Vô Địch Thiên Hạ

Chương 147: Chương 147: Sẽ không hạ thủ lưu tình




“Đệ nhất lớp?” Hoàng Tiểu Long sững sờ, tiện đà cười nói: “Đúng vậy, lần này ta lại muốn đoạt được đệ nhất lớp!”

Đương nhiên, Hoàng Tiểu Long còn chưa nói hết vế sau. Lần này hắn không chỉ muốn đoạt đệ nhất lớp mà còn đoạt cả đệ nhất niên cấp, đệ nhất tổng thể học viện thi đấu!

Lục Khải nghe xong, vẫn nở nụ cười: “Được! Ngươi mạnh lắm! Tiếp tục làm đệ nhất bất bại thần thoại đi!”

Từ lúc Hoàng Tiểu Long tiến vào Tinh Không học viện, vẫn đúng là đệ nhất lớp, hoặc là đệ nhất niên cấp, mỗi một năm đều thế. Hiện tại Tinh Không học viện đã ở thịnh truyền Hoàng Tiểu Long là bất bại thần thoại!

Lục Khải nói đến đây, cười nói: “Nhưng ngươi lên cấp năm thứ ba, năm nay, ca rốt cục lại có thể đoạt một lần đệ nhất lớp rồi!”

Hoàng Tiểu Long lên cấp năm thứ ba, Lục Khải thực lực mạnh nhất năm nay năm thứ hai lớp sáu, muốn đoạt đệ nhất lớp năm thứ hai lớp sáu, cũng không hồi hộp.

Kỳ thực, Hoàng Tiểu Long lên cấp năm thứ ba, Lục Khải cũng cảm thấy rất vui vẻ. Mấy năm qua cùng Hoàng Tiểu Long cùng ở năm thứ hai lớp sáu, bị Hoàng Tiểu Long liên tục đè ép, mấy năm qua đúng là mấy năm hắn thân là vương tử của Lạc Thông vương quốc cảm giác thấy uất ức nhất.

Hoàng Tiểu Long cùng Lục Khải vừa cười vừa nói, hướng về học viện Thánh Điện mà tới.

“Tiểu tử ngươi hiện tại phú khả địch quốc nữa à!” Lục Khải có chút than thở nói: “Trên buổi đấu giá Vạn Bảo, ngươi tùy tiện ném hơn hai ngàn vạn, ta hiện tại đến hai vạn còn không có!”

Hoàng Tiểu Long cười nói: “Sau khi ngươi kế thừa vương vị, toàn bộ Lạc Thông vương quốc đều là của ngươi.”

Lục Khải lắc đầu nở nụ cười: “Còn không biết năm nào tháng nào đây.”

Tuy rằng Lục Khải đã được chỉ định là người thừa kế vương vị tiếp theo của Lạc Thông vương quốc, thế nhưng mỗi một giới Lạc Thông vương quốc điều kiện thứ nhất của người thừa kế vương vị chính là nhất định phải đạt đến Thập giai.

Lục Khải thiên phú mặc dù không tệ, thế nhưng muốn đạt đến Thập giai, còn không biết phải bao lâu.

Hoàng Tiểu Long cười cười, không có tiếp lời. Một lát sau, mấy người Hoàng Tiểu Long, Lục Khải liền đi tới Thánh Điện của Tinh Không học viện.

Hoàng Tiểu Long cùng Lục Khải đến, đem tới Thánh Điện một mảnh ầm ầm bạo động.

Hoàng Tiểu Long bây giờ ở Tinh Không học viện đúng là một cái truyền kỳ, một người để mấy ngàn đệ tử của học viện sùng bái. Thậm chí đến trang phục của Hoàng Tiểu Long cũng được rất nhiều đệ tử của học viện tranh nhau mô phỏng theo.

Hoàng Tiểu Long tóc rối tung vai, chỉ là tùy tiện tết thành một đoàn, mà áo bào bình thường đều là mặc màu lam nhạt.

Qua năm, Hoàng Tiểu Long mười bảy tuổi, hiện tại đã hơn một mét tám, da dẻ không trắng, nhưng lại có một loại ánh sáng khỏe mạnh lộng lẫy. Hai mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, tuyệt đối đúng là một thiếu niên anh tuấn hai trăm phần trăm.

Hơn nữa, ở trên người Hoàng Tiểu Long tản ra một loại khí phách phiêu dật, không sai, chính là khí phách phiêu dật, khiến bản thân Hoàng Tiểu Long tăng thêm một phần khí chất, để nữ nhân thấy mà bỗng nhiên động lòng.

“Hoàng Tiểu Long!”

“Hoàng Tiểu Long, ta yêu ngươi!”

Thánh Điện nhấc lên một mảnh sóng cuồng dậy sóng, giống như năm vừa rồi, một số nữ học sinh điên cuồng kích động kêu gào, cái này có chút giống các fan ở Địa cầu theo đuổi minh tinh.

“Hiện tại, ánh sáng vương tử này của ta đã hoàn toàn bị ngươi che đậy rồi!” Lục Khải cười nói đối với Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long cười cười.

Nhưng bên trong tòa Thánh điện, cũng không phải tất cả mọi người đều phấn khích điên cuồng đối với Hoàng Tiểu Long. Có một số nam sinh lại đem lòng oán hận Hoàng Tiểu Long không ít. Dù sao, nam nhân nào nhìn thấy một nam tử được nhiều nữ nhân như vậy theo đuổi, hâm mộ điên cuồng thì chẳng cảm thấy trong lòng đều khó chịu, đặc biệt khi phải nhìn thấy chính nữ nhân mà mình quý mến cũng đang điên cuồng gào thét tên của nam nhân đó.

Trong đám người, một nữ tử mặc áo trắng có đôi mắt đẹp dị sắc nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Long, thình lình chính là nữ nhân lúc trước cùng Hoàng Tiểu Long tranh cướp đệ nhất năm thứ hai - Trần Thải Tú.

Trần Thải Tú so với Hoàng Tiểu Long lên cấp năm thứ ba sớm một năm, nhưng hiện tại cũng là năm thứ ba lớp ba, cùng Hoàng Tiểu Long ở chung lớp.

“Không nghĩ đến cái tên nam nhân biến thái này năm nay cũng lên cấp năm thứ ba rồi.” Trần Thải Tú tự lẩm bẩm.

Mà một nam sinh anh tuấn từ trước đến nay vẫn luôn quan tâm đến Trần Thải Tú nhìn thấy thần thái thất thần của Trần Thải Tú, liền đưa ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía Hoàng Tiểu Long.

Nam sinh anh tuấn này chính là Chu Đằng ở bên trong học viện.

Chu Đằng, đệ tử thực lực mạnh nhất xuất hiện ở trong học viện, cũng là đệ tử thiên tài được cả Tinh Không học viện hiện tại công nhận thực lực mạnh nhất.

Chu Đằng đối với Trần Thải Tú luôn luôn quý mến, nhưng đã biểu lộ mấy lần đều gặp phải từ chối.

Lúc này, một tên thiếu niên mặt trắng phía sau Chu Đằng tiến lên cười nói đối với Chu Đằng: “Hoàng Tiểu Long này ỷ vào thiên phú Viễn Cổ Thần Long, có chút đắc ý vênh váo rồi, Chu đại ca, có muốn đợi lát nữa để Lâm Hàn đặc biệt chiếu cố đối với Hoàng Tiểu Long một chút hay không?”

Lâm Hàn, chính là đệ tử đứng ở vị trí năm thứ ba lớp ba của Hoàng Tiểu Long, hiện nay đúng là thực lực mạnh nhất năm thứ ba lớp ba.

Chu Đằng nhìn tên thiếu niên mặt trắng một chút, gật đầu nói: “Đi thôi, nói cho Lâm Hàn, đánh bại Hoàng Tiểu Long, ta thưởng hắn một viên Linh đan ngũ phẩm cấp trung!”

“Vâng, Chu đại ca.”

Lúc này, Hoàng Tiểu Long cùng Lục Khải, lục lục Hoàng Mẫn, đệ đệ Hoàng Tiểu Hải đã đi vào thánh điện giờ tách ra, đi tới vị trí lớp của mình bây giờ, năm thứ ba lớp ba.

Khi đi tới năm thứ ba lớp ba, Hoàng Tiểu Long nhìn thấy Trần Thải Tú, ngẩn ra, nhưng vẫn gật gật đầu chào đối phương.

Trần Thải Tú đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, cười nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng nhanh như vậy lên cấp năm thứ ba rồi, hiện tại, chúng ta ở chung lớp, nói không chừng lát nữa còn có cơ hội giao thủ.”

Hoàng Tiểu Long cười nói: “Vậy ngươi đợi lát nữa hãy hạ thủ lưu tình.”

Trần Thải Tú che miệng cười duyên một tiếng: “Lời này đúng là ta đối với ngươi nói mới đúng.”

Năm đó, nàng đột phá Cửu giai, Hoàng Tiểu Long mới Bát giai trung kỳ đỉnh phong, nàng cũng không là đối thủ, dưới cái nhìn của nàng, hiện tại Hoàng Tiểu Long cũng đột phá Cửu giai rồi, nàng coi như là Cửu giai sơ kỳ đỉnh phong, cũng không thể nào là đối thủ Hoàng Tiểu Long.

Xa xa, Chu Đằng nhìn Trần Thải Tú cùng Hoàng Tiểu Long vừa nói vừa cười, càng là đố kị, ngực như được nhóm lên một đống lửa.

Lúc này, Lâm Hàn tiến lên, đi tới trước mặt Trần Thải Tú cùng Hoàng Tiểu Long. “Ngươi chính là Hoàng Tiểu Long?” Lâm Hàn trên dưới nhìn Hoàng Tiểu Long một vòng.

“Không sai.” Hoàng Tiểu Long một mặt bình tĩnh.

“Ta là Lâm Hàn.” Lâm Hàn lên tiếng nói: “Tiến vào Tinh Không học viện, ngươi hàng năm đều là đệ nhất lớp, nhưng năm nay, thần thoại bất bại này của ngươi liền chấm dứt ở đây rồi.” Một đạo nồng nặc mùi thuốc súng lan ra.

Bốn phía mọi người không khỏi nhìn về phía này.

“Thật sao?” Hoàng Tiểu Long đạm mạc nói.

Lâm Hàn cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng viện trưởng coi trọng ngươi, sau lưng lại có nguyên soái làm chỗ dựa thì ta sẽ sợ ngươi. Thi đấu trên đài, ta sẽ không giống những người khác đối với ngươi hạ thủ lưu tình.” Lời nói này bày tỏ tâm ý, không thể nghi ngờ là nói Hoàng Tiểu Long trước đây mỗi một năm có thể đoạt được đệ nhất lớp thậm chí niên cấp, đều là vì có người kiêng kỵ nguyên soái sau lưng Hoàng Tiểu Long, cho nên đối với Hoàng Tiểu Long hạ thủ lưu tình, nhường cho Hoàng Tiểu Long, Hoàng Tiểu Long mới thắng.

Hoàng Tiểu Long nghe được ra, bốn phía mọi người cũng nghe được ra.

“Ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với ngươi.” Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói.

Lâm Hàn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

“ Lâm Hàn này thực lực rất mạnh, Hoàng Tiểu Long, đợi lát nữa ngươi phải cẩn thận, hắn là Thập giai sơ kỳ đấy!” Trần Thải Tú thấy Lâm Hàn rời đi, không khỏi nhắc nhở đối với Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Thải Tú, không khỏi cười một tiếng nói: “Ta hiểu rồi.”

Gương mặt xinh đẹp của Trần Thải Tú bỗng trở nên ửng hồng, gật đầu rồi sau đó xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.