Vô Thượng Thần Đế

Chương 94: Chương 94: Thỉnh Cầu Luyện Đan (1)




- Vậy hiện tại ta muốn đi vào thăm phụ thân, ngươi dựa vào cái gì cản ta?

- Hừ, một tháng thời gian không về gia tộc, phụ thân bệnh nặng cũng không biết được, ngươi vẫn xứng là con cháu Mục gia? Hiện tại, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ đi vào!

Mục Vân nhìn thấy dáng vẻ của Mục Phong Nguyên kiên định, trong lòng hắn càng thêm tỉnh táo.

- Ngươi xác định không để ta đi vào?

- Hừ, không cho, ngươi có thể như thế nào?

Mục Phong Nguyên căn bản không sợ Mục Vân, dù khoảng thời gian này Mục Vân trưởng thành rất nhanh, cũng chỉ là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, so sánh với hắn, vẫn y như là một con châu chấu.

- Mục Phong Nguyên, lão bất tử ngươi nghe rõ ràng cho ta, hiện tại Mục Vân ta là đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện đế quốc, đạt được sự chứng nhận của đế quốc, hiện tại muốn tới bái phỏng Mục tộc trưởng, ngươi dám cản ta sao?

Mục Vân nói, một tay nâng lên, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay.

Lệnh bài, đại biểu cho thân phận Mục Vân.

Đạo sư cao cấp Đế quốc Bắc Vân học viện, Mục Vân!

Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, là học viện cao quý nhất, chính là thế lực đứng đầu ở từng thành thị, mà đạo sư trong những học viện kia, đều là nhân tài trụ cột của đế quốc còn là địa vị không gì sánh kịp.

Đạo sư sơ cấp, đạo sư trung cấp không tính là gì, nhưng đạo sư cao cấp của một học viện, cũng không phải là bất luận kẻ nào có thể khi dễ.

Đồng thời, ở một ít thương hội buôn bán binh khí, đan dược, đạo sư học viện ở đế quốc thậm chí có thể nhận được ưu đãi.

Đây cũng là vì sao Uông Thanh Phong, Điêu Á Đông đều là thiên tài gia tộc lại nguyện ý đến Bắc Vân học viện đảm nhiệm chức đạo sư.

Thứ nhất, bọn hắn có thể học tập võ kỹ trong học viện, thứ hai, trong phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí học viện, một ít dược thảo phổ thông, bọn hắn đều có thể sử dụng miễn phí.

Mà lại, trong học viện đế quốc, có thể nói là nơi phần lớn các cường giả tụ lại trong đế quốc, còn có rất nhiều người đang đáng giá bọn hắn học tập và thăm dò.

Còn có một chỗ tốt chính là, thân phận cao quý!

Nếu như một vị đạo sư học viện bị người ám sát, như vậy không chỉ toàn bộ Bắc Vân thành, thậm chí đế đô đều sẽ phái người đến đây điều tra.

Lần trước, Đông Phương Ngọc bỏ mình, nghe nói đế đô đã điều động sứ giả đến đây điều tra. Mục Phong Nguyên nhìn thấy Mục Vân lấy ra lệnh bài đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện, sắc mặt hắn xanh xám một trận.

Trước kia, Mục Vân vẫn là một phế vật ngơ ngơ ngác ngác ngớ ngẩn, hắn căn bản lười nhác nói nhiều thêm một câu với Mục Vân, trực tiếp dùng vũ lực đánh một trận, nhốt vào kho củi.

Nhưng hôm nay, Mục Vân lắc mình biến hoá, trở thành đạo sư cao cấp Bắc Vân học viện, vậy hắn cũng không thể tùy tiện làm như vậy.

- Hừ, tránh ra, để Mục đại đạo sư đi vào!

Cuối cùng, Mục Phong Nguyên nhếch miệng, khoát tay, ra hiệu cho qua.

Sắc mặt Mục Vân lạnh lùng, nhìn hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, quát lạnh nói:

- Nếu ta biết, có người ngầm động tay chân, ta tất nhiên sẽ không tiếc giá lớn trả thù.

Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân quay người, đi vào viện lạc.

- Đại trưởng lão, để hắn đi vào, lỡ như phát hiện cái gì...

- Có thể phát hiện cái gì?

Mục Phong Nguyên khinh thường nói:

- Tiểu tử này chỉ là một con chó may mắn, hắn có thể phát hiện cái gì mới là lạ!

- Mà lại, Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch được phối với nhau chính là môn loại kịch độc, trừ phi luyện đan sư tam phẩm mới có thể nhìn ra, dù hắn nhìn ra, hắn cũng căn bản không có có cách cứu Mục Lâm Thần, dù là Diệu Thiến cũng không nhất định có biện pháp!

- Đại trưởng lão anh minh!

- Hừ, Mục Vân tiểu tử này, cục tức này, ta làm sao có thể nuốt được, nhưng mà, tiểu tử này làm sao lại trở thành đạo sư cao cấp học viện, chuyện này nhanh đi điều tra một chút!

- Không có vấn đề!

Đại trưởng lão nhìn về phía viện lạc Mục Lâm Thần, trong lòng hắn dâng lên từng đợt khoái cảm.

Không bao lâu nữa, tộc trưởng này nơi này chính là hắn Mục Phong Nguyên!

Vừa tiến vào viện lạc, Mục Vân lại ngửi được mùi thuốc kích thích cùng với mùi thi thể mục nát.

- Chẳng lẽ...

Mục Vân biến sắc, phịch một tiếng đá văng cửa phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai tay hắn không nhịn được nắm chắc thành quyền.

Trong phòng lớn như thế, nhưng giờ phút này chỉ có mấy bóng người, mà trong phòng, từng cái hỏa lô thiêu đốt lên hỏa diễm, trên lò lửa có một ít dược thảo, tản ra một mùi hương nồng đậm gay mũi.

Mà giờ khắc này, trên giường trong một phòng, Mục Lâm Thần khép hờ hai mắt, trên dưới cả người hiện ra thần sắc thanh bạch, hốc mắt hai mắt lõm vào, đen nhánh phát tím.

Độc!

Trong lòng Mục Vân ngay lập tức kịp phản ứng.

Đi đến trước người Mục Lâm Thần, Mục Vân nhìn kỹ lại.

- Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch, thật là lòng dạ độc ác!

Nhìn nghĩa phụ hô hấp phập phồng yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể sẽ tiêu tán, hai tay Mục Vân dần dần nắm chặt.

- Thật xin lỗi, nghĩa phụ, là lỗi của ta!

Phù phù một tiếng quỳ gối trước giường, trong lòng Mục Vân không ngừng tự trách.

Nếu không phải hắn quá chủ quan, thời gian một tháng chưa trở về tộc, nghĩa phụ sẽ không là bộ dáng như bây giờ.

Chỉ là hắn không ngờ, hai lão già Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh lại dám thử ngoan thủ, đây rõ ràng là muốn tính mệnh của nghĩa phụ hắn!

- Thiếu tộc trưởng, tộc trưởng nên uống thuốc!

Nam tử trung niên trung tâm nhất với Mục Lâm Thần, thanh sắc cực kỳ bi ai nói.

- Mục Càn Khôn, nói với ta một chút, chuyện này đến cùng là thế nào!

Mục Càn Khôn vốn là thị vệ thiếp thân của nghĩa phụ, thực lực không tầm thường, đối với nghĩa phụ càng trung thành.

Giờ phút này, mấy người chờ đợi trong phòng đều là hộ vệ trung thành nhất của Mục Lâm Thần, Mục Vân cũng không tị hiềm.

- Thiếu tộc trưởng, từ nửa tháng trước, sau một lần ăn cơm trưa, tộc trưởng đã cảm thấy lòng bụng không khoái, chỉ là cũng không để ý, thế nhưng ai biết sau này thế mà là càng ngày càng nghiêm trọng!

Mục Càn Khôn dáng người khôi ngô, lại nhịn không được rơi lệ nói:

- Càng về sau, tộc trưởng lại một khoảnh khắc đổ xuống, tinh khí cả người giống như bị rút khô, mà lại...

- Mà lại cái gì!

- Mà lại đại trưởng lão và nhị trưởng lão cầm giữ gia sự, căn bản không mời đan sư cho tộc trưởng, chỉ để những hán tử ngoài nghề như chúng ta nấu một ít thảo dược!

Phanh...

Vừa dứt lời, Mục Vân dùng một quyền chấn vỡ một chiếc chiếc ghế bên người.

- Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, là chính các ngươi muốn chết!

Sắc mặt hơi có chút dữ tợn, Mục Vân đi đến trước ấm đun nước, khom lưng xuống.

- Hồi Hương Tán dược tình ôn hòa, tẩm bổ phế phủ, nhưng Bách Linh Dịch lại là dược hiệu bá đạo, hai loại này kết hợp với nhau sẽ dễ dàng gây nên khí huyết võ giả nghịch chuyển!

- Hồi Vân Thảo, Tam Hương Cô, Dã Thảo Khô...

Mục Vân không ngừng trầm thấp tự nói cái gì, cầm lấy thảo dược mấy loại trong đống thảo dược, để vào trong bình thuốc, thao túng lô hỏa, bắt đầu nấu thuốc.

Trước mắt chỉ có thể ổn định thương thế trong cơ thể nghĩa phụ trước, sau đó hắn sẽ luyện chế đan dược, khử độc cho nghĩa phụ.

Nửa ngày sau, Mục Vân bưng lên một ly nước thuốc màu nâu, hầu hạ Mục Lâm Thần uống vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.