Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 169: Chương 169: Ba thể của nước




Trong nháy mắt khi La Thiên Phách đá La Tam bay đi, sóng xung kích từ va chạm của hai thanh cự đao nhất thời điên cuồng áp xuống. Chỉ nghe được một trận những tiếng “Bang bang phanh” trầm muộn, mặt đất trong phạm vi mấy trượng lấy La Thiên Phách làm trung tâm nhất thời rung lên, từng đạo vết rạn đua nhau xuất hiện.

Lần va chạm này, cự đao màu tinh lam của La Dật vẫn như trước, điên cuồng lóe ra vài cái, chợt ánh sáng màu ảm đạm nhưng vẫn ngưng thực hơn rất nhiều so với đao thứ nhất gần như bị tan vỡ. Từ điểm này có thể thấy được uy lực đao thứ hai mạnh hơn đao thứ nhất thế nào.

Đôi mắt La Dật vẫn bình tĩnh như cũ, đao thứ hai không có kết quả vẫn chưa khiến trong lòng hắn mọc lên nửa phần gợn sóng, tâm thần vững vàng nắm giữ ghi nhớ thật chặt tia tiết tấu kia, lại kéo trường đao trong tay.

Hốt nhiên, toàn bộ thân thể La Dật cũng như bị kéo mạnh trở lại, trong khoảng thời gian ngắn sau, lại một lần nữa chém ra.

Đao thứ ba!

Quang mang màu tinh lam một lần nữa bùng lên, độ sáng càng chói mắt hơn vài phần so với lần đầu tiên và lần thứ hai. Chợt, cự đao màu tinh lam nguyên bản đã mờ nhạt vô cùng, một lần nửa tỏa ánh mang. Nguyên bản là hư ảnh, tại giờ khắc này cư nhiên có dấu hiệu một tia ngưng thực.

Dù là La Thiên Phách, cũng không nhịn được thoáng biến sắc.

Đây rốt cục là chiêu thức cổ quái gì? Vì sao công kích của hắn cứ một lần lại mạnh mẽ hơn một lần?

Trong đôi mắt hẹp dài của La Thiên Phách thoáng lược qua tia khiếp sợ. Chợt, đạo cự đao thứ ba một lần nữa đánh xuống.

La Dật dựa theo trạng thái lỏng của nước, lấy ý cảnh “Sóng biển rộng” liên mien bất tuyệt áp dụng vào trong đao pháp.

Một đao lại một đao, đao sau mạnh hơn đao trước! Tiết tấu bên trong này nhìn như thong thả, nhưng với đối thủ mà nói, căn bản là một đao chém xuống, còn chưa kịp đổi hơi, đao thứ hai đã đánh tới rồi.

Chết tiệt!

Ánh mắt La Thiên Phách hoàn toàn âm trầm xuống, kêu thấp lên một tiếng đau đớn, nhưng lại phải chuẩn bị một lần nữa nghênh tiếp.

Trên người hắn một lần nữa tuôn ra màu vàng như có thực chất, hội tụ lại trên tay chưởng hắn, dũng mãnh tiến vào trong cự đao trên đỉnh đầu, khiến cự đao kia từ chỗ ảm đạm sau lần vao chạm thứ hai, lại một lần nữa ngưng thực hơn vài phần.

Oanh!

Lại một tiếng nổ vang lên, một vòng sóng xung kích hình quyển một lần nữa ầm ầm tràn ra. Liên tục vang lên những tiếng “Bang bang bang bang…” Trầm muộn, mặt đất xung quanh thân La Thiên Phách một lần nữa hiện ra thêm vài cái khe màu đen.

Lúc này đây, cự đao màu vàng trên đỉnh đầu La Thiên Phách càng ảm đạm hơn so với trước. Nhưng cự đao màu tinh lam của La Dật lại càng ngưng tụ hơn so với thời điểm sau lần va chạm thứ hai.

Liên tục mượn lực ba lần, lực công kích của La Dật đã được đề cao hơn gấp mấy lần.

Nhưng khi La Dật muốn một lần nữa theo ký ức tiết tấu kia, kéo trường đao trở lại, trên ngực hắn cũng đột nhiên cảm giác khó chịu. Trên mặt nhất thời nảy lên một cỗ ửng hồng.

La Dật biến sắc, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân hình thối lui vài bước. Cự đao màu tinh lam kia, theo La Dật thối lui vài bước, cũng tiêu tán trong không khí.

Quả nhiên, với thân thể hiện tại của ta không thể duy trì liên tục nhiều lần sử dụng phương pháp chồng chất này. Vốn ta còn tưởng rằng năm lần là cực hạn, hiện tại xem ra chỉ được ba lần.

La Dật cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong lồng ngực, ý niệm trong đầu vận chuyển cực nhanh, ánh mắt cũng nhìn về phía La Thiên phách.

Hiện tại…

Ánh mắt hắn như có thực chất, lạnh lùng nhìn chằm chằm La Dật, trên người không ngừng bốc lên quang mang màu vàng càng ngưng tụ thực chất như hỏa diễm màu vàng. Trong ánh bập bùng, có thể thấy được chủ nhân của chúng đang phẫn nộ làm sao.

Hiện tại, bốn phía xung quanh đình viện đã sớm thành một mảnh hỗn độn. Vô số khe rách dưới mặt đất từ bốn phía kéo dần về dưới chân La Thiên Phách.

Cách không xa dưới chân La Dật có hai đạo khe rãnh thật sâu, một đạo trong đó thậm chí lan tràn tới ngoài tường xa hơn mấy chục thước. Trên tường trắng noãn đồng dạng cũng hé ra một vết rách màu đen, chính là trước đó La Tam dùng Bạn Phách Ấn đối phó với La Dật rồi tạo thành phá hư.

Xem ra hôm nay cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi.

La Dật thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía La Thiên Phách lộ ra vài phần lãnh ý nhàn nhạt. Hôm nay hắn đã triệt để trở mặt với La Thiên Phách, trong La gia này cũng không còn chỗ dung thân cho hắn nữa.

Thế nhưng, hắn nhớ kỹ thù của Xuân di.

Thực lực của ngươi đích thược vượt khỏi suy nghĩ của ta, nhưng nếu ngươi chỉ có chút thực lực này, như vậy ngươi chết chắc rồi.

Thanh âm trầm thấp của La Thiên Phách chậm rãi vang lên, hai mắt hắn nhìn về phía La Dật như đang nhìn người chết.

Có thể nói, hôm nay là một ngày La Thiên Phách phẫn nộ nhất. Đầu tiên là La Dật đánh La Tam thành tàn tật, lại đoạt trước động thủ công kích hắn. Ghê tởm nhất chính là, bản thân mình cư nhiên bị công kích của đối phương ngăn chặn gắt gao, khiến đối phương liên tục chém ra ba đao.

La Thiên Phách hắn là ai? Đối phương lại là ai? Đây chính là sỉ nhục!

Mà sỉ nhục, chỉ có thể dùng máu tươi để tẩy rửa.

Trong lòng La Thiên Phách từ lâu đã nuôi ý phải giết chết La Dật.

Nhưng nhìn vẻ mặt âm trần của La Thiên Phách, La Dật chỉ nhẹ lau đi vết máu tươi trên miệng, đột nhiên bật cười khẽ:

Ta nói rồi, ngươi không giết được ta.

Nhưng trên khuôn mặt La Thiên Phách vẫn chưa có nửa phần ba động, chỉ lạnh lùng nhìn La Dật, sau đó chậm rãi nói:

Thứ ngươi dựa vòa là thân pháp quỷ dị trước đó ngươi sử dụng sao?

Hai mắt La Dật chợt thiểm qua, nhưng lại chẳng biết có phải vì lời La Thiên Phách nói hay không, hắn cũng không trả lời.

Ta thừa nhận thân pháp kia của ngươi rất quỷ dị. Nếu ngươi một mực muốn chạy trốn, ta không lưu ngươi được. Thế nhưng…

Thanh âm La Thiên Phách bất chợt sắc bén hẳn lên:

Ngươi hẳn phải chết.

Con ngươi La Dật chợt co rút lại, một lúc lâu sau cũng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt La Thiên Phách, chậm rãi nói:

Nếu ngươi dám động tới Xuân di, ta bảo đảm, một mạch La Thiên Phách nhà ngươi đều không tha bất kể con chó con gà. Đừng nên dùng Xuân di uy hiếp ta, bởi vì ta rất rõ ràng La Thiên Phách ngươi là ai.

Con ngươi La Thiên Phách cũng chợt co rút lại, sâu trong đôi mắt hắn chợt lóe ra một tia lãnh mang thâm trầm đến cực điểm.

Phía đối diện hắn, ngực La Dật chợt co rút một cái, ngay sau đó, chỉ thấy La Thiên Phách đột nhiên há mồm, rít gào một tiếng rung trời về phía La Dật.

Rống!

Một cỗ ba động mắt thường có thể nhìn thấy chợt mạnh mẽ tuôn ra từ trong miệng hắn. Tại trước người hắn, toàn bộ không khí trong sát na cực kỳ ngắn ngủi cũng co rút lại thật nhanh rồi lập tức ầm ầm phun ra, giống như pháo khí.

Nhưng, hầu như trong nháy mắt La Thiên Phách rống lên, một tiếng sét ầm ầm vang lên ngay tại chỗ La Dât. Nguyên bản La Dật đang đứng tại chỗ, cư nhiên trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.