Vô Song Chi Chủ

Chương 150: Chương 150: Manh mối duy nhất




Lần theo dòng hải lưu, cả nhóm càng vào sâu bên trong tây bắc Lạc Dương. Ba ngày trôi qua, Vân Hoàng đoán rằng ít nhất bọn họ đã đi được chục vạn dặm.

Những thôn làng đã biến mất không thấy. Chứng tỏ vùng hải dương này đã trở nên dần dần nguy hiểm. Không loại lệ mọi người cảnh giác đều tăng cao. Mỗi một lần thay phiên là hai người, một người toàn lực khống chế phi hành khí, một người còn lại sẽ làm bảo tiêu cho người khống chế. Cũng là tai mắt quan sát xung quanh nguy hiểm.

Bởi vì pi hàng khí năng lượng lac rút từ linh thạch, nên trừ một chút mỏi mệt ra thì sức chiến đấu vẫn được bảo toàn toàn vẹn.

“Trong khu vực này, hải thú thường kết bè lớn nhỏ đi săn mồi, đôi khi là săn lẫn nhau. Dù cơ hội xuất hiện Tam cấp đỉnh giai, thậm chí là Tứ cấp hải thú rất mong manh. Nhưng mà không thể không đề phòng.”

Trần Chính đã nói như vậy.

Vân Hoàng cũng tán đồng, hải thú kéo bầy vây công, hắn cũng từng trải qua một vài lần.

Nơi đây quá nhỏ bé aex không bị quan tâm, vì vậy tỉ lệ sống sót cũng không thấp. Những sinh vật quá mạnh mẽ sẽ không có thứ gì ds đụng vào. Nhưng mà những cái giống loài tồn tại ở trung tầng thì lại cực kì nguy hiểm. Vì vậy không thể không bám thành đoàn để sống sót.

Bọn họ, những Thông Linh cảnh này cũng thuộc “trung tầng”. Vì vậy, tình cảnh của nọn họ phải nói là vô cùng nguy hiểm.

Quả thật không phụ sự chờ mong, chỉ ít phút sau, vùng nước bên dưới phi hành khí đã đầy các bóng đen lăn lộn. Thần thức quét xuống, ít nhất cũng có ba, bốn mươi đầu Tam cấp hải thú.

“Tránh giao chiến, với Huyền Giai cấp bậc phi hành khí thì có thể cắt đuôi được.”

“Không được! Chúng kéo tới đông quá!”

Ban đầu chỉ có ba, bốn mươi đầu. Nhưng dần dần, từng đàn, từng đàn lũ lượt kéo đến. Đám hải thú này như những con hung thú bị bỏ đói lâu ngày. Nhìn thấy bọn họ chỉ như nhìn thấy đồ ăn chực chờ bị cắn xé.

Dưới biển đã lúc nhúc kín hải thú, quậy nước ầm ầm. Cả mười người đáy lòng chợt lạnh, bị kéo xuống đó tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!

“Ta biết vấn đề rồi!”

Vân Hoàng lời nói để xung quanh kinh ngạc. Hắn không để ý, ngữ khí càng trầm trọng.

“Phi hành khí này, vậy mà lại không có một chút ẩn nặc nào.”

Thông thường phi hành khí, người ta sẽ làm thêm một tầng ẩn nặc trận pháp, hoặc bố trí ẩn nặc phù văn. Một phần vì vấn đề riêng tư, một phần vì tránh khỏi cảm quan. Điển hình là trường hợp phi hành khí hành tẩu trong lãnh địa toàn hải thú như bây giờ, che giấu cảm quan thập phần quan trọng. Mười người bọn họ khí tức tụ họp lại một chỗ không che giấu. Không sớm thì muộn cũng dẫn đến hải thú.

“Ta có một cái Tứ cấp ẩn nặc trận bàn.”

Vân Hoàng nói, sau đó ánh mắt đưa một vòng lướt qua chín người trước mặt.

“Muốn trận bàn này thành công sử dụng ta cần một khoảng thời gian. Trong lúc đó, chín người các ngươi có thể cầm chân lũ hải thú.”

Vân Hoàng là một Tứ cấp Trận Pháp Sư, nhưng hắn không muốn bại lộ ngay lúc này. Giữ cho mình một quân bài như vậy cũng không phải là không tốt.

Tất nhiên cũng sẽ có những người nghi ngờ, bất quá Vân Hoàng chỉ có thể mặc kệ. Nghi ngờ cũng tốt, ít nhất khiến hắn bí ẩn trong mắt người khác cũng được, chả khác nào một tấm màn bảo vệ chính mình. Bởi vì không hiểu rõ, nên sẽ không có ai dám mạo muội động vào.

Bọn họ mười người này tuy rằng bây giờ là một đoàn đội, nhưng tin tưởng những con người mới gặp là sao có thể. Không có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng bị người.

Tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng mà chín người vẫn tản ra. Hải thú bắt đầu bay lên, tuy rằng lợi thế của chúng là dưới biển, nhưng mà đã đạt đến cấp độ này thì phi hành là dễ dàng. Vân Hoàng thần thức như một đạo bình trướng ngăn bên ngoài phi hành khí, che giấu hành tung. Một bên tung ra trận kì, bắt đầu kiến tạo trận pháp.

Bên ngoài, chiến đấu đã qua màn dạo đầu, bắt đầu tiến đến kịch liệt thời kì.

Ra tay kinh khủng nhất không thể nghi ngờ là vị thiên kiêu duy nhất đã đạt đến Thông Linh cảnh cửu cấp, Long Thiên. Giữa một bầy Tam cấp trung giai hải yêu chỉ mạnh ngang Thông Linh ngũ cấp, lục cấp tu sĩ. Long Thiên như sói vào bầy dê, sau trận chiến với Vân Hoàng, hắn gần như đã đem mười hai phần tinh lực rèn luyện. Trong tay Thái Âm Chi Thủ một cú bóp là một sinh mệnh chết đi.

Tiếp sau là ba người Bạch Ảnh, Văn Phú, Thanh Diên tầng thứ. Bạch Ảnh xung quanh rực rỡ tinh trần, vô vàn bạch sắc huỷ diệt chi quang như cơn mưa sao băng rơi xuống. Đem rực rỡ một mảnh hải dương. Bất cứ hải thú nào có ý định tấn công, thậm chí là đánh lén, đều bị những tinh trần luôn bay xung quanh Bạch Ảnh kết thành một cái trận pháp ngăn cách, đồng thời bị huỷ diệt chi quang hoá thành mưa sao băng đánh thành mây khói. Cơ hồ là công thủ toàn diện.

Văn Phú càng là bá đạo, từ cự phủ truyền đến ánh hoàng kim bao bọc quanh người như một lớp giáp, giữa hàng chục đầu hải thú hung hãn, hắn không ngần ngại một thân một mình lao vào. Một búa đem một đầu hải thú dạng bạch tuộc đập bẹp đầu. Thanh Diên càng là như cá gặp nước, dưới môi trường biển.

Thanh Diên là một trong số ít người trong nhóm có sức mạnh khắc chế ngược lại hải yêu. Biến biển cả từ hậu thuẫn, lợi thế của nó hoá thành một cái mồ chôn tập thể. Để cây chiến kích gác sau lưng, Thanh Diên sử dụng là tiễn thuật, trường cung trong tay, ngưng ran lôi tiễn. Lôi đình tiếp xúc với mặt nước có tính lan truyền rất lớn, rất nhanh đã chết một nhóm lớn hải thú. Dưới Văn Phú cái kia kim quang nhân bảo vệ, nàng tha hồ bắn tiễn mà không lo bị tập kích.

Lăng Tiến không lấy công kích làm chủ, hắn chủ yếu là né đòn, đỡ đòn, thỉnh thoảng phản đòn lại. Cũng vì vậy mà chiến lực vẫn luôn ổn định ở mức đỉnh phong. Ngược lại, vì chủ tu là băng hệ, nên Lạc Vô Ngọc gần như muốn đem hải yêu toàn bộ khắc chết. Trong nhóm có hai người có năng lực khắc chế hải yêu, một là Thanh Diên với lôi hệ, hai là Lạc Vô Ngọc với băng hệ. Nếu Thanh Diên lôi đình biến tấm chắn hải dương của chúng là vô nghĩa, thì Lạc Vô Ngọc băng hàn có thể trực tiếp đem cái tấm chắn đó đông ngược lại thành mình vũ khí.

Nam Cung Tự đi con đường giống như sát thủ, không như Bạch Ảnh cùng Văn Phú công thủ toàn diện, hắn hoàn toàn tập trung vào lực công kích. Gần như hoàn toàn bỏ qua phòng ngự. Trong tay song đoản đao hoá thành hai đạo lưu quang, giống như tử thần lưỡi hái gặt lấy sinh mệnh.

Trần Chính ngược lại là trong mười người bình thường nhất, hắn không có sở trường đặc biệt quá, hoàn toàn là một thân tu vi vững chắc. Đáng thương nhất có lẽ là Tư Hạo, tại chiến trường này, người bị hạn chế nhiều nhất là hắn. Vì vậy Tư Hạo quyết không đánh, xung phong canh phòng xung quanh động tĩnh.

Hỗn chiến tuy diễn ra quyết liệt, nhưng mọi người vẫn không quên theo dõi diễn biến ở chỗ phi hành khí.

Bọn họ có thể cảm nhận được, từng tầng trận văn đang phủ lên, bóng của chiếc phi hành khí dần dần trở nên hư ảo.

Phi hành khí quả thật đang dần biến mất!

Tất cả kinh ngạc, bởi vì phinhanhf khí đang dần thoát khỏi bọn hắn thần thức cảm nhận.

Nếu không có kết nối giữa chín người với phi hành khí, Vân Hoàng khống chế nó bay đi đâu sợ rằng không một ai biết.

“Quả thật là lợi hại.”

Không biết là ai nói, Vân Hoàng bước ra, đối với con hải thú định đáng lén hắn một trảo bóp nát, thuần thục đem thi thể của nó thu vào nhẫn trữ vật. Đối với bọn họ nói.

“Thu dọn chỗ này.”

Tất cả yên lặng đem còn nguyên vẹn nguyên liệu cùng hải thú thi thể thu về. Những cái này hải thú tuy rằng đối với bọn họ không có quá lớn tác dụng, nhưng đem đổi cho tông môn cũng sẽ được một bút kha khá tài nguyên.

Với Vân Hoàng bố trí ra Ẩn Nặc Trận, quả thật quãnh đường tiếp theo dễ dàng hơn nhiều. Tam cấp hải yêu không ngoại lệ đều dễ dàng vượt qua, kể cả Tam cấp đỉnh giai cũng chỉ hơi chút cảm ứng được. Bất quá đều rất nhanh bị bọn hắn cắt đuôi.

Ngày thứ tám từ khi xuất phát, hải lưu kết thúc, toàn bộ manh mối bị đứt đoạn mất. Hành trình đi vào ngõ cụt.

“Chúng ta phải làm sao tiếp đây?”

Tại phòng lớn bên trong khoang. Vân Hoàng là người đặt vấn đề đầu tiên.

Không ai mở miệng ra an ủi hay động viên, bởi vì chưa tìm được được biện pháp giải quyết thì an ủi hay động viên là hoàn toang không cần thiết.

Thế là một biện pháp đươc bọn họ ngầm thông qua, loạn tìm.

Đúng vậy, là loạn tìm. Hoàn toàn dựa vào vận khí để toàn ra Mê Vụ Hải.

Tuy rằng nó thật sự quá vô lí, nhưng bọn họ hết cách rồi.

Ngày thứ mười lăm từ lúc xuất phát. Vân Hoàng đang ngồi tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét.

“Ta... ta nhìn thấy cái gì đó!”

Vân Hoàng rời khỏi trạng thái tu luyện chạy ra ngoài, mọi người không ai ngoại lệ đều chạy ra. Khống chế phi hành khí lúc này là Nam Cung Tự, hắn vẫn không giấy nổi kích động chỉ tay ra trước mặt.

Vân Hoàng thần thức là trong mười người mạnh nhất. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cách bọn họ không xa là một hòn đảo. Một hòn đảo thật lớn, ít nhất cũng bằng một cái hải thành. Bao quanh vùng hải dương của hòn đảo là từng cây thạch trụ lớn cắm sâu xuống hải dương.

Bọn họ trước đó không phải chưa từng gặp đảo, nhưng đó đều là hoang đảo. Bất quá những cây thạch trụ này tuyệt không phải là tự nhiên, Vân Hoàng nhìn ra, tác dụng của chúng tương tự như trận kì vậy. Đây pà một cái trận pháp bảo vệ đảo. Trận pháp này chưa thấy được hư hỏng, chứng tỏ trên đảo có người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.