tại đích xác không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng nếu như ngươi đã dự định không buông tha ta… Như vậy, ta cần gì phải cho ngươi sống tốt?”

Trong lòng La Dật lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo hơi nhìn lướt qua phía sau chính mình, ở nơi nào đó đang có nhi tử bảo bối của La Thiên Phách.

“La Hòa này thời khắc nào cũng muốn giết chết ta…”

Ánh mắt La Dật lóe lên, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại, tiếp tục chạy nhanh. Hắn biết, cho dù muốn giết La Hào cũng tuyệt đối không phải hiện tại. Đánh lén, ám sát mới là vương đạo.

Huống hồ… Hiện tại quan trọng nhất không phải là ám sát La Hào, mà là ứng phó tới kẻ tới ám sát hắn.

“Nếu như là La Thiên Hưng, không cần phải suy nghĩ, dùng Lôi Bộ chạy trốn, nếu như là La Thiên Thần… Có lẽ, cũng muốn liều mạng một chút rồi.”

Trong lòng La Dật suy nghĩ, hiện tại hắn đã đạt tới tầng thứ tám trung kỳ đỉnh, mà bản thân lại có đòn sát thủ luật động – Thanh Vũ Chi Kiếm, kỹ năng bảo mệnh Lôi Bộ, với hai lá bài này đã có đủ tiền vốn tiến lui rồi.

Bất quá hắn cũng rõ ràng, bằng vào thực lực của hắn, muốn giết chết La Thiên Hưng rất khó khăn, còn nếu muốn giết chết La Thiên Thần, ít nhất có năm thành nắm chắc!

Cũng không quay đầu lại, La Dật tiến vào sâu trong hoang lĩnh.



Trên ngọn núi cao xa xa, một đạo thân anhrm àu đen đang đứng trên đỉnh núi, khi thấy La Dật không quay đầu lại, chạy thẳng vào chỗ sâu trong hoang lĩnh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ.

Lập tức, hắn nghiêm mặt, bàn tay kết ấn nhất thời biến ảo.

Già…

Một tiếng thanh minh to rõ từ trong miệng tử vũ bằng điêu vang vọng trong không trung, nháy mắt công kích của tử vũ bằng điêu càng thêm mãnh liệt.

Phụt!

Hừ!

Sắc mặt La Hành trắng bệch, thân hình bị đánh bay đi mạnh mẽ xoay, miệng hừ lạnh một tiếng, chưởng phải hung hăng phách mạnh về phía tử vũ bằng điêu. Nhưng tốc độ của tử vũ bằng điêu cực nhanh, chỉ hơi vỗ cánh liền bay lên không trung, chiêu này thất bại.

Mà thân thể La Hành lại hung hăng ngã xuống mặt đất, vừa rồi đối phương đã đánh trúng hắn một đòn với lực lượng lớn không gì sánh nổi, máu tươi trong cơ thể bốc lên không ngừng, hắn không nhịn được điên cuồng phun máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.