Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 124: Chương 124: Hoàng thượng, hoàng hậu có hỉ rồi




Lúc Lý Thiên Thành trở về Sở Diên đã thiếp đi từ lúc nào, y tựa đầu lên gối, khuôn mặt nhu thuận đang say trong giấc mộng. Vẻ mặt câu động trái tim hắn, y chưa bao giờ khiến hắn ngừng yêu y.

Sở Diên là chân tâm của hắn là người duy nhất đặt chân vào trái tim hắn, khóa ở đó không cho bất ai có thể mở cửa bước vào.

Hiện giờ hắn thấy cả tâm trạng như bị lửa thiêu, không phải vì ham muốn của bản thân, chỉ là hắn nhận ra được điều gì đó, một việc khiến hắn canh cánh trong lòng bấy lâu. Tuy nhiên hắn không muốn tin là sự thật, hắn vẫn muốn được bên cạnh y nhiều một chút, bởi vì hắn sợ sẽ nghe được những lời tuyệt tình, kể cả lúc y lỡ tay bỏ Tiết Vị vào trà của hắn.

Làm hắn đi nhà xí tận ba đêm liên tiếp, và cả việc y cố tình cắt trụi lông mèo chỉ để rải đều khắp chăn gối.

Những thứ hắn đại kỵ y đều thử qua, rõ ràng y biết hắn không thể chịu được nhưng vẫn bày ra vô số trò chỉ để chọc tức hắn...

Hắn nghi ngờ y vốn không mất trí nhớ, đã nghi từ lúc y tỉnh dậy vào ngày thứ hai, lúc y đã nói quên hết tất cả.

Hắn biết nhưng hắn vẫn muốn diễn tròn một vở kịch cùng y, một vở kịch của kẻ chiến thắng cùng kẻ bại trận, y giả điên khùng còn hắn giả ngây dại, cả hai đều tận tâm cho vở kịch, không hơn cũng không kém nhau là bao.

Mặc dù cả hai đều đã biết đối phương sớm cũng đã nhận ra tất cả, nhưng vẫn cố chấp diễn trò hề trước mặt nhau.

Sở Diên muốn gì hắn cũng đáp ứng, bởi vì hắn nợ y, nợ y rất nhiều thứ, đến nổi hắn trả mãi cũng chưa xong.

Lý Thiên Thành vốn biết tất cả những trò vui đó đều là do y bài ra, song hắn vẫn không có ý định muốn vạch trần, ngược lại còn không muốn nghe sự thật.

Đối với hắn việc y có nhớ hay không đều chẳng quan trọng, hắn muốn chờ cho đến khi y nguyện ý để hắn vào tầm mắt, cho dù là hận cũng chẳng sao!

Y đã từng nói rất hận hắn, hắn nghe nhưng giả vờ không biết, hắn im lặng rồi lại vui vẻ cùng y nói chuyện khác, kể về những câu chuyện của những kẻ sĩ không tim.

Kiếp trước chắc hắn đã làm nên tội tày trời nên kiếp này cứ mãi chìm trong khổ ải không thôi.

Nhìn khuôn mặt say giấc của người thương mà lòng chạnh lại, hắn thở dài rồi nhoài người nằm cạnh y. Ánh mắt hắn mong lung nhìn trần nhà, rồi lại nhìn y.

Hắn dí sát vào tai y nhẹ nhàng đánh thức, giọng nói mang theo âm giọng khàn đặc: “Nếu tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, cẩn thận mụt xương!”

Mỗi lần y lười dậy hắn sẽ uy hiếp y, mặc dù hắn cũng biết y không sợ nhưng vẫn muốn giả vờ dỗ ngọt trẻ nhỏ. Chỉ cần y muốn giả vờ, hắn sẽ nguyện cùng y diễn kịch đến hết đời.

“Sao ngươi biết ta tỉnh thế?” Sở Diên hé mắt, y trở người nhìn hắn.

Lý Thiên Thành chỉ cười nhẹ, hắn ôm y vào lòng sau đó hôn nhẹ lên tóc y.

“Ngốc quá, có ai ngủ lại động mi mắt như thế không?”

À hóa ra là như vậy, Sở Diên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ở trong lòng hắn ngáp nhẹ một cái.

“Ta thấy hơi mệt, bụng có chút nhói đau, cứ lười biếng chẳng muốn xuống giường!” Sở Diên khó chịu xoa bụng nhìn hắn rướm nước.

Lý Thiên Thành cảm thấy y rất đáng yêu, làm thế nào cũng không chịu được mà phì cười.

“Vậy chốc nữa gọi Lưu thái y có được không?” Lý Thiên Thành xoa bụng y nêu ra ý kiến.

Tất nhiên Sở Diên không phản đối, y gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

...

Bụng đột nhiên nhói lên Sở Diên khó khăn ôm bụng mình bao nhiêu mồ hôi theo đó mà tuôn ra. Y cố gắng hít thở nhưng chẳng hiểu vì cớ gì bụng lại đau đến như vậy, Lý Thiên Thành vừa nãy đã đi Ngự Thiện căn dặn hầm canh cho y, hiện tại không có mặt ở đây!

Vầng trán ướt đẫm Sở Diên mệt mỏi thở dốc, tay y bấu chặt thành giường muốn chống cự lại đau đớn, nhưng đã không thể chịu nổi, Sở Diên mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

“Ưm... bụng sao lại đau thế này...”

Cánh cửa vừa mở ra, trước sự chứng kiến của Lý Thiên Thành, hắn đã nhìn thấy y chật vật ngã dưới đất.

Hắn vừa nãy chỉ muốn đi qua Ngự Thiện lúc trở về không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này. Mới nãy y đã than với hắn là đau bụng, cả người lười biếng chẳng muốn rời giường, hắn chỉ muốn hầm canh cho y, để y có thể nhuận khí.

Nào ngờ lại là tình cảnh này.

Lý Thiên Thành cuống cuồng, hắn vội đỡ y dậy, cả người Sở Diên hiện tại rất nóng, y cau mày véo hắn thật mạnh.

“Đau chết ta rồi Lý Thiên Thành, bụng... bụng đau quá!”

Lý Thiên gấp gáp trấn an, mặc cho da thịt bị y cấu xé, hắn vẫn không than vãn.

“Nếu đau thì cứ véo đi, da ta dày lắm không dễ rách đâu!”

Tuy nhiên, không biết là da hắn dày hay móng tay y nhọn nữa, mà thoáng chốc đã rướm máu rồi!

...

Một canh giờ sau.

Lưu thái y tức tốc chạy đến cung của bọn sắc mặt có chút mệt mỏi.

“Hoàng thượng, hạ thần đến rồi!” Lưu thái y như sắp gục ngã mà đỡ lấy vách tường thở dốc.

Tuy nhiên hai người bọn họ vẫn không chú ý đến sự xuất hiện của ông.

Lưu thái y thở dài, bản thân quả thật không có một chút dương quang, cứ như vậy hết lần đến lần khác mờ nhạt trông thấy.

“Hoàng thượng, hoàng hậu... hạ thần đến rồi!” Lưu thái y lần nữa lập lại lời nói, có chút bất đắc dĩ đi tới.

Lúc bấy giờ cuối cùng bọn họ cũng chú ý đến ông, Lưu thái y có chút phấn khởi đặt hòm thuốc xuống, thở phào mở lời.

“Không biết là chẩn cho hoàng thượng hay hoàng hậu?”

Nhìn bàn tay đang rướm máu của hắn, thoáng chốc Lưu thái y không biết là nên chẩn cho hắn trước hay là chẩn cho y trước nữa.

Lý Thiên Thành gấp gáp dịch người sang một bên để Lưu thái y có thể tự nhiên xem bệnh...

Mặc dù không còn đau nhưng người của y hiện tại vô cùng lạnh, tay chân cũng tê cứng, mồ hôi nhễ nhại như vừa chui vào đống lửa bước ra.

“Mau đến xem y đi, vừa nãy vẫn còn tốt, không biết vì cớ gì lại sinh bệnh nữa rồi.”

Lưu thái y nghe vậy liền bắt mạch cho Sở Diên, qua mạch tượng ông cảm nhận được khí tức là lạ của Sở Diên.

Lưu thái y cau mày nhìn mạch tượng của y lúc này này mới thêm chấn động.

Y là đang mang thai sao? Còn là long thai, vì thai nhi đang cự nguậy nên mới khiến bụng y quặn thắt.

Lưu thái y lần nữa chứng kiến nam nhân mang thai, so với lần trước, lần này vô cùng khỏe mạnh.

Vẻ mặt của Lưu thái y từ nhăn nhó dần giãn ra, ông vui mừng nở nụ cười, tốt quá lần này nếu tịnh dưỡng tốt sẽ sinh ra một tiểu thái tử tròn trịa cho xem.

“Lưu thái y, ông xem tới đâu rồi?” Thấy Lưu thái y cứ mãi bất động, hắn không sao nhịn được mà hỏi.

“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu có hỉ rồi!”

“Cái gì? Có hỉ sao? Y phải chăng là mang thai?” Lý Thiên Thành đơ ra khoảng một nhịp, tầm mắt chăm chú nhìn Sở Diên, hắn có phải đã nghe lầm không, y mang thai rồi?

Ngay cả Lưu thái y còn chấn động không kém, huống hồ là Lý Thiên Thành.

“Hoàng thượng người đã có thể làm phụ hoàng rồi!”

Niềm vui này thật quá lớn rồi hắn không tài nào bình tĩnh được, trong lòng vui vẻ nắm lấy tay Sở Diên, trong ánh mắt hắn là vui sướng đến độ muốn bật khóc, rốt cuộc hắn cũng có thể được cùng y đón nhận đứa trẻ này!

Lưu thái y thấy hắn vui như vậy cũng tự giác bước sang một bên nhường lại không gian trống trải lại cho hai người bọn họ.

Thời khắc này chỉ hắn chỉ biết Sở Diên là duy nhất, y là tất cả của hắn, là chân tâm tuyệt đối!

Sở Diên từ nãy giờ vẫn luôn ngơ ra mặc cho Lưu thái y và Lý Thiên Thành nói năng đủ thứ, song y vẫn chưa kịp rõ điều gì. Sở Diên chống người muốn ngồi dậy, một bàn tay ấm áp nhẹ ôm lấy eo y, hắn vui vẻ đỡ y dậy, nhìn bảo bối của hắn cưng chiều.

“Diên Diên của ta, ngươi chịu khổ rồi, cực cho ngươi!”

“Vừa rồi Lưu thái y đã nói... ta đang mang thai sao?” Sở Diên nhỏ giọng nép vào lòng hắn hỏi, như muốn xác nhận, y muốn biết bản thân có nghe lầm không, y thật sự đã mang thai sao?

Đứa trẻ đó có lẽ đã nghe thấu nỗi lòng của y chăng? Vì thế nên mới đầu thai trở lại làm con y không?

Sở Diên kích động, y nắm chặt thành giường đến mức khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Ngươi không vui sao? Là hài tử của chúng ta đấy, ngươi không thích sao?”

Sở Diên lắc đầu, y không phải không vui, chỉ là chưa thể chấp nhận.

“Không phải không vui, chỉ là ta vẫn chưa phục hồi được... tinh thần...”

Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng y, nhẹ giọng trấn an.

“Đừng lo đây là con của chúng ta, ta sẽ cùng ngươi nuôi nó khôn lớn, ngươi chẳng lẽ không thích nó?”

“Không phải ta rất thích!”

“Thật không?”

Y không do dự gật đầu.

“Thật.”

Hắn mỉm cười ôm y vào lòng, hắn yêu y nhiều như vậy, bây giờ y có long thai hắn lại càng yêu y hơn, mong muốn cho y những gì tốt đẹp nhất.

Thời khắc nghe được tin Sở Diên mang thai hắn đã thấy được cuộc đời này thật không bạc bẽo hắn.

Xem ra ông trời không bắt hắn phải trả giá, vẫn còn cho hắn một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm!



“Sau này chúng ta sẽ cùng nhau nuôi bảo bảo, có được không?” Hắn cưng chiều hôn lên tóc y đưa ra ý kiến.

Lúc này Sở Diên mới vui vẻ gật đầu: “Thế thì vui quá, nhưng mà ta đã có bảo bảo rồi, vậy thì không cần chơi với ngươi nữa!”

Lời mà y nói vô cùng đáng yêu, nhưng lọt vào đại não hắn lại có muôn vàn nghĩa, hắn nghe ra: Sau này ta có bảo bảo rồi, ngươi không cần nữa, chết quách đi cho xong!1

“Sao có thể không cần ta? Diên Diên, ngươi không thể không cần ta được!”

Nhưng Sở Diên vẫn rất nghiêm túc, y nói: “Không cần tức là không cần, ngươi sao lại lắm lời như thế!”

“Ta chỉ muốn được cùng ngươi nuôi bảo bảo thôi mà!” Hắn khổ sở cầu khẩn.

Nhưng Sở Diên rất lạnh lùng nha, y nói: “Không cần!”

“Không phải ta rất thích!”

...

Trong lúc bọn họ đang tranh cãi, Lưu thái y cũng đã viết xong đơn thuốc dưỡng thai, cực nhọc biết mấy mới có thể giữ được một nội tâm lạnh lùng để viết trọn vẹn phương thuốc.

Lý Thiên Thành gật đầu rồi sai thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng cầm lấy đơn thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.