Vô Ý Câu Dẫn

Chương 32: Chương 32




Hiện tại không có đường bay từ tiểu hành tinh HD-128 đến tinh vực Eris, mà nếu có đi chăng nữa thì giá vé cũng rất cao. Nghĩ cũng hợp lý thôi, đường đi rất khó khăn, nếu là người bình thường cũng không muốn mạo hiểm.

Điều này khiến Carol rất thất vọng, vì Eris là nơi đóng quân của anh.

Mà như vậy thì Tuyên Tử Phương cũng không thể gặp Tô Kỷ ở Eris được.

Nhưng mà Halse và Feralgan lại cảm thấy rất bình thường, bọn họ chỉ cần trở về trường học an toàn, nếu tốt hơn nữa thì trở về nhà. Hai người đều là thí sinh đến đây dự thi, vì thế mấy chuyện diễn ra mấy ngày nay đúng là tai bay vạ gió.

Sau khi ngồi lại bàn bạc, họ quyết định đến tinh vực Nemesis, một nơi gần với tinh vực Eris.

“Ông chủ à, tôi có thể sử dụng điện thoại ở nơi này không?” Một thiếu niên mặc áo gió dày, đeo khẩu trang đứng hỏi trước quầy lễ tân.

Ông chủ là một người đứng tuổi, tóc tai bờm xờm, ánh mắt láo liên, hắn đứng trước chỉ buồng điện thoại, nói: “Năm trăm tinh tệ một lần.”

Tuyên Tử Phương kinh ngạc nói: “Gọi điện thoại mà mất năm trăm tinh tệ?! Chúng tôi thuê phòng cũng chỉ mất ba trăm tinh tệ một ngày...”

Quản lý không kiên nhẫn quay người lau bình rượu, nói: “Chắc giá, thuận mua vừa bán.”

Tuyên Tử Phương hỏi: “Có thể liên lạc xa nhất đến đâu?”

Quản lý đáo: “Chỉ cần chỗ đó có sóng điện thoại, cho dù là Thủ đô đi chăng nữa.”

Tuyên Tử Phương đưa tiền, nói: “Được, hy vọng lời ông nói là sự thật.”

Quản lý vui vẻ đếm tiền, thái độ tốt hơn trước rất nhiều, móc chìa khóa đưa cho Tuyên Tử Phương, nói: “Nếu dùng xong mà vẫn còn muốn nói chuyện, tôi có thể nói chuyện phiếm với cậu.”

Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nhận chìa khóa, đi ra ngoài.

Buồng điện thoại rất cũ, khung cửa đầy bụi, Tuyên Tử Phương tra chìa khóa mấy lần mới mở được, còn phải dùng sức mở cánh cửa không biết bị kẹt cứng tự bao giờ.

Tuyên Tử Phương nhìn hướng dẫn sử dụng dưới điện thoại, thiếu chút nữa hộc máu.

[Quay số 100 tinh tệ, thời gian chờ 100 tinh tệ, miễn phí trò chuyện 5 phút, thêm một phút thêm 100 tinh tệ]

Đã thế chỉ có thể nghe tiếng, không thể video call được.

Tuyên Tử Phương: “...”

Tuyên Tử Phương rút tiền nạp mà lòng đau như cắt, nhanh tay bấm số, trong lòng cầu nguyện Tô Kỷ anh nhất định phải mang theo di động!!

May mà trong thời gian này Tô Kỷ luôn mang điện thoại bên người, chuông reng vài giây đã bắt máy.

“Xin chào.”

“Thầy! Em là Tử Phương! Chúng em hiện tại đang ở một tiểu hành tinh tên là HD-128, nơi này không có đường bay sang tinh vực Eris, nên chúng em tạm thời quyết định đi tinh vực Nemesis. Chúng ta sẽ gặp mặt ở đây nhé. Chợ đen Fitch thu phí cao quá nên chúng ta có gì thì nói nhanh đi!”

Tô Kỷ: “...”

Tuyên Tử Phương: “Thầy?”

“Anh nghe đây.” Thanh âm Tô Kỷ mang theo ý cười: “Đừng vội, lát nữa anh sẽ chuyển tinh tệ cho em, cho nên chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện. Em đến tinh vực Hyde an toàn rồi?”

Tuyên Tử Phương bình tĩnh trở lại, cười cười đáp: “Vâng, rất thuận lợi. Cả đội bỏ tàu tuần tra lại, chỉ mang theo mấy món có thể dùng được.”

Tô Kỷ nói: “Tốt lắm, tiếp theo em định đến tinh vực Nemesis sao?”

Tuyên Tử Phương: “Vâng.”

Tô Kỷ nói: “Vừa hay anh cách nơi đó không xa, không chừng vài ngày nữa là chúng ta có thể gặp nhau rồi.”

Tuyên Tử Phương lo lắng nói: “Như vậy có bị xem là tự ý nghỉ việc không? Bộ tư lệnh sẽ không xử phạt anh sao?”

Tô Kỷ đáp: “Không sao, anh có cách. Còn em... em có sử dụng thuốc ức chế không?”

Tuyên Tử Phương nói: “Nếu để bọn họ nhìn ra em là Omega thì không tiện.”

Tô Kỷ nở nụ cười nói: “Vậy em cần chuẩn bị tâm lý đi, thuốc càng mạnh thì tác dụng phụ càng cao.”

“Không phải còn có thầy sao?” Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói: “Anh sẽ không để em một mình trong kỳ phát tình phải không?”

“Đương nhiên là không.” Tô Kỷ nói: “Cho dù anh phải tinh tẫn nhân vong* đi chăng nữa.”

*Tinh tẫn nhân vong: lao lực mà chết.

Tuyên Tử Phương quát nhẹ: “Thầy!”

Tô Kỷ nói: “Nói nghiêm túc, em chăm sóc bản thân cho tốt, đừng sợ tiêu nhiều tiền của anh.”

Tuyên Tử Phương hít một hơi, nói: “Nếu như không có thầy, có lẽ em đã chết trên chiến trường.” Cậu ngừng một chút, vành mắt đỏ hoe, nói: “Em cố gắng sống sót đến tận bây giờ là để được gặp anh.”

Tô Kỷ nói: “Chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi, anh cũng rất nhớ em, Tử Phương.”

Tuyên Tử Phương nở nụ cười, suy nghĩ một chút lại nói: “Em còn chút chuyện muốn hỏi anh, đến lúc gặp sẽ nói sau.”

“Được.”

Cuộc trò chuyện kết thúc. Tuyên Tử Phương nhìn tài khoản bị trừ đi hai nghìn tinh tệ, trong lòng chua xót không thôi.

Trên tivi phát tin tức quân phí không đủ cho chiến tranh, ba thế lực lớn đang tranh chấp không ngừng, Tuyên Tử Phương cho rằng nếu giải quyết được cái chợ đen này vì quân phí không còn là vấn đề đáng lo ngại nữa.

Tiền tuyến còn phải chiến đấu với kim cự thú, hậu phương lại gặp rắc rối với quân phí. Không phải là quân đội không có tiền, mà là không ai đồng ý chi tiền.

Tuyên Tử Phương thở dài, cho dù lòng cậu bất mãn thì có thể làm được gì?

Cậu trở lại khách sạn, trả chìa khóa cho quản lý, sau đó lên lầu. Ba người kia đang chơi bài trong phòng, trên tivi phát tin tức Tuyên Tử Phương vừa nghe được trên phố.

“Cậu lại liên lạc với thanh tra kiêm tình nhân của mình?” Halse dời tầm mắt khỏi lá bài tú lơ khơ, nhìn Tuyên Tử Phương nói: “Anh ta lại dặn dò cái gì?”

Tuyên Tử Phương nói: “Anh ấy quan tâm nên mới giúp đỡ chúng ta, không phải là chỉ huy, hy vọng cậu suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Halse cười nói: “Nhưng không phải chúng ta đều đang làm theo lời anh ta nói sao? Địa vị của anh ta ở bộ tư lệnh không thấp, mà anh ta chắc chắn là người khai phá cái khe nứt kia. Không lẽ anh ta không nói với cậu rằng tinh vực Eris rất nguy hiểm, khuyên cậu đừng tham gia trận đấu sao?”

Tuyên Tử Phương cả giận nói: “Bây giờ tôi không có hứng thú cãi nhau với cậu. Nếu cậu có gì bất mãn với tôi hay với thầy thì cứ nói thẳng ra đi, không cần châm chọc khiêu khích nhau như vậy.”

Halse quăng lá bài sang một bên, nói: “Cậu... Lúc diễn tập quân sự cậu tỏ ra là người đặc biệt, suýt chút nữa khiến toàn đội đi đời, bây giờ lại còn ra vẻ như thế! Cậu chẳng qua chỉ là...”

“Tôi cùng lắm chỉ là một Omega, đáng để cậu hận thù đến thế sao?” Tuyên Tử Phương không thèm nhìn hắn, nói: “Cậu không nhịn được chuyện tôi đề xuất với mọi người, nhưng tôi cũng đã nói rồi, nếu như cậu có cách xử lý nào hay hơn thì tôi sẽ nghe theo. Halse, cậu sống tốt quá mà, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn khờ khạo cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ à?”

Mặt mày Halse đỏ bừng, không thể phản bác được gì.

Feralgan một bên vỗ tay, cười nói: “Hay, nói hay lắm, tôi thích nhất là nhìn người khác bẽ mặt.”

Carol khuyên nhủ: “Đừng cãi nhau nữa, Halse bình tĩnh một chút đi.”

Tuyên Tử Phương và Halse không tìm được tiếng nói chung trong chuyện này. Nói thật thì Tuyên Tử Phương còn không hiểu vì sao Halse lại ghét mình, nhưng nếu tính cách hắn không hợp thì cũng không cần quan tâm thêm làm gì.

Carol liên lạc với thuyền trưởng của một phi thuyền tư nhân, người đó đồng ý đưa họ đến Nemesis. Bởi vì đường đi Nemesis cũng hơi khó đi, với cả cũng ít người đi, cho nên họ lại bị làm thịt thêm không ít tinh tệ.

Nhưng mà ít nhất ba ngày sau mới xuất phát được, cho nên trong ba ngày chờ đợi, bốn người gói ghém hành lý cẩn thận, chuẩn bị không sót thứ gì.

Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng lên được phi thuyền cũ nát. Đưa nhiều tiền như vậy mà cũng không có được chỗ ngồi đàng hoàng, các hành khách xem ra cũng là người trong những khu ổ chuột, trải chiếu nằm dài trên sản hoặc lui vào góc phi thuyền, ôm chặt lấy hành lý.

Bốn người Tuyên Tử Phương mua vé ghế ngồi, ngồi ở hàng ghế da cũ phía trên, trong khoang thuyền thoang thoảng mùi ẩm mốc gay mũi.

Phi thuyền đi trong vòng một tuần, vừa đi vừa nghỉ giữa các tinh cầu, hành khách lên rồi lại xuống, nhiều đến mức muốn ngộp thở, đến lúc đến được tinh vực Nemesis thì trong phi thuyền loại nhỏ 100 người này cũng trên dưới 150 người.

Trải qua bao nhiêu vất vả mới đến được hành tinh mẹ của Nemesis, khoảnh khắc bước xuống thuyền, ai nấy đều thở phào một hơi, cảm giác như được sống lại.

Carol nói: “Tôi sẽ quay về Eris, chúng ta tạm biệt ở đây. Tôi sẽ không quên công sức của mọi người trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, nếu có thể, tôi sẽ xếp loại xuất sắc cho các cậu.”

Tuyên Tử Phương cười nói: “Tiếc là Giải Liên trường lần này bị gián đoạn rồi.”

Feralgan hừ hừ nói: “Tôi biết là anh sẽ không cho tôi loại xuất sắc đâu.”

Carol nở nụ cười.

Halse nhìn giờ trên điện thoại, nói với Carol: “Ở cùng với anh giúp tôi học hỏi được rất nhiều, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.”

Carol nói: “Cảm ơn các cậu, về nhà cẩn thận.”

Nói xong, Carol lại ôm chào tạm biệt từng người, sau đó bước lên phi thuyền khác về lại Eris.

Halse sau khi tiễn Carol cũng rời đi, không biết đi đâu.

Feralgan ôm vai Tuyên Tử Phương, nói: “Chỉ còn lại hai chúng ta.”

Tuyên Tử Phương nói: “Cũng không hẳn...”

“Giờ chúng ta đi đâu? Ở đây ngao du hay là về luôn?” Feralgan hờ hững nhìn Halse, nói: “Không chừng cậu ta sẽ đi tố giác chuyện này, kỳ thực thì thầy của cậu biết hơi nhiều.”

“Cậu ta không có chứng cứ.” Tuyên Tử Phương nói: “Hơn nữa lấy địa vị của cậu ta hiện tại, cho dù đi tố giác chăng nữa thì có thể làm gì thầy đây?”

Feralgan nói: “Chúng ta đều ngầm hiểu trong lòng, chỉ có cậu ta vẫn cố bắt bẻ, người này vừa cố chấp vừa ấu trĩ.”

Tuyên Tử Phương mỉm cười nói: “Halse là người như vậy, hơn nữa còn rất tự mãn.”

Feralgan nhún vai.

Ngay lúc này, có người gọi vọng lại từ phía xa: “Tử Phương!”

Tuyên Tử Phương quay đầu nhìn thì thấy Tô Kỷ chạy về phía mình, hưng phấn phất phất tay, gọi: “Thầy! Em đây! Em ở đây!”

Tô Kỷ chạy nhanh như gió, trong chớp mắt đã đứng trước mặt họ, một thân quân phục thay bằng đồ tây, tóc dài hơn trước một chút, nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp trai.

Hơi thở Tô Kỷ không hỗnloạn chút nào, ánh mắt trở nên nhu hòa khi nhìn Tuyên Tử Phương, nhưng khi lướtđến cánh tay Feralgan đang khoát lên vai cậu thì lập tức đanh lại. Anh nhíumày, hỏi: “Tử Phương, đây là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.