Vô Địch Thiên Hạ

Chương 166: Chương 166: Không tra được?




So với Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu, sắc mặt Triệu Thư và Vu Minh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hai người chưa phải là chưa từng nhìn thấy hoàng thành còn to lớn hơn cả Đoạn Nhận hoàng thành này. Cho dù tổng bộ của Tu La môn, Tu La thành cũng cao lớn hơn Đoạn Nhận hoàng thành rất nhiều!

“Môn chủ, chúng ta vào thôi nhỉ?” Triệu Thư mở miệng hỏi.

Hoàng Tiểu Long hồi thần, hít vào một hơi thật sâu rồi gật đầu, nói: “Ừ, chúng ta vào thôi!” Khi cất bước đi vào Đoạn Nhận hoàng thành, Hoàng Tiểu Long không thể kìm nén được mà kích động.

Đoạn Nhận hoàng thành!

Nơi này chính là khởi đầu mới của hắn!

Hoàng Tiểu Long thật sự muốn ngửa đầu lên trời thét to rằng: Đoạn Nhận hoàng thành, Hoàng Tiểu Long ta tới rồi!

Bốn người Hoàng Tiểu Long cùng đám người tới từ các đại vương quốc đi vào Đoạn Nhận hoàng thành, nhưng khi đi qua cửa thành Đoạn Nhận hoàng thành, mỗi người phải nộp một trăm kim tệ.

Một trăm kim tệ!

Nếu để cho mấy gia tộc bình dân ở các vương quốc chi tiêu thì một trăm kim tệ cũng đủ dùng trong một năm.

Hoàng Tiểu Long đi trên đường phố rất rộng trong Đoạn Nhận hoàng thành, vừa chầm chậm đi vừa nhìn các cửa hàng xung quanh đường.

Đường phố trong Đoạn Nhận hoàng thành rất rộng, phải tới ba, bốn trăm mét. Hơn nữa Hoàng Tiểu Long còn phát hiện rằng con đường rộng ba bốn trăm mét này lại được trải đá Thải Hoa một màu. Thải Hoa thạch là một loại đá rất cứng ở thế giới Vũ hồn, còn cứng hơn cả Tinh Quang thạch ở quảng trường Tinh Không học viện. Đương nhiên, giá của nó cũng đắt hơn nhiều.

Mỗi một khối Tinh Quang thạch có giá một nghìn kim tệ, mà Thải Hoa thạch trải khắp đường phố Đoạn Nhận hoàng thành, không biết bao nhiêu dặm này sẽ ngốn bao nhiêu kim tệ?

Đường phố Đoạn Nhận hoàng thành được lát Thải Hoa thạch như này làm toát lên một loại hoàng khí, bá khí, phồn vinh và rực rỡ, nhưng không mất đi sự trang nghiêm.

Tuy xe ngựa và người đi lại trên đường phố Đoạn Nhận hoàng thành rất nhiều, nhưng không hề chật chội.

Đi hơn hai giờ, tới gần giữa trưa, ngang qua một tửu lầu lớn tên là “Tuý Nan Vong”, Hoàng Tiểu Long dừng lại. Nhìn thực khách đang ra vào không ngớt ở cửa tửu lầu, Hoàng Tiểu Long quay đầu nói với Triệu Thư, Vu Minh và Phí Hầu: “Nhìn tửu lâu này, hẳn là đồ ăn cũng được, chúng ta vào đây ăn gì cái nhỉ?”

“Vâng, thiếu chủ!” Ba người kia cung kính tuân theo. Trước mặt người ngoài, Triệu Thư cũng sửa miệng mà gọi Hoàng Tiểu Long là thiếu chủ.

Vì vậy bốn người Hoàng Tiểu Long bước vào toà tửu lầu Tuý Nan Vong này.

Tửu lầu này được chia làm ba tầng. Khi bốn người Hoàng Tiểu Long đi vào tầng một thì đã không còn chỗ trống, nên bốn người lên tầng hai. Tầng hai tuy vẫn còn bàn ghế, nhưng số lượng còn thừa thì không nhiều, chỉ có hai chỗ, mà đám người Hoàng Tiểu Long lại có bốn người.

“Chúng ta lên tầng ba.” Hoàng Tiểu Long nói.

Ngay khi bốn người Hoàng Tiểu Long định lên tầng ba, hai tên tiểu nhị của tửu lầu canh ở cầu thang lên tầng ba ngăn bốn người Hoàng Tiểu Long lại, khách khí mà nói: “Rất xin lỗi các vị, tầng ba của tửu lâu Tuý Nan Vong bọn ta chỉ dành cho những người có tước vị từ Nam tước trở lên của Đoạn Nhận đế quốc mới lên được.”

Hai người dù nói rất khách khí, nhưng ánh mắt kia vẫn toát lên vẻ mắt chó thấy người thấp.

Triệu Thư và Vu Minh tức thì lạnh lùng, mà Vu Minh thì phóng thích khí thế trên người ra.

Trên bầu trời bên trên tửu lâu Tuý Nan Vong, từng cơn lốc hình thành, xoáy tròn, gầm thét.

Đột nhiên toàn bộ dòng khí trong tửu lầu Tuý Nan Vong như ngừng lại. Toàn bộ tửu lầu vốn ầm ĩ tiếng tranh cãi say rượu bỗng yên lặng lại. Tất cả thực khách ở tầng một, tầng hai, thậm chí là tầng ba đều hoảng sợ nhìn Vu Minh ở tầng hai.

Ở dưới uy áp, hai tên tiểu nhị kia suýt nữa thì không thở được, vẻ mặt đầy sợ hãi. Chân chúng mềm nhũn, tức thì quỳ rạp xuống.

“Khí thế kia mạnh thật! Người trung niên kia chắc chắn là Tiên thiên Cửu giai, thậm chí là Tiên thiên Thập giai, đã tới rất gần Thánh Vực rồi!”

“Bốn người kia là ai? Xem ra người trung niên đó là hộ vệ của thiếu niên kia à?!”

Trên tầng hai có không ít cường giả hoàng thành và cường giả tới từ các vương quốc khác, khi cảm ứng được khí thế của Vu Minh, bọn họ hoảng sợ, xì xào bàn tán.

Trong Đoạn Nhận hoàng thành này, cường giả Tiên thiên tuy không hiếm thấy, nhưng cường giả trên Tiên thiên cấp bảy lại cực kỳ ít.

Tiên thiên từ Nhất giai tới cấp ba được gọi là Tiên thiên sơ cấp, từ cấp bốn tới cấp sáu là trung cấp, cấp bảy mới là cao cấp. Cường giả Tiên thiên cao cấp có địa vị và thân phận hoàn toàn khác với Tiên thiên sơ cấp.

Trong đám hoàng tử của Đoạn Nhận đế quốc, vị hoàng tử với thiên phú mạnh nhất là Đoạn Vô Ngân cũng mới chỉ Tiên thiên Thập giai.

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ, một người đàn ông trung niên mặc trang phục của lão bản tửu lầu vội vã chạy tới, dẫn theo hai tên hộ vệ. Hai tên hộ vệ này cũng là Tiên thiên, chẳng qua chỉ là Tiên thiên Nhị giai.

Lão bản tửu lầu đi lên thì đi tới trước người Vu Minh, cung kính hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Chờ khi biết chuyện, lão bản tửu lầu liên tục xin lỗi với bốn người Hoàng Tiểu Long và Vu Minh. Lúc này hắn ta thật sự muốn vung đao giết luôn hai tên tiểu nhị kia.

“Công tử, ta sẽ sắp xếp phòng khách quý ở tầng ba cho công tử ngay đây.” Lão bản tửu lầu vừa cung kính mời bốn người Hoàng Tiểu Long lên tầng ba, vừa nói.

Hoàng Tiểu Long vốn không định lên, nhưng không ngờ Vu Minh phóng thích khí thế ra lại dẫn đến kết quả như vậy. Hiện giờ hắn chỉ có thể theo ý tốt và sự cung kính của lão bản tửu lầu mà cùng Triệu Thư, Vu Minh và Phí Hầu lên tầng ba. Nhưng như vậy cũng tốt, thôi thì ngẩng cao đầu mà tiến vào Đoạn Nhận hoàng thành thôi.

Mười ngày sau, đến trận Hoàng Thành chi chiến, Hoàng Tiểu Long muốn khiêm tốn nhỏ nhẹ thôi cũng không được. Nếu đã như vậy, hiện giờ dù có thu hút sự chú ý thì cũng không sao cả.

Đương nhiên lần này Hoàng Tiểu Long có được Vũ hồn Hắc Long thay mặt Lạc Thông vương quốc, đại diện cho học viện Tinh Không tham gia Hoàng Thành chi chiến, nên hoàng thất Đoạn Nhận đế quốc và một số thế lực khác chắc chắn đã biết và cũng đã chú ý tới hắn.

Lão bản tửu lầu cung kính mời bốn người Hoàng Tiểu Long lên tầng ba rồi thì dẫn bốn người tới phòng khách quý số ba.

Tầng ba có tất cả hai mươi gian phòng khách quý. Số càng cao thì thân phận địa vị lại càng tôn quý.

Gian phòng khách quý số một được lập ra cho cường giả Thánh Vực, nhưng luôn để trống quanh năm. Đương nhiên nếu lão bản tửu lầu biết được trong bốn người Hoàng Tiểu Long có Triệu Thư là cường giả Thánh Vực, sợ rằng sẽ sợ tới đái ra quần mà mời bốn người Hoàng Tiểu Long vào gian phòng khách quý số một.

Tửu lầu Tuý Nan Vong mặc dù là một trong những tửu lầu lớn ở Đoạn Nhận hoàng thành, nhưng cũng chỉ hôm thành lập là có cường giả Thánh Vực ở lại, cho nên luôn để trống gian phòng khách quý số một kia.

Bốn người Hoàng Tiểu Long bước vào gian phòng khách quý số ba. Bên trong gian phòng được trang trí cực kỳ lộng lẫy, tựa như một biệt thự nhỏ.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng Tiểu Long bảo lão bản tửu lầu cho bọn họ một bàn rượu và đồ ăn ngon nhất tửu lầu này. Lão bản tửu lầu xác nhận, thế mới lui xuống.

Mà khi bốn người Hoàng Tiểu Long được lão bản tửu lầu mời vào gian phòng khách quý số ba, trong gian phòng khách quý số hai, một thanh niên mặc cẩm bào màu vàng, tuổi tầm hai lăm, hai sáu đang ngồi đó. Người này đẹp đẽ tới mức yêu dị, đặc biệt là đôi mắt kia, khi chuyển động tròng mắt sẽ hiện ra ánh sáng màu vàng.

Người trẻ tuổi giơ tay phải lên vẫy vẫy, nói với gã hộ vệ sau lưng: “Ngươi đi điều tra thân phận bốn người kia đi. Trong vòng một giờ, ta muốn biết lai lịch và thân phận của bốn kẻ đó.”

“Vâng, công tử!” Tên hộ vệ kia cung kính vâng dạ rồi lui ra ngoài.

Người trẻ tuổi gõ nhẹ lên bàn, vang lên tiếng lạch cạch, tạo nên một giai điệu khá hay ho.

Lúc này, một nữ tử đẹp vô cùng, đẹp đến mức vẻ đẹp ấy như có thể nhỏ thành nước, tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm cười khanh khách như châu ngọc rơi, như cạo vào lòng người, đôi gò bồng đảo không ngừng rung lên, dường như sẽ nảy ra bất cứ lúc nào.

Nàng ta ngừng cười, khẽ hé đôi môi đỏ mọng mà nói: “Không ngờ Tuyệt Tình công tử của chúng ta lại có lúc cảm thấy hứng thú với kẻ khác.”

Người trẻ tuổi mặt vô cảm: “Triệu Vô Cơ ngươi còn hứng thú với bọn họ hơn ta.”

Triệu Vô Cơ cười nũng nịu, nhích lại gần người trẻ tuổi kia, cả người như áp lên người trẻ tuổi, còn áp áp bầu ngực của mình lên hắn, cười nói: “Lúc này ngươi lại sai rồi, hiện giờ ta chỉ cảm thấy hứng thú với ngươi thôi.”

Đám hộ vệ trong phòng khách quý số hai giật mình, đứng thẳng.

Người trẻ tuổi Tuyệt Tình công tử thì lạnh lùng đẩy Triệu Vô Cơ ra: “Ta thì không có hứng thú với ngươi.”

Nghe vậy, Triệu Vô Cơ cười đầy xán lạn: “Cũng vì ngươi không hứng thú với ta nên ta mới có hứng thú với ngươi.”

Sau đó, hộ vệ vừa đi điều tra trở về, bẩm báo: “Công tử, đã tra ra được người trẻ tuổi tóc đen kia tên là Hoàng Tiểu Long, là người đại diện cho học viện Tinh Không ở Lạc Thông vương quốc tới Đoạn Nhận hoàng thành tham gia Hoàng Thành chi chiến, thực lực là Hậu Thiên Thập giai hậu kỳ đỉnh phong.”

Triệu Vô Cơ bật cười đầy kiêu căng, nói: “Một tên tiểu tử Hậu Thiên Thập giai hậu kỳ đỉnh phong mà thôi, loại nam tử không hàng này, bà đây càng không có hứng thú.”

Lúc này hộ vệ kia bẩm báo tiếp: “Nhưng Hoàng Tiểu Long này năm nay mới mười bảy tuổi!”

“Mười bảy tuổi!” Tuyệt Tình công tử và Triệu Vô Cơ giật mình.

Mười bảy tuổi mà Hậu Thiên Thập giai hậu kỳ đỉnh phong?!

“Sao có thể được? Không thể nào! Làm sao mới mười bảy tuổi mà đã tu luyện tới Hậu Thiên Thập giai hậu kỳ đỉnh phong được?!” Triệu Vô Cơ bật thốt.

Theo những gì nàng biết, cho dù Vô Ngân công tử Đoạn Vô Ngân, người đứng đầu ngũ đại công tử ở Đoạn Nhận đế quốc, thân là hoàng tử cũng không thể đột phá tới Hậu Thiên Thập giai đỉnh phong vào năm mười bảy tuổi được!

“Là tin tức chính xác!” Hộ vệ kia nói tiếp: “Thuộc hạ đã xác minh tuổi của Hoàng Tiểu Long. Vũ hồn của hắn là thần long Viễn cổ, Vũ hồn Thập giai song long nhất lưu, Hắc Long!”

“Vũ hồn Thập giai song long nhất lưu, Hắc Long!” Tuyệt Tình công tử và Triệu Vô Cơ lại khiếp sợ. Nhưng Tuyệt Tình công tử lập tức nhướng mày, cho dù Hoàng Tiểu Long này có được Vũ hồn Thập giai song long nhất lưu kia, nhưng tốc độ tu luyện không thể nhanh như vậy chứ!

Hắn cũng có Vũ hồn Thập giai song long nhất lưu, lại có gia tộc dốc sức bồi dưỡng, nhưng tốc độ tu luyện lại không hề khủng khiếp như Hoàng Tiểu Long này.

Hiển nhiên Triệu Vô cơ cũng nghĩ tới vấn đề này, trầm ngâm suy nghĩ.

“Ba người kia thì sao?” Tuyệt Tình công tử hỏi hộ vệ.

Hộ vệ nhanh chóng đáp: “Trong ba người kia, một người tên là Phí Hầu, là sư đệ của nguyên soái Hạo Thiên ở Lạc Thông vương quốc, nhưng đều cùng nguyên soái Hạo Thiên kia gọi Hoàng Tiểu Long làm thiếu chủ. Kỳ quái là Hoàng Tiểu Long này sinh ra trong một gia tộc bình thường ở Lạc Thông vương quốc, xuất thân rất tầm thường.”

Kim quang loé lên trong đôi mắt Tuyệt Tình công tử: “Hoàng Tiểu Long này có thân phận khác!”

Bằng không một kẻ với xuất thân bình thường há có thể khiến nguyên soái của một vương quốc gọi là thiếu chủ được!

Triệu Vô Cơ gật đầu.

“Hai người còn lại thì sao?” Tuyệt Tình công tử hỏi tiếp.

Hộ vệ kia chần chờ một lát rồi nói: “Về hai người đó, thuộc hạ tạm thời chưa tra được.”

“Không tra được?!” Tuyệt Tình công tử bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.