Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 81: Chương 81: Quyển 2 - Chương 16: Gia Cát gia tộc, diệt




Trong Vô Thượng Tông, khi Gia Cát Oánh Nhi chịu đựng lễ rửa tội của thánh hỏa một lần cuối cùng, Gia Cát Văn Nhất khẽ thở phào, Gia Cát Vân không muốn trở lại Gia Cát gia tộc, bây giờ Gia Cát Oánh Nhi là hy vọng duy nhất của ông.

“Thiếu tông chủ, đan điền của Oánh Nhi……”

Gia Cát Văn Nhất thấy Gia Cát Oánh Nhi, chần chừ hỏi.

Hiên Viên Trạch khinh thường cười, trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo: “Thân thể của nàng đã không sai biệt lắm, chẳng qua còn cần một chút thời gian, chỉ cần chờ đến buổi trưa ngày mai là đan điền của nàng có thể trọng tố thành công.”

Trong lòng Gia Cát Văn Nhất vui vẻ, tuy Gia Cát Oánh Nhi làm ra loại chuyện không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên tài của Gia Cát gia tộc, mặc kệ như thế nào ông vẫn hy vọng nữ nhi này có thể khôi phục thiên phú.

“Thiếu tông chủ……” Gia Cát Văn Nhất chần chừ một chút, tiếp tục nói; “Gần đây Gia Cát gia tộc chúng ta đã xảy ra một chút chuyện, ta xin thiếu tông chủ thay ta làm chủ.”

Rồi sau đó ông nói ra hành động của Gia Cát Vân, đương nhiên trong đó dấu diếm một ít vui sướng bất lợi với mình, chỉ nói Gia Cát Vân thành nghịch nữ tội ác tày trời bất kính phụ mẫu thiếu quản giáo.

Ánh mắt của Hiên Viên Trạch càng thêm lạnh lùng khi Gia Cát Văn Nhất trách móc Gia Cát Vân không thấy chút ý tốt nào.

“Được.” Mày kiếm khẽ nhíu, Hiên Viên Trạch giơ tay lên, mặt không biểu tình nói: “Ngày mai ta sẽ đến Gia Cát gia tộc các ngươi một chuyến.”

Bởi vì vào ngày mai, tất cả mọi chuyện đều phải kết thúc……

Gia Cát Văn Nhất lại không biết ý nghĩ trong lòng Hiên Viên Trạch, hôm nay ông đến đây trừ vì trị liệu thân thể của Gia Cát Oánh Nhi ra, một nguyên nhân khác, chính là muốn xin được Vô Thượng Tông hỗ trợ.

Nếu có Vô Thượng Tông ra tay, Gia Cát Vân kia cũng không dám làm cái gì với Gia Cát gia tộc ông.

Nhìn chăm chú bóng dáng của phụ nữ kia rời đi, khóe môi Hiên Viên Trạch cong lên một nụ cười khinh thường……

Nắng sớm mới lên, sáng sớm Tần Châu đã ầm ĩ, trong Gia Cát gia tộc hóa thành phế tích còn chưa dựng tốt kia, sáng sớm Gia Cát Văn Nhất đã sớm chờ đợi mọi người Gia Cát Vân đến cửa.

Có lẽ là bởi vì Vô Thượng Tông, khiến Gia Cát Văn Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm mang theo một nụ cười lạnh, theo ông, hôm nay chính là ngày Gia Cát Vân vì việc đó mà trả giá đại giới.

Gia Cát Vân ngươi cường đại, có được một Phượng Hoàng, vậy thì có thể như thế nào? Dù sao cũng không thể so với Vô Thượng Tông……

Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh băng.

“Gia Cát Văn Nhất, Phó Lị, có phải các ngươi đã nghĩ kỹ nên cho ta một công đạo như thế nào hay không?”

Giọng nói vừa dứt, đã thấy mấy người bước vào trong phế tích ít ngày trước đánh vào Gia Cát gia tộc kia, đương nhiên, so với mấy người ngày ấy, còn có thêm một Tiểu Hoàng Nhi……

“Gia Cát Vân, ta có thể cho ngươi một cơ hội.” Ánh mắt của Gia Cát Văn Nhất lạnh lùng, uy nghiêm nói: “Rốt cuộc ngươi có nguyện ý nhận lỗi hay không?”

“Nhận lỗi?” Gia Cát Vân nở nụ cười khinh thường: “Ta có gì sai đâu? Gia Cát Văn Nhất, ta chưa bao giờ cho rằng mình làm sai chuyện gì, ngươi cho rằng ta làm sai cái gì?”

“Ngươi không nghe dạy dỗ, không nghe lời của phụ thân chính là sai rồi! Ta là phụ thân của ngươi, mặc kệ ta nói cái gì đều là đúng, chẳng sợ sai rồi, sai cũng chỉ là ngươi nữ nhi này!”

Sắc mặt Gia Cát Văn Nhất xanh mét, cười lạnh một tiếng: “Gia Cát Vân, ta cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nguyện ý nhận lỗi không? Nếu ngươi không muốn nhận lỗi, vậy cả đời này hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, ta nể tình quan hệ giữa ta và thân nương của ngươi nên mới cho ngươi cơ hội lần này, nếu không ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có thể đứng ở đây sao?”

Gia Cát Vân hơi sửng sốt, nở nụ cười, nụ cười kia treo ở bên môi nàng mang theo một tia trào phúng không che dấu chút nào: “Gia Cát Văn Nhất, ngươi quá để mắt đến mình rồi, tiểu phượng, nếu người Gia Cát gia tộc đã đến, vây giết tất cả đi!”

Tiểu phượng ngửa đầu kêu một tiếng, bay quanh ở trên không trung.

Cánh chim khổng lồ của nó phát ra cơn lốc màu đen, đôi mắt màu đen kia mang theo tia cao ngạo, chạm đến uy phong màu đen kia, nhà gỗ vốn dựng tạm trực tiếp bị hủy trong chốc lát.

Quân Thanh Vũ kéo Tiểu Hoàng Nhi đứng ở một bên, thanh lãnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lửa giận của Gia Cát Vân cần phải được phát tiết……

“Gia Cát Vân, ngươi làm phản phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn đeo trên lưng tội danh giết phụ thân?” Sắc mặt của Gia Cát Văn Nhất khẽ biến, ánh mắt thường liếc ra ngoài cửa, cũng không biết khi nào thì thiếu tông chủ mới đến.

Lúc này xem ra là Gia Cát Vân hạ quyết tâm muốn xử quyết Gia Cát gia tộc.

Nghĩ đến thế gia trăm năm bị phá hủy, lòng của Gia Cát Văn Nhất dần đau đớn, nếu lúc trước ông không bỏ mặc sống chết của Gia Cát Vân, có phải thiên tài này vẫn sẽ là của Gia Cát gia tộc hay không?

Đáng tiếc, bởi vì sai lầm năm đó, để cho Gia Cát Vân chỉ có hận ý với Gia Cát gia tộc……

“Giết phụ thân?” Gia Cát Vân cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Gia Cát Văn Nhất: “Ngươi không xứng làm phụ thân của ta, dù là giết ngươi thì sao? Nếu có thể báo thù rửa hận vì nương và ngoại công, hôm nay ta sẽ giết chết các ngươi!”

Ánh mắt của nàng vô cùng lạnh lẽo, như nước suối mùa đông kia.

“Ha ha ha!” Đột nhiên, Phó Lị cười ha hả, nụ cười kia vô cùng dữ tợn, ánh mắt ác độc như lang nhìn Gia Cát Vân: “Tiểu tiện loại, ngươi cho rằng chỉ dựa vào Phượng Hoàng này là có thể bảo vệ ngươi? Thái Kiến, còn không lấy đồ vật của ngươi ra, hôm nay ta muốn tiểu tiện loại này chết ở đây!”

Ánh mắt của Gia Cát Vân chợt tối, nàng quay đầu nhìn về phía Phó Lị, ngay vào lúc này, bên trong không trung có một rải bột phấn rơi xuống, bột phấn tuyết trắng như bông tuyết bay lả tả……

Thình thịch!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Phượng Hoàng màu đen trên không trung đột nhiên rơi xuống, hung hăng rơi xuống mặt đất, khi nhìn thấy một màn này, lòng Gia Cát Văn Nhất còn tràn đầy nôn nóng thì sửng sốt một chút, rồi cười điên cuông.

“Gia Cát Vân, sao Phượng Hoàng của ngươi lại không dùng được như vậy? Ngươi nghĩ dựa vào nó đến uy hiếp ta sao?”

Gia Cát Vân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi về phía Phượng Hoàng ngã trên đất, đột nhiên, một giọng nói non nớt cắt ngang không trung, khiến tất cả mọi người bất giác ngửa đầu nhìn lại……

Tiểu Hoàng Nhi ôm chặt đầu, mày đẹp khẽ nhíu lại, vẻ mặt kia mang theo mê mang và kinh ngạc.

“Hoàng Nhi, xảy ra chuyện gì?” Quân Thanh Vũ bước nhanh đi về phía Tiểu Hoàng Nhi, còn chưa đi đến bên người nàng, một ngọn lửa màu đỏ từ trên người nàng xông ra, lực lượng cường đại kinh sợ khiến mọi người kinh hồn táng đảm, khuôn mặt kia tràn ngập vẻ sợ hãi.

Trừ Quân Thanh Vũ và Vô Tình ra, bất kì người nào gần ngọn lửa đều bị khí thế kia bắn ra, dù là Gia Cát Vân và Tiểu Phượng cũng không ngoại lệ.

“Mẫu thân, con không duy trì được hình người!”

Tiểu Hoàng Nhi ngửa đầu phát ra một tiếng trẻ con của phượng, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể nho nhỏ dần biến lớn, ở bên trong ngọn lửa kia biến thành một Phượng Hoàng to như vậy……

Kinh hãi!

Tất cả mọi người bị kinh hãi nói không ra lời!

Đặc biệt là Gia Cát Oánh Nhi, sắc mặt của nàng ta thoáng chốc tái nhợt, môi hơi phát ra run rẩy, chỉ hận không lập tức ngất đi, vì sao tiểu hài tử kia lại là Phượng Hoàng?

Phượng Hoàng có thể hóa thành hình người, đây……

“Hoàng Nhi!” Quân Thanh Vũ biến sắc, rốt cuộc Hoàng Nhi đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên biến thành dáng vẻ này? Chỉ là bây giờ nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, nhìn Tiểu Hoàng Nhi không chớp mắt.

“Hóa hình thú……” Phó Lị mở to hai mắt, che miệng nói không ra lời, bà cho rằng kế hoạch của mình rất tốt, nhưng cố tình lại sai lầm ở chỗ mấu chốt này.

Vì như thế nào bà cũng không nghĩ đến, bằng hữu của tiểu tiện loại kia sẽ khế ước hóa hình thú.

Rốt cuộc nàng có gì tốt có thể để Phượng Hoàng này làm việc cho nàng?

Nhưng chuyện khiến Phó Lị kinh ngạc còn chưa kết thúc……

Xoạt một tiếng, Tiểu Phượng vốn không thể nhúc nhích từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nó lắc cánh của mình, như còn không biết đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Phượng!”

Ánh mắt của Gia Cát Vân nhìn về phía Tiểu Phượng, hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy?”

“A, vừa rồi ta bị hoảng sợ, cho nên mới rơi xuống.” Tiểu Phượng dùng cánh sờ đầu của mình, chớp đôi mắt mê hoặc.

Hoảng sợ?

Nếu Phó Lị nghe được linh hồn truyền của hai người âm, đoán chừng sẽ bị tức chết……

“Tiểu Phượng, nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.”

“Ha hả, chủ nhân, thật ra ta cũng không rõ lắm, thứ gì kia từ bầu trời bay xuống, sau đó ta cảm giác được lực lượng của Hoàng Nhi đại nhân cuồn cuộn phát ra không ngừng, vì thế ta bị hoảng sợ.”

Sao Phó Lị có thể biết, Tiểu Phượng đã từng dùng một giọt máu tươi của Tiểu Hoàng Nhi, cho nên trong cơ thể của hắn có được một tia lực lượng huyết mạch của Tiểu Hoàng Nhi, nguyên nhân chính là vì lực lượng này mới khiến nó bình an không có việc gì.

“Không có khả năng!” Phó Lị kêu lên the thé, sắc mặt tái nhợt nói: “Thái Kiến rõ ràng nói, chỉ khi Phượng Hoàng kia ngửi thấy được bột phấn Vân Linh Thảo, thì sẽ không thể nhúc nhích, vì so nó còn có thể tung tăng nhảy nhót?”

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Chẳng lẽ nói tên hỗn đản Thái Kiến kia lừa gạt bà?

Gia Cát Văn Nhất khẽ nhìn Phó Lị, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, Thái Kiến kia là ai? Xem ra vị phu nhân này của mình ông vẫn đều không hiểu biết nhiều……

“Đúng rồi, còn có Vô Thượng Tông!” Gia Cát Văn Nhất quát về phía Gia Cát Vân: “Gia Cát Vân, Gia Cát gia tộc chúng ta đã sớm có quan hệ với Vô Thượng Tông, nếu ngươi không nhận sai xin lỗi, Vô Thượng Tông kia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Gia Cát Vân châm chọc cong khóe môi, ánh mắt kia thật giống như là đang nhìn một tên hề nhảy nhót.

Gia Cát Văn Nhất còn muốn nói gì, bỗng nhiên thoáng nhìn Hiên Viên Trạch bước vào Gia Cát gia tộc, mặt lập tức mang vẻ vui sướng, vội vàng nói: “Thiếu tông chủ, các ngươi đến rồi?”

Trong nháy mắt, người của Gia Cát gia tộc đều khẽ thở ra, chỉ cần người của Vô Thượng Tông đến, xem ra bọn họ sẽ không chết được, trong khoảng thời gian này ai không biết Gia Cát gia tộc nịnh bợ Vô Thượng Tông?

Đường đường là Vô Thượng Tông, còn cần sợ một Gia Cát Vân sao?

Hiên Viên Trạch cười lạnh một tiếng, vỗ tay, nói: “Gia Cát gia chủ, hôm nay ta mang theo một người đến gặp ngươi, chắc chắn các ngươi đều biết người này.”

Vừa dứt lời, một người Vô Thượng Tông đã nâng một lão giả mặc y phục đạo sĩ đi nhanh đến.

Khi nhìn thấy lão giả, lòng của Phó Lị tâm hung hăng chấn động một chút, còn không để bà nói chuyện, lão nhân kia đã bổ nhào vào trước mặt và khóc lóc kể lể nói: “Phu nhân, ngươi phải cứu ta, lúc trước ta đều là dựa theo lời ngươi nói đi làm, ngươi để ta nói nhị tiểu thư là phượng nữ chuyển thế, đại tiểu thư là thân thể điềm xấu, ta đều làm theo, ngươi không thể mặc kệ ta.”

Phó Lị vừa định ngăn cản lại nhưng rõ ràng không còn kịp nữa rồi.

Cơ thể của bà run rẩy, chỉ vào lão nhân hét lên: “Ngươi đang nói bậy gì đó?”

Lão nhân khóc đầy nước mắt nước mũi: “Phu nhân, ngươi thật sự mặc kệ ta sao? Tuy ta cầm tiền của ngươi nhưng cũng bị ngươi uy hiếp, ngươi nhất định phải cứu ta.”

Phó Lị tức đến sắc ặmt xanh mét, nâng bàn tay lên đánh một cái vào mặt của lão nhân, ai ngờ một cái tát này bà ta dùng sức quá mức, trực tiếp đánh rơi đầu của lão nhân xuống.

“Phó Lị!” Gia Cát Văn Nhất căng thẳng nắm đại quyền, sắc mặt xanh mét nhìn bà ta: “Ngươi cho ta một lời giải thích.”

Lúc này Gia Cát Văn Nhất tức giận chưa từng có, hàm răng cắn vang tiếng khanh khách, những năm gần đây nữ nhân này vẫn luôn lừa gạt ông?

Lòng của Phó Lị đột nhiên nhảy dựng, cắn chặt môi: “Gia chủ, ngươi đừng nghe ông ta nói bậy.”

“Hừ.” Gia Cát Văn Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Trạch, nói: “Thiếu tông chủ, không biết thiếu tông chủ đây là có ý gì?”

Đầu óc của ông lập tức không thể nghĩ ra, không biết vì sao Hiên Viên Trạch muốn làm như vậy.

Hiên Viên trạch cười lạnh nhìn Gia Cát Văn Nhất, xoay người đi về phía Gia Cát Vân: “Thiếu tông chủ, người của Vô Thượng Tông chúng ta đều đã đến, những người này xử trí như thế nào, chỉ cần ngươi nói một câu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.