Vợ Yêu, Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 112: Chương 112: Chương 102: Dù gì cũng cảm thấy quá kỳ lạ (tiếp theo)




Edit : Sóc Là Ta

Lấy quyển album kia, Phùng Lan nhẹ nhàng mở ra. Trong album ảnh, có những bức ảnh Bạch Tuyết chỉ chụp một mình khi còn bé hoặc cùng cha mẹ chụp ảnh chung. Khoảng sáu, bảy tuổi, khoảng chừng năm tấm thì có ba tấm xuất hiện một cậu bé trai, không cần hỏi cũng biết là Tư Hoài Dương.

Đến lúc sau, rất nhiều bức ảnh đều là Bạch Tuyết chụp cùng Tư Hoài Dương. Hai người thân mật kề vai sát cánh, các loại tư thế chụp ảnh chung cũng khiến người khác có cảm giác là một đôi kim đồng ngọc nữ, xinh đẹp tuyệt vời.

Mãi đến tận sau khi trưởng thành, cũng có tấm Bạch Tuyết chụp chung với Tư Hoài Dương ở Bắc Kinh. Suy nghĩ một chút, Phùng Lan rút ra vài tấm Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương chụp ảnh thân mật, có tấm Bạch Tuyết đang bĩu môi làm trạng thái giả hôn môi làm như đôi tình nhân đang cùng uống rượu, có tấm còn ôm nhau cùng cười to...

Nhét mấy tấm hình vào túi, Phùng Lan lại thu dọn những ảnh chụp. Sau đó cô làm như không có chuyện gì xảy ra, trả album ảnh lại trong ngăn kéo, đi ra khỏi phòng.

Không bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên, Tư Hoài Dương đi ra mở cửa.

“Anh tới rồi.” Tư Hoài Dương mở rộng cửa chào đón người đàn ông có dáng vẻ và khí khái bất phàm bước vào.

Phùng Lan hơi nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, người đàn ông có phong cách châu Âu - Nhiếp Phong - đang thu hút tầm mắt của cô. Trong phút chốc, cô sững sờ đứng đó nhìn Nhiếp Phong không chớp mắt.

Nhiếp Phong thấy Tư Hoài Dương có mặt ở đây cũng cảm thấy kỳ lạ. Anh cũng biết cậu ta cũng thường xuyên đến đây chơi giống như con trai nhà họ Bạch.

Bước vào phòng khách nhìn thấy ba Bạch, Nhiếp Phong chào hỏi nhưng sau đó vừa khi thấy Phùng Lan, anh cũng sững sờ đôi chút. Phùng Lan đứng lên, bước đến bên cạnh Tư Hoài Dương, e thẹn cúi đầu.

Nhiếp Phong nhìn về phía Tư Hoài Dương , nhíu mày như muốn hỏi dò.

“Đây là bạn gái của tôi - Phùng Lan.” Tư Hoài Dương giới thiệu: “Phùng Lan, người đàn ông anh tuấn này chính là chồng sắp cưới của cô Tiểu Bạch dở hơi kia...”

“Tôi và Bạch Tuyết đã đăng ký kết hôn rồi.” Nhiếp Phong nhàn nhạt cải chính nói: “Chúng tôi đã là vợ chồng.”

Tư Hoài Dương há hốc mồm nhìn Nhiếp Phong.

“Nhưng vẫn chưa làm hôn lễ, đến lúc đó mời cậu đến chúc phúc cho chúng tôi.” Nhiếp Phong thản nhiên nói, sau đó gật đầu chào Phùng Lan: “Chào tiểu thư Phùng, tôi là chồng của Bạch Tuyết. Tôi tên là Nhiếp Phong.”

“Xin chào, tiên sinh Nhiếp.” Phùng Lan nhỏ giọng nói.

Cũng không thèm chú ý nhiều đến Phùng Lan, Nhiếp Phong xoay người mỉm cười với ba Bạch nói: “Mẹ và Tuyết nhi đâu rồi ba?”

“Đang ở trong nhà bếp, chuẩn bị làm vài món cho con.” Ba Bạch có vẻ rất vui: “Đi đi, đi vào trong ngồi trước, sau đó sẽ lập tức ăn cơm.”

Nhiếp Phong cũng thuận theo ba Bạch bước vào phòng khách.

“Tiểu Bạch nói nhất định muốn tổ chức một hôn lễ suốt đời khó quên. Kết quả lại lặng lẽ gả cho anh ta.” Tư Hoài Dương xoa eo mình khó mà tin nổi, lại cười mỉa mai nói: “Thực sự là buồn cười.”

Phùng Lan ngẩng đầu lên nhìn Tư Hoài Dương, cũng không nói gì, chỉ cười cười đi vào phòng khách.

**

Tuy rằng chuẩn bị hai món ăn nhưng Nhiếp Phong cũng chỉ ăn vài miếng thôi. Anh nói Bạch Tuyết gói lại những thức ăn còn thừa để tránh lãng phí. Hành động này khiến vợ chồng nhà họ Bạch càng thêm vui vẻ với người con rể này. Tuy anh giàu có nhưng không kiêu căng.

Mà đôi tình nhân Tư Hoài Dương và Phùng Lan ngồi một lúc sau liền xin phép rút lui. Bạch Tuyết và Nhiếp Phong cũng đi ra ngoài sau khi Tư Hoài Dương và Phùng Lan rời đi bởi vì cô không muốn lại đấu võ mồm với cậu ấy.

Nhìn xe của Tư Hoài Dương mất hút, Nhiếp Phong cúi đầu nhìn nụ cười trên mặt Bạch Tuyết nói: “Hoà nhau rồi hả?”

Bạch Tuyết thu lại nụ cười, vuốt cằm nhíu mày nói: “Nhiếp Phong, sao em lại có cảm giác đặc biệt kỳ lạ thế nào đó?”

“Cái gì kỳ lạ?” Nhiếp Phong ôm bả vai Bạch Tuyết hỏi.

“Chuyện Hoài Dương lại yêu người khác là việc tốt nhưng không biết vì sao em luôn có cảm giác bất an? Cũng chỉ mới chia tay Hoa Nhị Nhị khoảng một tháng thôi mà cậu ta lại nhanh chóng yêu người khác sớm vậy sao?” Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Phong hỏi: “So với anh, khả năng tự lành vết thương của cậu ấy tốt hơn nhiều.”

Ngón tay Nhiếp Phong nắm thật chặt, nhàn nhạt nói: “Đàn ông không nhất định yêu mới quen bạn gái, mà người bạn gái cậu ấy dẫn đến ra mắt cũng không nhất định sẽ là vợ cậu ấy trong tương lai.”

Bạch Tuyết trợn mắt nhìn Nhiếp Phong, cảm thấy lần này lời nói của anh thật sắc sảo.

“Nhìn chân em kìa, coi chừng bị thương chân còn lại, mắc công anh phải cõng em đi làm.” Nhiếp Phong trêu ghẹo nhắc nhở Bạch Tuyết.

Dùng sức đập vào tay Nhiếp Phong một cái, Bạch Tuyết buồn cười lườm anh. Vậy có phải xem cô như chó ngáp phải ruồi hay không? Tuy rằng không phải vì yêu Nhiếp Phong mới ở cùng anh, cũng không được công khai lấy danh phận vợ của tổng giám đốc tập đoàn PLO xuất hiện trước đám đông nhưng hiện tại cô thật sự là vợ của anh.

“Gần đây em rất hay cười, có phải là có chuyện gì vui không?” Bạch Tuyết cùng Nhiếp Phong chậm rãi bước lên cầu thang, cũng không vội về nhà.

Nhiếp Phong suy nghĩ một chút đáp: “À, ngày mai chúng ta đi về biệt thự của mẹ ăn cơm tối, cũng thuận tiện dẫn Học Văn về nhà.”

Nhất thời Bạch Tuyết cảm thấy như mình đã trúng một chưởng thật mạnh khiến chân cô vô lực không đứng lên nổi.

Hết chương 102.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.