Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 102: Chương 102: Ác mộng khiến hắn lùi bước




Lý Thiên Thành như đã triệt để tuyệt vọng, hắn biết chính bản thân đã phạm phải lỗi sai. Nhưng khi chứng kiến chiếc bụng đã được khâu một đường trải dài, không khỏi khiến hắn đau đớn tột cùng.

Vết sẹo này rất khó lành, nó có thể sẽ theo Sở Diên cả đời, sẽ nói với y biết chính kẻ bên cạnh đã khiến y phải mang một vết sẹo lớn.

Hắn dằn vặt vì tội lỗi, y đau đớn vì mất đi đứa con, tưởng chừng có thể nắm lấy hạnh phúc trong gang tấc, nhưng tất cả đã hóa thành cát bụi, phủ nhòa khắp nơi.

Từng hạt bụi nhanh chóng phi tan không còn sót lại, chẳng thể cô đọng lại bất cứ thứ gì, chúng đều tan biến...

Tiếng tơ lòng rối loạn ngăn cách giữa hắn và y!

Ai có nghe chăng tiếng thống khổ của định mệnh?

Là ông trời sắp đặt cũng là tạo hóa trêu ngươi!

Một bước sai bằng vạn dặm sai, tương kiến chẳng thể tương phùng, hắn muốn nhưng không thể với tới, vì khi chạm tới hắn lại bị muôn vàn gai nhọn xuyên thủng da thịt.

Giữa y và hắn đã có một lớp màn ngăn cách, hắn không thể tùy ý bước tới, cũng không thể lùi bước quay đầu.

Hắn vĩnh viễn phải đứng giữa nơi đây, chỉ có thể đưa ánh mắt bi thương mà nhìn dòng đời.

Hắn không còn đường lui, chỉ có thể dụ hoặc người bằng cả giang sơn.

Nhưng đến cả giang sơn cũng dường như vô nghĩa, nó không thể đánh đổi được bình yên, hắn đã nói chỉ cần y thanh tĩnh hắn sẽ cho y cả giang sơn.

Nhưng không thể được! Tất cả đều không đủ để khiến y tỉnh táo, giang sơn của hắn đã không còn đủ để khiến y đó ngoài.

Thứ mà hắn giữ lấy không hề có tác dụng với y, y không mưu cầu giang sơn, y mong muốn làm một người bình thường, giang sơn là gánh nặng, y gánh vác không nổi.

Không ai dễ dàng đồng ý nhận một thứ mà bản thân không hưởng đủ lợi, bởi vì nó không có lợi nên y chẳng cầu.

Phải chăng hắn đã hiểu sai hàm ý của y?

Sở Diên hỏi hắn, có yêu y rộng bằng một nửa giang sơn hay không?

Y chỉ dám so mình với một nửa giang sơn, bởi vì y biết một nửa giang sơn đã đủ rộng lớn!

Nhưng hắn hiểu sai rồi, y không đòi hắn cho y cả giang hơn hay một nửa giang sơn, cái Sở Diên cần là tâm trí khi hắn đặt nặng lên cả giang sơn, có thể lấy ra một nửa đặt lên y.

Đó là cái y cần nhất, là nguyện ý vì y lo nghĩ, không phải đưa giang sơn giao lại cho y.

Nhưng tất cả đã không còn đơn giản như thế nữa rồi, thứ y cần hiện tại chỉ là đứa con đã vụt mất từ lâu.

Cái y tìm kiếm là đứa trẻ đã thất lạc, không phải chân ái của cuộc đời.

Y theo hắn vượt qua muôn trùng khổ đau đổi lại chẳng được gì!

Y đánh đổi cả thanh danh trong sạch chỉ cầu hắn một lần tin y, có như vậy hắn cũng không thể làm được!

Vậy thì giờ đây hắn chẳng có tư cách gì cầu y tiếp nhận giang sơn mà hắn giao phó.

Y nghe hắn nói nhưng y không muốn tỉnh, y chán ghét khuôn mặt của hắn đến cực điểm, chỉ khi nhìn hắn đã khiến y phải buồn nôn.

Y ghét cay ghét đắng cái kẻ đã hại chết con mình, hận hắn sâu đậm khi đã dày xé trái tim y.

Sở Diên ở trong tiềm thức luôn nghe thấy âm thanh gào thét của Lý Thiên Thành, hắn đuổi theo y ở phía sau, luôn gọi lớn: “Diên nhi.”

Nhưng y không muốn tỉnh dậy, y không đủ dũng khí để đối mặt với kẻ nhẫn tâm này, bờ vai của hắn không đủ ấm áp để y tựa vào.

Những lần y chạm vào hắn hầu như đều nhận được cái lạnh thấu xương, hắn không phải chỗ dựa vững chắc, là hắn không bảo vệ được y và con!

...

Lý Thiên Thành chìm sâu trong mộng, hắn bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đến rợn người.

Xung quanh là những trận giá lạnh, hắn nhìn thấy đây là vực thẳm sâu vạn trượng.

Tất cả đều im lặng đến đáng sợ, hắn không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, kể cả tiếng nói cười của những người lảng vảng trước mặt hắn.

Lý Thiên Thành vội vã xuyên qua đoàn người, hắn đến đây vì Sở Diên, chính mắt hắn nhìn thấy y đã đặt chân đến đây.

Sở Diên đi rất nhanh, nhanh đến mức khiến hắn không thể theo kịp, cho đến lúc hắn đuổi đến đây thì y đã mất hút.

Hắn đứng giữa muôn vạn người chỉ muốn duy nhất một người, tuy đây là ảo giác mà hắn tạo ra, nhưng nó lại vô cùng chân thật!

Hắn nhìn thấy y đứng ở bờ vực xa vạn trượng đưa ánh mắt đỏ ngầu về phía hắn, mặc cho hắn chạy đến, y đều lắc đầu bảo hắn: “Về đi!”

“Đừng tìm ta nữa, ngươi mau về đi!” Y lớn tiếng đuổi hắn về đi, sau đó quay người bước tiếp.

Hắn thống khổ dùng hết sức bình sinh chỉ muốn chạy thật nhanh về phía y, hắn lại gào thét: “Diên nhi, quay về đi ta sai rồi!”

Nhưng y ngược lại càng trở nên tức giận, y căm ghét hắn gọi y Diên nhi, làm sao có thể thân mật như thế, giữa hắn và y từ khi nào lại có thể gọi tên thân mật?

“Không! Ta không phải Diên nhi của ngươi, Diên nhi của ngươi sớm đã chết rồi, là chết trong tay kẻ bại hoại như ngươi!”

Y lớn tiếng phủ nhận, vốn dĩ người tên Sở Diên kia đã chết rồi, đã chết từ lúc hắn quay đầu không ngoảnh mặt, để y cùng Diệp Vân Âm lên Thiên Long Tự cầu phúc.

Trước lúc y rời đi vẫn luôn trố mắt nhìn hắn, như chờ hắn gọi y quay lại, hoặc là bảo y không cần đi nữa, thế nhưng... hắn không làm vậy, hắn nhẫn tâm để y rời khỏi.

Lúc đó y đã nói với hắn hai từ: “Tạm biệt!”

Bắt đầu từ giây phút đó Sở Diên đã hoàn toàn chết tâm! Hắn rõ ràng biết nữ nhân kia muốn ép y vào đường cùng, nhưng cuối cùng lại xem y như quân cờ mà thẳng tay chiếu tướng.

Hắn đã thắng nhưng đã bại trong tim y, triệt để khiến y quên đi hắn, một kẻ không có trái tim!

“Đừng! Xin ngươi... đừng đi!” Hắn vẫn có níu lấy hình ảnh mờ nhạt của y, thứ hắn níu kéo là ánh sáng đang phai nhòa giữa màn đêm.

Y bắt đầu biến mất, ở ngay trước mặt hắn bắt đầu tan biến đi, y hướng hắn nở nụ cười đầy chua xót, tiếng cười của sự bi ai khi bị chính người mình yêu thương ban cho kết cục thê thảm.

Y nói: “Từ nay về sau, chúng ta... vĩnh viễn không có kết quả!”

Sau đó tất cả đều biết mất, ánh sáng trắng xóa đã phai nhạt trong bóng đêm, triệt để tắt đi sắc màu sáng ánh, chỉ còn lại một màu đen tĩnh lặng.

Hắn không còn nghe thấy tiếng oán hận của Sở Diên, y đã biến mất không để lại một vết tích, hắn đã cố gắng nhưng níu lấy chỉ là trống không!

Hắn điên cuồng chạy loạn khắp nơi, tìm kiếm thân ảnh ấy, nhưng người đã đi rồi... y nói vĩnh viễn không có kết quả!

...

Hắn giật mình tỉnh giấc, bàng hoàng ôm lấy thân thể lạnh ngắt của bản thân, may quá vừa rồi chỉ là mộng!

Hắn vội nhìn bên cạnh, may thay y vẫn còn đây, Sở Diên vẫn đang hô hấp đều đặn, vừa rồi hắn chỉ nằm mộng, một giấc mộng dài vô tận, tưởng chừng chẳng thể kết thúc.

Nhưng trong lúc đau khổ bủa vây hắn đã kịp choàng tỉnh, khuôn mặt lúc đó của Sở Diên thật sự khiến hắn kinh hãi.

Cả đời này hắn không nghĩ sẽ có lúc thống khổ như hiện tại, hắn chẳng thể lường trước được sẽ có một ngày giữa mộng và hiện thực đều không thể phân rõ.

Hắn đã tưởng rằng mọi thứ sẽ diễn biến theo một hướng mà hắn có thể tính trước được kết quả, hắn đã lầm tưởng bản thân là ông trời nhỏ có thể thao túng được tất cả.

Hắn nắm giữ mọi thứ nhưng không thể nắm chặt được người thương, đến khi nhắm mắt cũng chẳng được an giấc, lại còn bị bóng ma ấy đè nặng.

Hắn là một kẻ thất bại, tù túng khiến hắn mệt mỏi, chờ đợi y tỉnh dậy để hắn có thể nhẹ nhàng giải thích với y! Song... lại khó hơn cả lên trời!

Y cứ ngủ mãi chẳng chịu tỉnh, là y đang muốn thử thách hắn có đúng không?

Phải rồi! Chính là như vậy, bởi vì hắn đã quá ngoan cố nên y mới như vậy, Sở Diên có lẽ chờ đến lúc hắn khóc lóc van xin mới chịu dậy đây mà!

Con mất rồi nên y chẳng buồn tỉnh dậy, vừa nhìn thấy khuôn mặt tội lỗi của hắn đã chán ngấy đến buồn nôn.

Thậm chí còn muốn rời khỏi hoàng cung, rời xa hắn vĩnh viễn đây mà!

Hắn đều chuẩn bị cả rồi, nếu sau khi y bình phục, nếu y không còn muốn ở cạnh hắn, hắn cũng sẽ không níu y ở lại.

Bởi vì hắn biết, chính hắn không thể cho y được những gì mà y muốn, nếu y muốn rời khỏi... hắn sẽ để cho y rời đi. Nếu xa hắn y có thể sống tốt hơn đôi chút, thì hà cớ gì phải giữ y ở lại, hắn làm khổ y nhiều rồi, những chuyện không nên làm hắn đều làm cả rồi, y có muốn tha thứ hay không đều được, chẳng sao cả!

Cứ hận hắn mãi cũng tốt, dù sao hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi!

Quyền quyết định vẫn thuộc về y!

...

Sáng hôm sau.

Lúc Lý Thiên Thành tỉnh giấc mặt trời đã lên cao, cả đêm hắn không ngủ được, buổi sáng thức dậy là uể oải vô cùng.

Hắn ngáp nhẹ một cái, liếc mắt nhìn bên cạnh, nhưng khi hắn nhìn qua Sở Diên đã không còn đó!

Hắn hốt hoảng bật dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng, hắn kéo lấy những cung nữ bên cạnh lớn tiếng hỏi: “Có thấy Sở phi không?”

Cung nữ hốt hoảng vội chỉ về hướng bên kia, miệng lắp bắp nói: “Ở... ở bên kia, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy... Sở phi dạo chơi ở gần đó!”

Hắn nghe vậy liền chạy đi mất, hắn phải nhanh chóng tìm gặp y, hắn không thể để y cứ như vậy mà rời bỏ hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.