Vô Địch Kiếm Vực

Chương 61: Chương 61: Tặng kiếm




Thiên trưởng lão chỉ vào trong đó một vòng nhỏ lam nhạt, nói:

- Cái truyền tống trận này là truyền tống đến Triều Dương Thành, ngươi đi Triều Dương Thành xong, có thể lựa chọn ma thú cưỡi đến An Nam thành. Đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng truyền tống trận tại thành trì của Đại Tần đế quốc, chỉ có điều giá cả rất đắt!

Nghe vậy, Dương Diệp nhẹ gật đầu. Triều Dương Thành hắn biết, là Kinh châu một tòa thành lớn, chỉ gần với Kinh châu chủ thành. Còn vì sao Kiếm Tông không có truyền tống trận ở An Nam thành, Dương Diệp có chút khó hiểu, nhưng vừa suy nghĩ lập tức hiểu rõ. Đối với Kiếm Tông mà nói, An Nam thành chỉ là một thành nhỏ, không đáng giá để Kiếm Tông ở An Nam thành xây dựng truyền tống trận, phải biết rằng, thành lập truyền tống trận cũng cực kỳ tốn kém!

Thiên trưởng lão từ trong lòng lấy ra hai tấm phù lục đưa cho Dương Diệp, nói:

- Đây là một tấm hạ phẩm Thần Hành phù cùng trung phẩm Trị Liệu phù, Thần Hành phù có thể làm cho tốc độ của ngươi đề thăng ba thành trong hai canh giờ, còn Trị Liệu phù này, chỉ cần ngươi bị thương không chết, đều có thể rất nhanh chữa khỏi!

Nhìn Thiên trưởng lão đưa tới hai tấm phù lục, nội tâm Dương Diệp ấm áp, hắn biết, Thiên trưởng lão mặc dù là trưởng lão ngoại môn, thế nhưng loại phù lục này đối với Thiên trưởng lão mà nói, cũng xem như rất trân quý. Phải biết rằng, không có hơn vạn điểm cống hiến tông môn, nhất định không đổi được loại phù lục này! Mà làm một trưởng lão ngoại môn, một tháng cùng lắm là được mấy trăm điểm cống hiến mà thôi!

Hai tấm phù lục đối với Dương Diệp mà nói, cũng không tính là rất trân quý, thế nhưng phần tâm ý này của Thiên trưởng lão làm cho Dương Diệp rất cảm động! Thiên trưởng lão mặc dù nói là sẽ không giúp hắn, thế nhưng hành động tặng phù không phải là đang giúp hắn sao?

Dương Diệp hít sâu một hơi, không có cự tuyệt, nhận lấy hai tấm phù lục, nghiêm túc nói:

- Cảm tạ Thiên trưởng lão!

Thiên Trưởng lão cười lắc đầu, nói:

- Hai tấm phù lục mà thôi, cảm tạ cái gì? Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy. Đi thôi!

Dương Diệp hướng về phía Thiên trưởng lão thi lễ một cái, sau đó xoay người đi tới lam sắc vòng tròn, lúc Dương Diệp đang muốn đi đến lam sắc vòng tròn, một âm thanh trong trẻo làm cho bước chân của Dương Diệp ngừng lại!

- Tiểu tạp dịch ngươi chờ đó cho ta, chờ nha...

Đó là Bảo Nhi âm thanh.

Nghe được âm thanh này, Dương Diệp xoay người hướng dưới đài nhìn lại, chỉ thấy Bảo Nhi đang nhanh chóng chạy tới gần, vừa chạy vừa không ngừng vẫy tay.

Nhìn thấy Bảo Nhi, Thiên trưởng lão khóe miệng giật một cái, sau đó nói:

- Trước đây lúc ngươi ở Kiếm nô tháp, nàng chờ ở bên ngoài hai mươi ngày, cuối cùng ngươi vẫn không ra ngoài, nàng trở về Phù phong. Thôi, hai người các ngươi tâm sự thật tốt đi, ta sẽ không can thiệp!

Nói xong, Thiên trưởng lão cũng không đợi Dương Diệp đáp lời, hướng phía bên kia nhảy qua, sau khi hạ xuống, nhảy mấy cái liền biến mất khỏi tầm mắt Dương Diệp.

Nhìn Thiên trưởng lão giống như đang chạy trối chết, Dương Diệp lắc đầu cười, xem ra trưởng lão ngoại môn đối với Bảo Nhi rất là kiêng kỵ cùng đau đầu!

Bảo Nhi chạy tới trước mặt Dương Diệp, từng hơi từng hơi thở dốc lấy, giống như có chuyện quan trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tự như một quả táo vậy, rất là đáng yêu.

- Đừng có gấp, nghỉ ngơi một chút đã, ta chưa đi!

Dương Diệp cười nói.

Bảo Nhi trừng Dương Diệp một cái, nghỉ ngơi một lát sau, nàng mới nói:

- Tiểu tạp dịch, Bảo Nhi hận ngươi chết đi được, ngươi đi cũng không tìm ta, ngươi nói, ngươi có xem ta là bằng hữu hay không?

- Bảo Nhi, ta cũng mới tới đây không bao lâu! Hơn nữa ta cũng không biết Phù phong ở nơi nào, ta làm sao tìm được ngươi!

Dương Diệp oan ức nói.

- Ta mặc kệ!

Bảo Nhi hừ nói:

- Ngươi lại dám để ta chờ hai mươi ngày, ngươi phải bồi thường nha!

- Đây mới là mục đích của ngươi ư!

Dương Diệp nói.

Bảo Nhi vừa bình thường xong lại tiếp tục đỏ mặt, giống như thẹn quá thành giận, nhấc chân phải lên hung hăng đạp Dương Diệp một cái, nói:

- Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ngươi để cho ta tức giận, ngươi đem tiểu tử kia cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi, ta muốn tiểu tử kia...

Dương Diệp có chút đau đầu, Bảo Nhi thật đúng là đối với tiểu tử kia mê mệt rồi! Chỉ là, coi như hắn nguyện ý trao tiểu tử kia cho Bảo Nhi, thế nhưng liệu tiểu tử kia có đồng ý hay không?

- Tiểu tạp dịch, ngươi đưa tiểu tử kia cho ta đi. Ta cam đoan, tiểu tử kia theo ta sẽ được ăn no uống say, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ nó, ta sẽ nuôi nó mập mập mạp mạp, có được không? Nó theo ngươi, chắc chắn sẽ không hạnh phúc, ngươi là quỷ nghèo!

Bảo Nhi nói.

Dương Diệp đen mặt, nói ta nghèo, ta nhận, thế nhưng cái gì gọi là theo ta sẽ không hạnh phúc? Dương Diệp rất muốn mang Bảo Nhi vứt xuống vòng xoáy đan điền, để nàng nhìn tiểu tử kia ở trong ao huyền khí có bao nhiêu hạnh phúc!

Dương Diệp suy nghĩ một chút, ôn nhu nói:

- Bảo Nhi, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi muốn tiểu tử kia, vậy thì phải cần tiểu tử kia có cảm tình với ngươi, để nó xem ngươi là bằng hữu, chỉ cần tiểu tử kia xem ngươi là bằng hữu, về sau ngươi muốn nó theo ngươi, nó còn có thể cự tuyệt sao?

- Nhưng mà tiểu tử kia vẫn theo ngươi, Bảo Nhi đều không có thời gian cùng nó bồi dưỡng cảm tình! Nếu không như vầy đi, ngươi nhường tiểu tử kia cho ta, để cho ta cùng nó bồi dưỡng cảm tình được không? Đương nhiên, ta sẽ không bạc đãi ngươi!

Nói qua, Bảo Nhi lấy ra một cái kiếm hạp, đưa cho Dương Diệp nói:

- Ngươi xem bảo bối này, đây chính là một cái đại bảo bối, bên trong có 36 chuôi Hoàng cấp thượng phẩm huyền kiếm, trên kiếm hạp còn có một cái minh văn, là một Huyền cấp trung phẩm kiếm trận, rất rất rất rất rất lợi hại!

Nhìn kiếm hạp kia, nhịp tim Dương Diệp không kìm được đập nhanh lên, thứ này vừa nhìn đã biết là đồ tốt, chỉ là tiểu tử kia thực sự không thể nhường!

Dương Diệp hít sâu một hơi, tận lực không thèm nghĩ đến kiếm hạp, nhìn Bảo Nhi tựa như một tiểu hồ ly, trong lòng có chút buồn cười, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, tiểu ma nữ này đầu tiên là mạnh bạo, sau đó là tới mềm, hiện tại lại tới cám dỗ, vì có được tiểu tử kia, tiểu ma nữ thật sự có thể dùng mọi thủ đoạn!

Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói:

- Bảo Nhi, thành thật mà nói, ta đã bị kiếm hạp mê hoặc rồi. Nhưng mà Bảo Nhi, tiểu tử kia thực sự không thể cho ngươi, sở dĩ nó theo ta, là bởi vì một ít nguyên nhân ta cũng không hiểu rõ, hơn nữa tiểu tử kia với ngươi giống nhau, là bằng hữu của ta, ta không có quyền tặng nó cho người nào!

Bảo Nhi trầm mặc, một lát sau, nói:

- Có thể, nhưng mà ta thực sự rất thích tiểu tử kia nha, thực sự rất thích đó!

- Mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ!

Nội tâm Dương Diệp thở dài, cưng chiều xoa đầu Bảo Nhi, ôn nhu nói:

- Bảo Nhi, ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm bạn với tiểu tử kia, hay là xem nó như sủng vật để nuôi?

- Điều đó có khác nhau sao?

Bảo Nhi trừng mắt nhìn, nói.

- Đương nhiên là khác!

Dương Diệp nói:

- Ngươi biết tiểu tử kia vì sao nguyện ý theo ta không?

- Bởi vì nó biết ngươi trước!

Dương Diệp khóe miệng giật một cái, sau đó nhẹ gật đầu, nói:

- Được rồi, đấy cũng tính là một cái lý do. Thế nhưng ngươi biết nó vì sao không bị hấp dẫn bởi ngươi, mà tiếp lựa chọn theo ta không?

Bảo Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:

- Chắc là ngươi cho nó thứ tốt hơn!

Dương Diệp hết chỗ nói rồi, nha đầu kia cho rằng là đùa giỡn sao? Ngươi có thể hỏi một câu vì sao không?

Dương Diệp quyết định không hỏi, trực tiếp tiến nhập chủ đề, nói:

- Tiểu tử kia sở dĩ theo ta, là bởi vì ta cùng nó là bằng hữu, nó đem xem ta là bằng hữu, ta cũng coi nó là bằng hữu. Nó theo ta, nó vẫn tự do, nó muốn đi lúc nào đều được. Thế nhưng nếu như theo lời của ngươi, ngươi sẽ nuôi nó như sủng vật, nó sẽ mất đi tự do, nếu như là ngươi, ngươi nguyện ý mất đi tự do sao?

Bảo Nhi hồ nghi nhìn Dương Diệp một chút, nói:

- Tiểu tạp dịch, có phải ngươi đang gạt Bảo Nhi hay không? Trước đây gia gia không muốn cho Bảo Nhi đồ vật, hắn sẽ nói rất nhiều đạo lý.

Dương Diệp:

- ...

Lúc Dương Diệp không nói, Bảo Nhi lại nói:

- Nhưng ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý, về sau ta sẽ không cùng ngươi giành tiểu tử. Ta sẽ thử cùng tiểu tử kia làm bằng hữu, đúng, làm bằng hữu, không biến nó thành sủng vật!

Nghe vậy, Dương Diệp nhẹ thở ra một hơi, tiểu ma nữ rốt cuộc thông suốt.

Bảo Nhi mang kiếm hạp đưa vào trong tay Dương Diệp, nói:

- Đồ bỏ đi này sẽ cho ngươi, để trong giới chỉ của ta chỉ chật chỗ. Được rồi, không sao, ta trở về Phù phong.

Nói xong xoay người rời đi, đi hai bước, giống như nghĩ tới điều gì, lại xoay người, nói:

- Tiểu tạp dịch, gia gia đã sắp trở về rồi, ngươi cũng không thể để phù văn chi đạo hạ xuống, gia gia cũng rất nghiêm khắc!

- Đương nhiên sẽ không!

Dương Diệp cười nói.

Bảo Nhi đầu nhỏ gật một cái, sau đó huơ tay nhỏ, một bước nhảy nhót rời đi.

Nhìn Bảo Nhi hai bím tóc tung bay, Dương Diệp cười cười. Cúi đầu nhìn một chút kiếm hạp trong tay, trong lòng ấm áp.

Lắc đầu, Dương Diệp đưa kiếm hạp bỏ vào nạp giới, sau đó đi vào trong tuyền tống trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.