Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 144: Chương 144: Bọn họ rất tàn nhẫn




Lúc Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân đến Từ Thanh cung thì Sở Diên đã ngủ từ lâu, chỉ còn một mình Lý Thiên Thành vẫn còn đốt đèn phê tấu chương.

“Muộn như vậy con đến đây để làm gì?” Lý Thiên Thành khàn giọng nhìn Lý Thừa Húc, ánh mắt tình cờ quét qua Mạc Thừa Quân.

Nhìn ánh mắt vừa trong trẻo lại cứ chút sợ sệt mà nắm góc áo Lý Thừa Húc, bỗng chốc làm Lý Thiên Thành liên tưởng đến con mèo nhỏ đang bấu víu tìm một nơi nào đó ẩn náu.

“Đây là...” Lý Thiên Thành đưa tay chỉ về hướng mèo nhỏ trốn sau lưng hoàng nhi, có chút tò mò.

Lý Thừa Húc vội kéo tiểu đệ lên phía trước, nhỏ giọng nói vào tai: “Đó là phụ hoàng của ta, đệ phải thật cẩn trọng!”

Nó nghe nói liền run lên, lập tức quỳ xuống chắp tay hành lễ.

“Bái kiến hoàng thượng!” Nó cúi người rất thấp, tựa như nằm rạp xuống, run rẩy không dám ngẩng đầu.

“Miễn lễ đi!” Lý Thiên Thành đi tới kéo Mạc Thừa Quân đứng dậy tò mò hỏi tiếp.

“Tên ngươi là gì?”

Mạc Thừa Quân lần đầu được diện kiến hoàng thượng, trong lòng rất rối, nó ngơ ra đó ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh. Mất một lúc rất lâu mới nhỏ giọng đáp lại.

“Mạc... Mạc Thừa... Thừa Quân, nô tài là Mạc Thừa Quân thưa hoàng thượng...”

Lý Thiên Thành nghe vậy thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lại chăm chú nhìn khuôn mặt của Mạc Thừa Quân, rồi lại nhìn Lý Thừa Húc.

“Phụ hoàng.... con muốn để Quân nhi ở bên cạnh, có thể không?” Lý Thừa Húc nhỏ giọng nói với phụ hoàng của mình.

Song vẫn cảm thấy nếu nói với phụ thân thì sẽ nhanh hơn.

Hắn do dự một chút lại nói: “Quân nhi, đệ ấy không còn nơi nào để đi, nhém xíu đã chết dưới tay bọn buôn người, con muốn chăm sóc đệ ấy!”

Nhận thấy thái độ kiên quyết đó của Lý Thừa Húc, dĩ nhiên Lý Thiên Thành sẽ không cản, ngược lại cũng vui mừng vì đứa trẻ này đã tìm được một tri kỷ...

“Vậy các con cứ thương lượng với nhau đi, khi nào phụ thân con tỉnh giấc, ta sẽ nói lại với y!”

Sở Diên rất dễ tính, càng về già lại càng giống trẻ con, không khó khăn, chỉ cần ngọt ngào với y một chút, Sở Diên đương nhiên không làm khó một ai.

Nghe phụ hoàng nói thế, hắn cũng hiểu rõ đã được thông qua. Kỳ thật sớm đã biết sẽ được thông qua, nhưng vẫn hơi lo một chút.

“Nếu đã được phụ hoàng chấp thuận, vậy bọn con không làm phiền hai nghỉ ngơi nữa, đêm đã muộn, phụ hoàng cũng nên nghỉ sớm một chút, bằng không sẽ đau đầu!”

Lúc về già, ai ai cũng có bệnh, lúc trẻ khỏe mạnh bao nhiêu lúc lớn tuổi lại mệt mỏi bấy nhiêu.

Vừa nhắc đến Lý Thiên Thành đã cảm giác được cái lưng hơi mỏi rồi. Đành vậy, nên nghỉ sớm thì hơn!

...

Lúc Lý Thừa Húc dẫn Mạc Thừa Quân trở về thì vị tiểu đệ này đã ngáp dài ngáp ngắn. Rõ ràng đã buồn ngủ đến độ không mở mắt nổi, nhưng hắn đã bảo lên lưng đi, cõng một lát là tới ngay. Vậy mà tiểu đệ này không chịu, nó vẫn không muốn vấy bẩn hắn.

Vừa mới đặt chân tới cửa đã được thuộc hạ chờ sẵn, vừa thấy hắn liền gọi: “Thái tử cuối cùng người cũng trở về, người có biết lúc thuộc hạ không tìm gặp đã lo lắng lắm không, thuộc hạ sợ người bị lạc... nhưng may quá, người đã về rồi!”

Lý Thừa Húc chưa kịp nói gì đã bị thuộc hạ lôi lôi kéo kéo, vây quanh hắn, không cho hắn kịp mở lời.

“Thái tử mau để thuộc hạ xem, người có bị trầy xước không?” Nói rồi lo lắng kiểm tra toàn thân, xác nhận không bị trầy mới vui vẻ nhìn người kế bên.

“Ta không sao, đã nói rồi mà ngươi không cần phải lo lắng cho ta, A Duệ đừng cứ mãi xem ta là một đứa trẻ!”

Thẩm Duệ có chút buồn, hẳn là hắn chê mình phiền rồi.

Từ lúc làm thuộc hạ của Lý Thừa Húc, Thẩm Duệ luôn xem hắn là tiểu thái tử, mỗi một năm đều chưa từng nghĩ hắn đã lớn. Hơn nữa cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, so với người đã ngoài ba mươi như Thẩm Duệ thì hắn chưa lớn là bao.

“Thái tử... sau này người cho thuộc hạ đi cùng đi, lúc người đi lâu quá, thuộc hạ rất lo, hơn nữa nếu hoàng hậu có tìm thuộc hỏi tội, thuộc hạ cũng không biết thái tử ở đâu!”

Mạc Thừa Quân đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, nó ngáp đến rướm nước, tựa vào tường lơ ngơ không hiểu.

Có chút tủi thân, không ai nhìn nó cả...

...

Lúc sau, Thẩm Duệ đi rồi hắn mới thư thái kéo Mạc Thừa Quân dậy.

“Sao thế không muốn dậy? Hay là đệ muốn ngủ một mình ở đây?”

Ngơ ngác một lát, Mạc Thừa Quân chớp chớp đôi mắt ướt sũng, ngáp một cái ôm lấy ca ca lương thiện.

“Đệ muốn ngủ quá...” Đã ba ngày rồi, Thừa Quân không được ngủ, nó bây giờ vừa được thoát khỏi địa ngục đã muộn tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ thật say.

Thấy tiểu đệ không còn sức, hắn cũng rất rộng lượng liền cõng tiểu đệ trên lưng, đem nó thả xuống giường.

Mạc Thừa Quân được nằm trong chăn ấm, trong lòng cảm thấy ấm áp không ít, nó vui vẻ ôm đùi Lý Thừa Húc, híp mắt xoa xoa đùi hắn.

“Lần đầu tiên đệ được nằm trên giường tốt như này đó, rất êm, còn rất đã nữa...”

“Vậy sao này, đệ nhất định phải nghe lời ta đó!”

Mạc Thừa Quân đương nhiên rất ngoan, nó gật đầu luôn miệng hứa hẹn: “Đệ hứa mà!”

Nói rồi lại cúi người, ngại ngùng nép trong tấm chăn, nhỏ giọng vọng ra.

“Chỉ cần đừng bán đệ là được rồi!”

Thấy tiểu đệ như vậy trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác thích thú.

Rõ ràng biết nó không hiểu, nhưng hắn vẫn không ngại tiếp tục giải thích.

“Sẽ không bán, không bán, sau này đệ sẽ ở cạnh ta, sẽ không ai dám bán đệ!”

Hắn nắm tay Mạc Thừa Quân mỉm cười nói.

“Sau này đệ sẽ ở cùng chỗ với ta, có được không?”

Mạc Thừa Quân rất vui là đằng khác, nó rất sợ ma, nên khi nghe hắn nói có thể ngủ chung liền vui vẻ nép người vào trong.

“Thế nhưng...”

“Đệ muốn nói gì?”

“Bây giờ đệ có thể ngủ không?”

Lý Thừa Húc gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn nghiêm túc nói: “Không thể, trên người đệ vẫn bẩn, phải đi tắm rồi mới được ngủ, còn nữa, những vết thương trên người đệ cần phải bôi thuốc!”

Mạc Thừa Quân nghe giọng điệu này thì có hơi sợ.

“Vậy đệ đi tắm là được rồi!” Nói rồi bước xuống muốn vào trong tắm rửa, nhưng vừa mới bước xuống giường đã bị Lý Thừa Húc kéo lại.

“Đợi một chút, ta gọi người đến thay nước ấm!”

“Không... không cần thế đâu, đệ tắm bừa là được mà!”

Lý Thừa Húc không hề thích cử chỉ này của Mạc Thừa Quân, hắn nhanh chóng gọi người đến chuẩn bị nước ấm để giúp nó tắm rửa.

Trên người toàn là máu và bùn đất, nhìn nó vô cùng chật vật và khắc khổ. Cứ như đã bị bỏ phế tận mấy năm.

Lý Thừa Húc khó khăn lắm mới kéo được nó vào trong, uy hiếp dữ lắm mới chịu cởi đồ ra. Nó muốn tự mình tẩy rửa, nhưng hắn không tin nó có thể tự mình làm lấy, nên mới ép buộc vâng lời.

Ban đầu Mạc Thừa Quân không chịu cởi, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì hơn.

Lý Thừa Húc rất chu đáo, tất cả đều học từ Lý Thiên Thành.

Hắn đưa ngón tay vào chạm nhẹ lên bề mặt nước muốn xem thử nước như thế này đã đủ ấm chưa. Sau đó xác nhận đã đủ ấm, mới nhẹ nhàng kéo nó bước xuống dục hồ.

“Đến đây không được ngại, ca ca ki lưng cho đệ!”

Nói rồi bắt đầu kì cọ, động tác từ đầu đến cuối chưa hề làm đau nó, nhẹ nhàng chạm đến những chỗ bẩn tẩy sạch chúng ra, xối nước từ trên xuống, rửa những chỗ có vết thương thật sạch.

Một lúc sau cuối cùng cũng trả lại khuôn mặt xinh xắn.

“Đáng yêu quá, da của đệ rất trắng!”

Ngay cả Mạc Thừa Quân cũng ngạc nhiên không kém, nó nhìn lại mình bỗng chốc muốn nhảy dựng.

“Sao... sao có thể?”

Thường ngày ai cũng mắng nó bẩn, chê nó đen, làm nó cứ ngỡ bản thân thật sự rất xấu xí.

“Có thể! Được rồi, ngẩn người làm gì mặc y phục của ta đi!”

“A?”

“Không mặc nổi thì ca mặc cho!”

“Không không, đệ mặc được, ca mang ta về đã tốt lắm rồi, còn tắm cho ta, bây giờ càng không thể để ca thay giúp ta y phục nữa...”

Hắn nghe vậy chợt khựng lại, tay bất giác nắm chặt bộ y phục trong tay, hắn không đưa cho Mạc Thừa Quân mà nắm rất chặt.

“Đừng ngốc như thế, cũng đừng tự xem bản thân thấp kém, đệ ngốc quá ta lại không thích đó!”

Hắn lại nói: “Ta không muốn đệ ở đó, nơi đó có rất nhiều người xấu muốn làm hại đệ, nếu đệ bị bán vào kỹ viện rồi, bọn họ sẽ dùng đệ để phát tiết, làm những chuyện không đáng mặt người với đệ, dù cho đệ có phản kháng cũng không ai dám viện trợ!”

Lời Lý Thừa Húc nói không sai, ngược lại còn đánh đúng trọng điểm, có rất nhiều người xấu muốn làm hại Mạc Thừa Quân, vì da vẻ này, vì khuôn mặt xinh xắn này, họ muốn dùng nó để bán giá cao, trở thành một món đồ quý giá tùy ý mang ra đấu giá!

Lý Thừa Húc không muốn để đứa trẻ đáng yêu này bị vấy bẩn, bị chà đạp, càng không muốn nó trở thành một công cụ cho đám bọn họ phát tiết.

Tuy chỉ có bấy nhiêu đó, nhưng hắn vô cùng thật lòng với Mạc Thừa Quân. Dẫu là thương cảm, hay lòng trắc ẩn cũng không đơn giản là nói cho có là xong.

Lý Thừa Húc xót xa nhìn cánh tay chằng chịt vết thương, hắn rũ mắt xuống đau lòng.

“Là bị roi da đánh sao?”

Mạc Thừa Quân lắc đầu.

“Không phải roi da, là gậy sắt!”

Hắn hít một hơi buồn bã hỏi.

“Lúc đó có khóc không?”

Mạc Thừa Quân lắc đầu.

“Không khóc, lần đầu đệ khóc rất lớn, như muốn hét lên với cả Tôn Châu này, nhưng những người xung quanh họ không nhìn đệ, ngược lại chỉ đứng một bên xem đệ bị rượt đuổi!”

Tàn nhẫn như, bọn họ thấy chết mà không cứu để mặc một đứa trẻ chỉ mười tuổi hoảng hốt chạy loạn. Nó chạy lại chẳng dám quay đầu, vì một khi quay lại chắc chắn sẽ chạy không nổi.

Nhưng rồi, sức nó quá yếu chạy không xa, gã bắt được liền đánh xuống từng đòn mạnh.

Tay trái của nó bị đánh gãy, lúc đưa vào kỹ viện cũng may được một vị tỷ tỷ tốt bụng thoa thuốc nên không bị liệt.

Nhưng không vận động mạnh nổi, nếu động mạnh sẽ mất cảm giác ngay.

Cả người nó, chỗ nào mà chẳng có vết thương, hơn nữa đã kín người, toàn bộ đều là roi da và gậy sắt, để lại rất nhiều vệt dài tím tái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.