Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 162: Chương 162: Ngủ một mình có hơi lạnh




Bà ấy nói như vậy ngược lại tôi lại thấy tự nhiên hơn chút.

Ít nhất trong mắt tôi, hào môn chính là thực tế như vậy. Mẹ anh ấy biết tôi là tiểu tam, chắc cũng biết tôi là đứa tầng lớp thấp kém đã từng ly hôn, gia đình lại phức tạp như vậy, sao có thể thực sự thích tôi chứ.

Có điều như vậy cũng tốt. Chí ít cũng đứng cùng chiến tuyến với tôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, mẹ anh ấy đã lấy từ trong túi ra một tờ séc đưa cho tôi.

Tôi nhìn giá tiền bên trên, 15 tỉ.

Mẹ anh ấy nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Đây là 15 tỉ, mong cháu rời xa con trai ta. Giây dưa giữa cháu và nó, hãy để một nét bút xóa sạch.”

Trong lòng tôi thực sự có chút do dự.

Tôi không thể không thừa nhận trong lòng tôi có chút lưu luyến Lục Nguyên Đăng. Mà mẹ anh ấy không còn nghi ngờ gì, chính là đang dùng tiền để sỉ nhục tình cảm của chúng tôi.

Cũng may là tôi và Lục Nguyên Đăng căn bản chẳng có tình cảm gì.

Cho dù có, thì đó cũng là thứ tình cảm mà tôi một mực theo ý mình, mà bây giờ chính là lúc nên cắt đứt sợi tình cảm này.

Mà số tiền 15 tỉ này vừa hay có thể giải quyết tình hình cấp bách của tôi.

Chỉ cần trả hết nợ cho anh ấy, giữa tôi và anh ấy sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.

“Cảm ơn bác gái, giờ cháu sẽ rời xa Lục Nguyên Đăng.” Tôi nhìn bà ấy, nở một nụ cười thật tươi, thuận tay nhận lấy tờ séc cho vào túi.

Trong lòng lại tràn ra một mùi vị chua chát.

Có lẽ không ngờ rằng tôi lại đồng ý yêu cầu của bà ấy nhanh như vậy, bà ấy ngớ người ra, tỏ rõ vẻ khinh thường tôi.

“Quả nhiên, cô ở bên con trai tôi cũng chỉ là vì tiền. Tôi sớm đã nói với nó đừng ở cạnh loại phụ nữ không đàng hoàng rồi, nó lại nhất quyết không nghe, lần nào cũng để tôi phải hốt cứt cho nó.”

Tôi không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận lí do thoái thác của bà ấy.

Lục Nguyên Đăng từ WC đi ra, mẹ anh ấy lại trở lại dáng vẻ tao nhã.

Cả bữa ăn ấy, tôi căn bản không thấy mùi vị gì, trong đầu toàn nghĩ sau khi trả hết nợ cho Lục Nguyên Đăng, tôi nên sống thế nào.

“Mẹ, tối nay ở chỗ con nhé?” Lúc ăn tối, Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt mở miệng hỏi.

Tuy là mời nhưng tôi chẳng nghe ra chút thành ý nào trong câu nói ấy cả.

“Không đến nữa, ta biết con đang tránh Lý Vương Nhung, mẹ cũng là người nổi tiếng, không muốn gây thêm sự chú ý cho con nữa. Mai ta còn phải đi diễn ở nước ngoài, 12 giờ phải lên máy bay rồi. Ta tự bắt xe ra đó, con với Ninh Khanh về nhà đi.”

Lục Nguyên Đăng cũng không giữ bà ấy lại nữa, liền chở tôi về nhà.

Đầu tiên anh ấy vào nhà tắm tắm gội, tắm gội xong thản nhiên nằm trên giường tôi.

“Sao anh không về phòng anh đi?” Tôi không biết thế nào nên hỏi.

“Đông về rồi, anh ngủ một mình thấy hơi lạnh.”

Tôi bĩu môi, chẳng ý kiến gì cả. Trong phòng anh ấy cũng không phải không có lò sưởi, lí do như vậy đúng là chẳng có tí sức thuyết phục nào.

Tôi không để ý anh ấy, tự mình đi vào nhà tắm, cũng chẳng khóa cửa. Dù có khóa mà Lục Nguyên Đăng muốn vào thì cũng vẫn có cách thôi.

May mà lúc tắm, anh ấy không hề vào.

Tôi vừa từ nhà tắm ra liền bị anh ấy kéo xuống giường, nằm vào lòng anh ấy.

“Vứt bộ lễ phục màu trắng trong tủ quần áo của em đi.”

Vứt đi?

Tôi tốn mấy triệu mua bộ đó đó, tôi không đành lòng.

“Tại sao?”

“Chả sao cả, xấu quá thôi.”

Anh ấy lạnh lùng đáp, liền chu hai môi lên chặn lời từ chối của tôi.

Tôi biết Lục Nguyên Đăng muốn làm gì, có lẽ đây sẽ là đêm cuối cùng hai chúng tôi bên nhau, vì thế tôi không từ chối.

Nhưng chính vì là đêm cuối cùng, nên có một số biện pháp vẫn phải làm cho tốt.

Tôi đẩy đẩy Lục Nguyên Đăng, thấp giọng nói: “Anh có thể đeo bao vào không?”

Lục Nguyên Đăng ngừng giây lát sau đó cười nhẹ nhàng: “Anh thích không có ngăn cách nào giữa chúng ta.”

“Em mua loại siêu mỏng ấy.” Tôi hơi đỏ mặt nói.

“Anh biết.”

Đàn ông tuy mồm nói như thế, nhưng lại chẳng chút mảy may để ý. Tay cũng thò xuống thân dưới của tôi, bắt đầu một trận khiêu khích.

Lúc đầu, tôi vẫn còn kiên trì.

Nhưng rất nhanh, chính là lúc Lục Nguyên Đăng tiến vào mà không đeo bao.

Mà kết quả cuối cùng chính là bao cao su tôi mua lâu như vậy rồi mà đến giờ vẫn chưa cả bóc vỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.