Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 176: Chương 176: Thay đổi Minh giáo




Trong mắt Ngô Chính ngũ đại môn phái đám người chẳng khác nào là một chiếc bánh ngon, một đống NPC để tích lũy điểm sát lục cho hắn, nào ngờ Dương Tiêu lại nhanh hơn một bước hớt lấy tay trên, để Ngô Chính lòng đau như cắt, vạn phần nuối tiếc khôn nguôi.

“ Ha ha, thì ra là như vậy, Ngô thiếu hiệp có thể yên tâm, bọn hắn chết dưới tay ta cũng rất... thê thảm! ” – Dương Tiêu híp mí cười nói, từ trong đôi mắt lấp lóe một tia âm trầm.

Dương Tiêu đây là lại nghĩ rằng Ngô Chính có thù oán rất sâu nặng với ngũ đại môn phái chăng!?

Mặc dù có chút “ ta nói một nẽo, người nghe thành một nơi ” nhưng là Ngô Chính không chút nghi ngờ lời nói của Dương Tiêu, cứ thử nhìn Tiên Vu Thông chết như thế nào liền có thể minh bạch.

“ Hảo, rất tốt, không biết Côn Luân cao tầng truy đến bao gồm những ai? ” – Ngô Chính thôi xoắn xuýt vấn đề này, lại tiếp tục truy vấn.

Dương Tiêu không vội đáp lời, lại đến bên cạnh chiếc bàn ngồi xuống, nhâm nhi tách trà trên bàn, tựa hồ là đang tranh thủ thời gian nhớ lại, một hồi sau mới trả lời:

“ Cao tầng phái Côn Luân toàn bộ đều không thoát, ngoại trừ... Hà Thái Xung! ”

Ngô Chính cũng không quá bất ngờ, nhưng rồi lại tiếp tục hỏi tiếp: “ Chỉ có một mình Hà Thái Xung thôi sao? ”

“ Ý của Ngô thiếu hiệp là... ” – Dương Tiêu tựa hồ sực nhớ đến chuyện gì đó, lại chau mày nghiền ngẫm.

“ Cũng có thể, hoặc không! ” – Ngô Chính nghiêm giọng đáp lời.

Tình thế lúc này Tạ Tốn và hắn đều là bị đưa lên đầu ngọn sóng vô cùng nguy nan, trong cục diện mà hoàn toàn đã không còn là “ Ỷ Thiên Đồ Long Ký ” mà Ngô Chính trước đây từng biết, cho nên nhất định phải đề phòng hết thảy các trường hợp xấu nhất có khả năng có thể sẽ xảy ra.

“ Có gì cứ nói thẳng là được, tiểu tử ngươi mỗi lần nói chuyện nghiêm túc đều là thần thần bí bí, ta là nghe không lọt a ” – Tạ Tốn bình giọng chen ngang nói.

“ Bởi vậy ta mới rất lười nói chuyện với ngươi! ”

Ngô Chính làm lơ lời nói của Tạ Tốn, lại nghiêng người nằm dài trên chiếc giường tiếp tục công cuộc “ ăn ngủ nghỉ ” của mình, nhưng một khắc sau lại buâng quơ nói: “ Ngươi muốn biết tung tích của Thành Côn chứ? ”

“ Cái gì!? Ngươi biết hắn ở đâu!? ” – Tạ Tốn đột nhiên mất bình tĩnh, đập bàn cao giọng truy vấn.

“ Biết hắn ở đâu, rồi ngươi sẽ làm gì? ” – Ngô Chính thản nhiên đáp lời.

Tạ Tốn mặt mày đỏ bừng, giận dữ siết chặt Đồ Long đao trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Giết chết hắn! ”

Một bên Dương Tiêu thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng, hắn là biết Ngô Chính tuyệt không vô cớ tự dưng lại khơi dậy chuyện này, ý định muốn hỏi thăm Ngô Chính một chút, nhưng ngẫm nghĩ một hồi... lại thôi.

Ngô Chính đương nhiên là trông thấy vào trong mắt, sau đó lại quay sang Dương Tiêu từ tốn nói: “ Không biết Dương Tả Sứ nghĩ như thế nào về tình thế hiện nay của Minh giáo như thế nào? ”

“ Tứ phương bị giáp công, nguy cấp! ” – Dương Tiêu không cần nghĩ ngợi liền đáp.

Cũng không có gì quá khó nói, hiện nay quân Nguyên mỗi thời mỗi khắc đều muốn tiêu diệt Minh giáo nhằm dẹp loạn trấn áp phiến quân khởi nghĩa lá cờ đi đầu, mà trong lúc đó giang hồ ngũ đại môn phái tùy thời đều muốn đánh lên Quang Minh đỉnh nhằm “ trừ ma vệ đạo ”, nói không ngoa mỗi khắc thời gian trôi qua Minh giáo tình trạng lại thêm một phần nguy cấp.

Lại nói Minh giáo bây giờ nội bộ đã thành là cái quái gì rồi? Người này không phục người kia, người kia không phục người nọ, lực lượng phân tán mỗi người một ngã, mãi cho đến khi rơi vào tình cảnh bị ngũ đại môn phái chém giết tới nơi rồi vẫn không có ai có thể đứng ra để chủ trì thế cục, lại câu kéo thêm đôi chút thời gian thì Minh giáo còn không phải là trở thành miếng bánh ngon để người ta tranh nhau xâu xé hay sao?

“ Không sai, cho nên việc tiên quyết phải làm lúc này chính là ngưng tụ lực lượng của Minh giáo đối chọi với các thế lực bên ngoài uy hiếp ”

Ngô Chính bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn lấy Dương Tiêu và Tạ Tốn hai người.

“ Muốn hộ giáo cũng được, muốn báo thù cũng có thể, nhưng trước hết vẫn phải có cơ sở để làm những chuyện đó rồi mới nói! ”

Nghe được lời nói, Dương Tiêu và Tạ Tốn tức khắc trở nên thất thần, nhất thời không biết phải đối đáp như thế nào.

Bên trong lời nói của Ngô Chính đạo lý vốn dĩ rất đơn giản, trong thời loạn thế này thì thực lực mới là trọng yếu vượt trên hết thảy mọi đạo lý trong thế gian, tự thân cường đại là một loại thực lực, tâm cơ thâm trầm là một loại thực lực, thậm chí là các mối quan hệ cũng có thể trở thành một loại thực lực khác, mà tương tự như thế đoàn kết cũng chính là một loại thực lực mang tính quyết định, còn là cao hơn không chỉ một hai cấp bậc.

Tạ Tốn muốn báo thù nhưng một thân một mình là không thể, hắn đã sớm nhận ra điều này cho nên mới chịu cô độc hiu quạnh một mình trên Băng Hỏa đảo hòng tranh thủ thời gian tìm ra bí mật trong Đồ Long đao, truy cầu lực lượng tự thân trở nên cường đại.

Trương lúc đó Dương Tiêu cũng là tương tự âm thầm tu luyện Càn Khôn Đại Nã Di muốn phục chúng Minh giáo, đoàn kết trở thành một thể như năm xưa, nhưng đáng tiếc mỗi người đều truy cầu tự thân lực lượng mà quên mất nương nhờ vào những người bên cạnh, tìm ra tiếng nói chung sau đó cùng ra sức, hơn nữa cái ghế giáo chủ cũng không trật hẹp đến mức chỉ vừa đủ cho một người ngồi a.

Chỉ là người thời này quá mức cổ hủ cố chấp vào những quán niệm truyền lại từ các tiền nhân đi trước, Trong khi còn có hàng tá cách làm có thể tối ưu hơn rất nhiều nhưng lại không được tận dụng triệt để, Ngô Chính đây là muốn khai sáng một chút tâm trí của bọn hắn a.

“ Ngô thiếu hiệp nói đúng, nhưng là... ” – Dương Tiêu trầm mặc một hồi, lại buột miệng nói.

“ Đại Ỷ Ti và Tạ Tốn cũng đã trở về, tứ đại hộ pháp của các ngươi đã tề tụ đông đủ, trong tình thế như thế này chi bằng thay đổi một chút? Mỗi thời đại trôi qua đều là mỗi khác, các ngươi nếu là cứ khư khư giữ lấy tục lệ như vậy khó nói sớm muộn một ngày phải tiêu tan a ” – Ngô Chính nhìn chằm chằm Dương Tiêu, từ tốn đối đáp.

Dương Tiêu không phải là đần độn, hắn tất nhiên là hiểu được ngụ ý trong lời nói của Ngô Chính, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được mà thôi.

Về phía Tạ Tốn càng là hiếm khi có thể minh bạch được Ngô Chính nói gì, lúc này lại mở miệng tán đồng: “ Tiểu tử ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng không quá thiết tha với cái ghế giáo chủ, chỉ cần tốt cho bản giáo ta tất nhiên sẽ không phản đối ”

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.