Vô Củ

Chương 121: Chương 121: Ý đồ Xấu




Ngô Củ cùng Tề Hầu đến, rất nhiều sứ thần cũng ân cần hướng Ngô Củ hỏi thăm thương thế làm sao, còn đưa tới dược liệu quý, vân vân...

Sứ thần Trịnh quốc Phó Hà cũng đưa tới dược liệu, một mặt ân cần nói:

“Không nghĩ tới ngày tốt như vậy lại xảy ra chuyện như thế. Đây là một ít tâm ý của Trịnh quốc, kính xin Tề Công cùng đặc sứ nhận cho.”

Tề Hầu liếc mắt nhìn, là dược liệu quý báu. Bởi vì bọn họ đi ra lần này không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, nên cũng không có mang thuốc gì quý. Bây giờ có người đưa tới dược liệu quý, đang cần, Tề Hầu liền từ chối thì bất kính, đành nhận lấy.

Các sứ thần bị chặn ở bên ngoài, thế nhưng Ngô Củ cùng Tề Hầu có thể vào, dù sao bọn họ cũng là “người bị hại“.

Hai người rất mau đi vào, còn chưa tới nội thất, liền nghe giọng Đái Thúc Bì cùng Hoa đại phu. Hai người kia lại tới nữa rồi, hơn nữa còn tranh luận không ngớt.

Hoa đại phu nói:

“Đái Thúc Bì! Ngươi thật là to gan! Dám mưu hại quốc quân, còn muốn mưu hại cả đặc sứ Tề quốc?! Thích khách kia rõ ràng chính là ngươi an bài bên cạnh quốc quân. Bây giờ thích khách bị bắt, ngươi liền chối bỏ? Còn nữa, y quan kia là người nhà của phu nhân ngươi phải không? Ngày thường Đái Thúc Bì ngươi vẫn nhét người vào cung, đem thân tín của mình xếp vào bên cạnh quốc quân. Quốc quân mở một con mắt nhắm một con mắt thì thôi, không nghĩ tới ngươi thật ác độc, ám sát không đủ, còn muốn hạ độc!”

Đái Thúc Bì tức giận nói:

“Ngươi... Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người! Tại sao là ta làm? Ta không có, không phải ta làm!”

Hoa đại phu nói:

“Lẽ nào thích khách kia không phải ngươi an bài làm tự nhân? Lẽ nào y quan kia không phải ngươi tiến cử? Tất cả đều là thân tín của ngươi, ngươi còn muốn chống chế?”

Đái Thúc Bì kích động nói:

“Rõ ràng cho thấy có người muốn hãm hại ta! Quân thượng minh giám, tất nhiên sẽ trả ta thanh bạch!”

Hoa đại phu cười lạnh, nói:

“Quân thượng minh giám? Quân thượng hôm qua khá hơn một chút, hôm nay trúng độc thành nặng như vậy, đã hôn mê bất tỉnh. Ta thấy ngươi là sợ Quân thượng mở mắt ra sẽ lấy mạng của ngươi thôi!”

Hai người tranh luận không ngớt. Ngô Củ cùng Tề hầu đi vào, hai người bọn họ còn đỏ mặt tía tai tranh luận. Tề Hầu cùng Ngô Củ đi tới, hai người kia thấy được, hơi có chút dịu lại, thế nhưng cũng không ai cam lòng yếu thế.

Triển Hùng ngồi ở bên giường lau mồ hôi cho Tống Công. Tống Công bởi vì vết thương có chút thối rữa đưa đến sốt cao, vẫn luôn nhắm mắt lại chảy nước mắt, hơn nữa mồ hôi hột cuồn cuộn, còn co giật. Triển Hùng lo lắng lau mồ hôi cho hắn.

Thuốc cũng đã uống, không biết có thể có tác dụng hay không.

Đái Thúc Bì vừa thấy tình huống này, vội vã quay đầu nói với Công tử Mục Di.

“Công tử, bây giờ Quân thượng bệnh nặng, ngài chính là giám quốc, không có ai so với ngài quyền uy cao hơn. Xin Công tử cho Thúc Bì lẽ phải a!”

Hoa đại phu nói:

“Công tử, Đái Thúc Bì chính là cậy già lên mặt, muốn Công tử thương hại. Công tử tuyệt đối đừng tin hắn. Người đâu đem phản thần Đái Thúc Bì áp giải xuống!”

Đái Thúc Bì quát một tiếng.

“Ngươi dám?!”

Hoa đại phu nói:

“Tru diệt phản thần, vì sao không dám?”

Thị vệ phía ngoài nghe được âm thanh, thế nhưng không dám tùy tiện hành động. Dù sao một là quốc tướng, một người khác là đại danh đỉnh đỉnh Hoa thị. Đều là người quyền khuynh triều chính, thị vệ cũng không biết nghe ai.

Bên ngoài, nhóm sứ thần đều nghe thấy được, dồn dập ngóng cổ xem trò vui, cửa tẩm cung suýt nữa không ngăn được.

Vào lúc này Tử Ngư sừng sộ lên. Cái này học theo bộ dáng Triển Hùng hôm qua. Tử Ngư đột nhiên lạnh giọng nói:

“Được rồi!”

Tử Ngư còn nhỏ, giọng nói cũng không có thay đổi, nói thật còn có chút bi bô. Nhưng lúc này Tử Ngư lại phát ra một tiếng quát lạnh, Đái Thúc Bì cùng Hoa đại phu sợ hết hồn.

“Quân phụ nếu tỉnh, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy nồng cốt Tống triều đấu tranh nội bộ. Quốc tướng cùng Hoa đại phu đều là đại phu Tống quốc, đạo lý này còn muốn một đứa bé ba tuổi dạy các ngươi sao?”

Tử Ngư lạnh giọng nói chuyện, cũng có chút uy nghiêm. Đừng nói là Đái Thúc Bì cùng Hoa đại phu, ngay cả Ngô Củ và Tề Hầu đều có chút giật mình.

Đứa nhỏ thật thông minh, sau này tất nhiên không thể đo lường!

Đái Thúc Bì cùng Hoa đại phu đều không dám nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là nói:

“Vâng, Công tử dạy phải.”

Tử Ngư còn nói:

“Nếu như vậy, làm phiền hai vị Thượng đại phu kết thúc thăm bệnh, đều đi về trước đi. Chuyện còn lại, bổn Công tử sẽ điều tra rõ.”

Nói xong, Tử Ngư còn vung tay một chút. Đái Thúc Bì cùng Hoa đại phu tuy không cam lòng, thế nhưng bây giờ người Tề quốc trước mặt, cũng không tiện vô lễ, cũng chỉ có thể chắp tay lui xuống, rất mau ra khỏi tiểu tẩm cung.

Chờ hai người ra khỏi tiểu tẩm cung, lúc này Tử Ngư mới nhụt chí ngồi ở bên cạnh giường, một mặt muốn khóc. Triển Hùng vội vàng đem Tiểu Tử Ngư ôm lấy, nói:

“Ngoan, Tử Ngư làm thật tốt.”

Tử Ngư ôm Triển Hùng, nói:

“Triển sư phó, làm sao bây giờ? Quân phụ vẫn chưa tỉnh lại, hai vị đại phu liền hùng hổ doạ người, người ám sát cùng hạ độc không tìm được.”

Ngô Củ vào lúc này nói:

“Ai nói không tìm được?”

Ngô Củ vừa nói như thế, thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Triển Hùng liền vội vàng nói:

“Nhị ca đã tìm được người hạ độc?”

Ngô Củ cười cười, sắc mặt còn có chút tái nhợt. Dù sao giằng co nửa ngày, tay còn có chút sưng, may mà phát hiện đến sớm.

Ngô Củ nói:

“Chủ mưu ám sát và hạ độc, e rằng là một người, hơn nữa còn là mật thám ở Tống quốc.”

Tiểu Tử Ngư không biết cái gì gọi là mật thám, một mặt ngơ ngác nhìn Ngô Củ. Dù sao Tử Ngư tuổi quá nhỏ, học quân phụ cùng Triển Hùng bộ dạng nói chuyện, thế nhưng chẳng hề hiểu ý tứ.

Triển Hùng cảm thấy Ngô Củ nói không sai. Thích khách xâm nhập vào trong cung, còn lặng yên không một tiếng động hạ độc, tuyệt đối là mật thám làm, không thì không thể làm dễ dàng như thế.

Vừa nãy Hoa đại phu nói rất có lý. Đái Thúc Bì đổi người ở bên cạnh Tống Công, còn có y quan là khả nghi nhất. Mà nếu như là Đái Thúc Bì thì cũng quá rõ ràng, phảng phất trên mặt dán vào hai chữ “hung thủ“.

Cho nên vẫn có thể có người vu oan hãm hại Đái Thúc Bì. Dù sao Đái Thúc Bì tại Tống quốc cũng coi như là quyền khuynh triều chính, người muốn thay thế hắn sẽ không ít, cũng không biết hắn đắc tội bao nhiêu người.

Ngô Củ nói:

“Chúng ta không biết tình huống cụ thể, không biết bọn họ trong triều đình cụ thể tranh luận gì. Thế nhưng Củ khẳng định, người này trong triều đình có địa vị vô cùng quan trọng, không bằng như vầy...”

Ngô Củ sắc mặt tuy rằng tái nhợt, thế nhưng cười híp mắt nói với mọi người mấy câu. Triển Hùng nói:

“Như vậy... có thể được không?”

Ngô Củ liếc mắt nhìn Tiểu Tử Ngư, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ, nói:

“Chớ xem thường Tống công tử. Tống công tử vừa mới nói hai câu kia đã khiến người rất kinh sợ.”

Tề Hầu là bất đắc dĩ nhìn Ngô Củ, nói:

“Ý đồ xấu?”

Tống Công vẫn còn đang hôn mê. Bản thân vết thương đã cầm máu, mà bởi vì trúng độc cho nên bệnh tình lại bắt đầu nặng, chuyển thành sốt cao không ngừng, mơ mơ màng màng, luôn nói mê sảng.

Ngô Củ và Tề Hầu mang theo Tiểu Tử Ngư đi trù tính kế hoạch dẫn ra hung thủ. Triển Hùng lưu lại chăm sóc Tống Công. Hiện tại Triển Hùng là bị dọa cho sợ rồi, chuyện chăm sóc là tự thân làm, cũng không dám để cho người khác. May là Triển Hùng thoạt nhìn thô, kỳ thực tâm tư tinh tế, cũng biết chăm sóc người. Dù sao hắn rời khỏi Lỗ quốc, đều là tự mình chăm sóc chính mình, ban đầu không thể, sau đó cũng thành thục.

Triển Hùng ngồi ở bên giường, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán cho Ngự Thuyết. Ngự Thuyết vẫn luôn mơ mơ màng màng, đầu tiên là nói mớ, sau đó lại khóc, giằng co một hồi lâu.

Triển Hùng gọi tự nhân thay đổi nước nóng, liền đem khăn sạch bỏ vào, vắt khô, định lau tiếp. Lúc này hắn phát hiện Ngự Thuyết mở mắt ra. Đôi mắt rất đỏ, hai má cũng rất nóng, bởi vì sốt cao vẫn không có giảm xuống.

Ngự Thuyết mê man mở mắt ra, có chút vô thần kinh ngạc nhìn Triển Hùng. Triển Hùng một trận kinh hỉ, vội vã quỳ xuống bên giường, dựa vào bên cạnh giường, lấy khăn nhẹ nhàng lau trán Ngự Thuyết, thấp giọng nói:

“Cảm giác khá hơn không?”

Ngự Thuyết ngơ ngác nhìn Triển Hùng, thật lâu không phản ứng gì. Triển Hùng cho là hắn sốt đến hồ đồ rồi, căn bản không tỉnh. Thế nhưng Ngự Thuyết đột nhiên lẩm bẩm nói:

“Ta sao... nằm mơ...”

Ngự Thuyết động ngón tay mấy lần, muốn duỗi tay, còn nghiêng đầu. Triển Hùng bị dọa cho phát sợ, vội vã đỡ lấy đầu của hắn, không cho hắn nghiêng đầu. Dù sao vết thương của hắn trên cổ, tuyệt đối không thể động, hơi động liền nứt ra. Hơn nữa hiện tại bị thối rữa sưng lên càng không dễ dàng khép lại.

Triển Hùng không cho Ngự Thuyết động, Ngự Thuyết không động, chỉ là giơ tay lên, duỗi tay nắm lấy tay Triển Hùng, lẩm bẩm nói:

“Triển Hùng...”

Triển Hùng nghe hắn gọi chính mình, nói:

“Là khát nước? Ta bưng chút nước ấm đến?”

Ngự Thuyết lại không để ý đến lời hắn, chỉ là nắm tay của hắn, lẩm bẩm lại gọi một tiếng.

“Triển Hùng!”

Sau đó hai má Ngự Thuyết nhẹ nhàng cọ mu bàn tay Triển Hùng. Triển Hùng sững sờ. Trong đôi mắt Ngự Thuyết tất cả đều là ỷ lại, căn bản không có loại kiêu ngạo như ngày thường.

Ngự Thuyết mở mắt ra một chốc, liền mệt không chịu được, vô cùng hao tâm tổn sức, liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, lẽ ra nên bắt đầu thảo luận. Mà bởi vì Tống Công bệnh nặng, chúng thần tiến cung tụ tập tại cửa Lộ Tẩm cung. Cũng đều biết chắc chắn sẽ không bắt đầu thảo luận, mọi người lập tức muốn tản đi. Nào có biết vừa lúc này, đột nhiên có tự nhân truyền nhóm triều thần tiến vào Lộ Tẩm cung lâm triều.

Tất cả mọi người giật mình, dồn dập đi vào Lộ Tẩm cung, phân loại hai bên ngồi xuống. Rất nhanh liền có tự nhân đi ra, hai hàng tự nhân chậm rãi đi ra hộ tống một người. Tiểu Tử Ngư một thân áo bào màu đen đi ra.

Một đứa bé từ giữa điện chậm rãi đi ra, mọi người dồn dập kinh ngạc, cũng có người bắt đầu xì xào bàn tán. Tử Ngư không có ngồi xuống, mà là đứng ở một bên vị trí ngồi dành cho quốc quân.

Tối hôm qua Ngô Củ đã đem kế hoạch nói cho mọi người, cố ý dàn dựng và luyện tập cho Tử Ngư một chút. Cái kế hoạch này mặc dù là Ngô Củ nghĩ ra, Tề Hầu hỗ trợ, thế nhưng cần Tử Ngư tự thực hiện. May là Tử Ngư thông minh, ngộ tính rất cao, luyện tập vài lần liền ghi nhớ, làm cũng vô cùng có khí thế.

Tử Ngư đi ra, đứng ở trên bậc thang, cao giọng nói:

“Quân phụ bệnh nặng, không thể vào triều. Nhưng hôm nay lại có một việc quan trọng cần cùng các khanh thương lượng.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Hoa đại phu vô cùng xem thường. Đái Thúc Bì cũng là tâm lý thất kinh.

Công tử còn nhỏ tuổi sao nói chuyện có trật tự như thế. Thực sự không thể tưởng tượng!

Tử Ngư nói tiếp:

“Đêm hôm qua, thích khách ám sát quân phụ đã khai nhận kẻ chủ mưu.”

Vừa nghe nói như vậy, trong triều đình nháy mắt ồ lên. HunhHn786 Nhóm sĩ phu dồn dập liếc mắt, có người nhỏ giọng xì xào bàn tán, cũng đang thảo luận ai là chủ mưu. Liền nghe Tử Ngư nói:

“Thích khách khai rằng người sai khiến chính là một vị sĩ phu trong triều đình!”

Dừng một chút, Tử Ngư còn nói:

“Vị sĩ phu này tội ác tày trời, muốn mưu hại quốc quân. Nếu bắt được sẽ bị tru diệt, chết vạn lần không đủ. Bất quá thích khách cũng không có nói cụ thể là vị sĩ phu nào.”

Trong triều thần còn có người hô lên.

“Chuyện này...”

Tựa hồ tràn đầy xem thường. Rất nhiều người cũng đều dùng ánh mắt kinh ngạc, cười rộ lên, tựa hồ cảm thấy Tử Ngư chung quy vẫn còn con nít.

Hoa đại phu càng thêm xem thường. Đái Thúc Bì cảm thấy mình vừa nãy nghĩ quá ngây thơ. Một đứa bé ba tuổi mà thôi, cuối cùng cũng vẫn là trẻ con.

Vừa lúc đó, Tử Ngư lại lạnh lùng nói:

“Mật thám ở trong triều đình, nếu như bổn Công tử không thể lôi ra, chẳng lẽ để đặc sứ các nước xem Tống quốc là chuyện cười?!”

Ngừng một chốc, Tử Ngư liền hô:

“Người đến đây!”

Rất nhanh có hai hàng Hổ Bí Quân xông vào Lộ Tẩm cung. Phút chốc tất cả mọi người bị dọa. Vừa nãy ồn ào vậy, tất cả bây giờ đều im lặng, cũng không ai dám thở một cái.

Theo tiếng bước chân dồn dập, hai hàng Hổ Bí Quân xông vào đứng sau lung hai hàng sĩ phu. Sau đó hết thảy binh sĩ rút kiếm ra khỏi bao, làm tốt động tác chuẩn bị chiến đấu.

Đái Thúc Bì đầy mặt kinh ngạc, nói:

“Chuyện này... Công tử, đây là ý gì?”

Tử Ngư đứng ở trên bậc thang, dựa theo lời Ngô Củ dạy, lạnh lùng nói:

“Tất nhiên là bắt nghịch thần có mưu đồ hại quốc quân.”

Nói xong, Tử Ngư liền phất phất tay. Cánh tay vốn nhỏ không ngờ giờ khắc này lại có vẻ đặc biệt cứng rắn.

Lập tức có người hô to oan uổng. Mười mấy tự nhân cung nữ bị trói mang tới điện. Tất cả đều quỳ trên mặt đất. Mọi người vừa nhìn, càng thấy kỳ quái. Nhìn kỹ thì ra đây là cung nhân hầu hạ Tống Công.

Tử Ngư nói:

“Hôm nay... có mặt các vị sĩ phu, bổn Công tử muốn thẩm tra việc này. Nếu không có kết quả, thảo luận cũng không thể xong. Nếu có người ngu xuẩn mất khôn, che chở kẻ chủ mưu, như vậy tất cả người bị bắt hôm nay đều phải mất đầu.”

Tử Ngư chỉ là một đứa bé lại nói lời như vậy, triều thần đều bị dọa, lại bắt đầu bàn luận. Hoa đại phu vào lúc này nói:

“Công tử... Chuyện này... không thích hợp. Giết nhầm trung lương, e rằng mất lòng người đó.”

Tử Ngư lại cười lạnh, nói:

“Thà giết lầm một ngàn, thà rằng hôm nay máu nhuộm Lộ Tẩm cung, ta cũng nhất định không thể buông tha chủ mưu kia!”

Tiếng nói của Tử Ngư vừa thốt ra, mọi người thấy sợ, dồn dập nhìn Tử Ngư.

Trong phòng Ngô Củ.

Ngô Củ mới vừa dậy. Tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên Tử Ngư vào triều, bất quá Ngô Củ cũng không quá lo lắng. Bởi vì Tử Ngư ngộ tính hết sức tốt, tối hôm qua đã học tập rất tốt, hơn nữa biểu tình cũng vô cùng đúng chỗ. Nhìn ra được tuy rằng còn nhỏ tuổi, thế nhưng sau khi lớn lên Tử Ngư nhất định là nam tử uy phong lẫm lẫm.

Ngô Củ lười biếng trên giường, đã không còn sớm, tỉnh dậy còn muốn ngủ thêm một hồi. Thời điểm mở mắt ra Ngô Củ bị sợ hết hồn.

“Ôi!”

Không biết thời điểm nào Tề Hầu đã ngồi ở bên cạnh giường, phảng phất như lão tăng nhập định nhìn Ngô Củ. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã vươn mình ngồi dậy, nói:

“Bái kiến Quân thượng.”

Tề Hầu cười cười, nói:

“Không có chuyện gì, không cần đa lễ. Nhị ca biết Cô đang nhìn cái gì không?”

Ngô Củ nào có biết hắn đang nhìn cái gì, chỉ là cười khan một tiếng, lắc lắc đầu. Tề Hầu đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô Củ, đem tóc có chút ngổn ngang ra sau tai. Hắn cười híp mắt nói:

“Cô xem ra... Quả nhiên Nhị ca là đẹp nhất, nhìn bao lâu cũng không chán.”

Ngô Củ ho nhẹ một tiếng.

Sáng sớm nghe Tề Hầu nói lời buồn nôn, tựa hồ đã có chút miễn dịch!

Tề Hầu cười nói:

“Nhị ca dậy thôi, Tiểu Tử Ngư bên kia đã lâm triều xong.”

Ngô Củ nói:

“Quân thượng, Lộ Tẩm cung như thế nào?”

Tề Hầu nhíu mày nói:

“Cô thật ước ao như Tống Công, sinh được đứa con thông minh như thế. Tiểu Tử Ngư được ngươi dạy càng lanh lợi. Tử Thanh vừa mới tìm hiểu trở về, nói Tống công tử đã đem mọi thứ trấn trụ.”

Ngô Củ nghe, trong lòng suy nghĩ.

Quả thật như vậy. Tống Công Ngự Thuyết tuy rằng không phải bá chủ, nhưng người ta sinh ra đứa con xuất chúng. Mặc dù không là con chính thất, thế nhưng Công tử Mục Di tài hoa xuất chúng, văn tài vũ lược tất cả đều không kém. Ngự Thuyết còn có một đứa con tiếp nhận vị trí bá chủ của Tề Hoàn Công, chính là Tống Tương Công. Mấu chốt là Tống Tương Công Tư Phủ cùng đại ca hắn là Công tử Mục Di tình cảm rất tốt. Sau khi kế vị huynh đệ còn nhún nhường hỗ trợ lẫn nhau, cũng không có đánh đến một mất một còn. Tư Phủ kế vị còn phong Mục Di làm Đại Tư Mã, tướng quốc. Mục Di thì liều mình cứu Tư Phủ một mạng.

Ngô Củ trong lòng lén lút phun một cái, nghĩ thầm.

Con nhà Tề Hoàn Công là Vô Khuy cùng Chiêu ngày sau chính là có ngươi không có ta, có ta không có ngươi. Mà mấy Công tử khác cũng là một người so với một người càng độc ác xảo quyệt hơn, cũng không có ai tài hoa như Tử Ngư.

Tề Hoàn Công từng nói tài hoa của mình không bằng thần tử, mà con hắn tài hoa còn không bằng hắn. Bởi vậy hắn cả đời không thể trở thành bá vương, chú định chỉ là một bá chủ.

Ngô Củ yên lặng phùn tào, liền nghe phía ngoài có âm thanh truyền đến. Tử Thanh nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, nói:

“Quân thượng, Đại Tư Nông, Tống công tử đã thẩm tra ra chủ mưu, đã bắt giữ, đang đưa tới bên này.”

Ngô Củ vừa nghe, nhanh chóng mặc xiêm y, có chút luống cuống tay chân. Tề Hầu giúp Ngô Củ chải tóc, buộc lại, chụp ngọc quan lên.

Ngô Củ sửa sang xong, cùng Tề Hầu đi ra ngoài. HunhHn786 Hai người đến gian ngoài, vừa vặn Tiểu Tử Ngư cùng Hổ Bí Quân áp giải “phạm nhân” tới.

Thì ra biện pháp của Ngô Củ thật hữu hiệu. Ngô Củ nói Tử Ngư trước tiên bắt hết người hầu hạ thiếp thân Tống Công. Dù sao khi Tống Công gặp Ngô Củ nói chuyện riêng, cũng không để những người khác biết. Cho nên chỉ có người thân cận mới biết rõ thời gian trống cung nhân và thị vệ bị cho lui, mà bố trí ám sát Tống Công.

Thích khách giả tự nhân tuy rằng cũng là Đái Thúc Bì an bài đến hầu hạ Tống Công, thế nhưng cũng không phải là loại cung nhân thiếp thân. Bởi vậy khẳng định có người mật báo tình hình.

Tử Ngư bắt hết thảy cung nhân mang tới Lộ Tẩm cung thẩm vấn. Có Hổ Bí Quân cầm binh khí, uy phong lẫm lẫm trợ trận, đám cung nhân chung quy lá gan không lớn, liền nhận tội. Chủ mưu là một trong những vị đại phu có mặt tại Lộ Tẩm cung. Chủ mưu cũng coi như là “danh dương ngàn dặm”, e sợ chỉ chốc lát hết thảy các sứ thần đều biết.

Ngô Củ đi ra, nhìn thấy chủ mưu, tựa hồ không có một điểm kinh ngạc, cười rộ lên. Bởi vì một cái tay có thương tích, cho nên Ngô Củ chỉ nhấc lên một tay làm tư thế chắp tay, cười híp mắt nói:

“U, Hoa đại phu, lại gặp!”

Tề Hầu cũng đi ra, lạnh lùng nhìn người bị trói gô. Chính là người trước đó vẫn luôn chỉ chứng Đái Thúc Bì ám sát, Hoa đại phu.

Hoa đại phu bị trói, chật vật đến cực điểm, nói:

“Công tử, ta oan uổng, ta thật oan uổng! Nhất định là có người vu hại ta! Vu hại ta a!”

Hoa đại phu nói, còn nói:

“Lại nói, đây là sự tình Tống quốc, Công tử vì sao phải tìm người Tề quốc giúp đỡ? Công tử là người Tống sao ăn cây táo rào cây sung!?”

Hoa đại phu còn muốn nhào lên. Nào có biết Tiểu Tử Ngư vừa nghe, đặc biệt tức giận, lúc này đi tới nhấc chân đạp Hoa đại phu một cái. Tuy rằng không đạp xa bao nhiêu, thế nhưng Hoa đại phu bị đạp ngã xuống chổng vó như một con rùa lật ngược, đặc biệt buồn cười.

Dù sao Tử Ngư cũng là người tập võ, tuyệt đối đừng coi thường vì tuổi tác nhỏ.

Tiểu Tử Ngư bộ mặt tức giận, Ngô Củ vội vã ngăn cản, nói:

“Tử Ngư tuyệt đối đừng đánh chết người, tùy tiện giẫm hai cái là được.”

Hoa đại phu bị đạp ra nằm ngửa trên đất không dậy nổi. Tề Hầu vào lúc này chậm rãi đi tới. Hắn vóc người vốn là cao to, bây giờ ở trên cao nhìn xuống Hoa đại phu, càng lộ vẻ cực kỳ cao to uy nghiêm. Tề Hầu cười lạnh, nhếch khóe môi, nói:

“Thích khách cũng tổn thương đặc sứ Tề quốc, còn hạ độc suýt nữa hại đặc sứ mất mạng. Làm sao có thể nói cùng Tề quốc không quan hệ?”

Tề Hầu dứt lời, sờ sờ thái dương, tựa hồ suy nghĩ cái gì, còn nói:

“Cũng phải, Tống Công bị thương so với đặc sứ Tề quốc nặng hơn một ít. Nói cho cùng, Tề quốc là khách, Tống quốc mới phải chủ. Vậy Cô cũng chỉ đành khách theo chủ là xong.”

Hắn nói, quay đầu nói với Tử Ngư:

“Không biết Tống công tử có thể cho Cô ít mặt mũi hay không. Tề quốc cũng không gây khó cho người ta, thế nhưng cũng không thể chịu thiệt. Thích khách thương tổn Nhị ca Cô, còn hạ độc một lần, bây giờ Cô chặt một tay hắn không quá đáng chứ?”

Tề Hầu ngữ khí lạnh nhạt, cứng nhắc nói ra làm người nghe kinh hãi. Hoa đại phu bị trói không thể động, cũng theo bản năng hơi co lại hai tay.

Tử Ngư lại lạnh lùng nói:

“Tề Công khách khí, không quá đáng.”

Hoa đại phu vừa nghe, vội vã run cầm cập, nói:

“Không... không... không! Ta chính là Hoa đại phu, phụ thân ta chính là Hoa Đốc quốc tướng Tống quốc!! Các ngươi không thể... Không thể...”

Tề Hầu không lên tiếng, phất phất tay. Hổ Bí Quân lập tức đè Hoa đại phu, một người rút ra kiếm liền muốn chém đứt tay Hoa đại phu. Hoa đại phu kêu thảm nói:

“Không! Không được! Đừng chặt tay ta... Ta còn có tác dụng! Ta nói cho các ngươi biết, việc này ta không phải là chủ mưu. Ta không phải! Có người khác... có người khác... ta cũng là bị bức ép! Là có người ép ta làm như vậy!”

Ngô Củ vừa nghe, nghĩ thầm.

Lễ cưới Tống Công thật náo nhiệt, đã vậy còn quá nhiều người đến quấy rối!

Tề Hầu nheo mắt lại, lạnh lùng nói:

“Là ai?”

Tề Hầu lạnh lùng nói chuyện, Hoa đại phu liền bị dọa cho túng. Hơn nữa bây giờ hắn bị trói gô, nằm trên đất như con rùa lật ngược, càng không có sức lực, liền vội vàng nói:

“Ta... Ta nói... Ta nói!”

Hoa đại phu nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

“Là... Là đặc sứ Trịnh quốc... Phó Hà!”

Ngô Củ một trận giật mình, nói:

“Đặc sứ Trịnh quốc?”

Hoa đại phu sợ bọn họ không tin, lập tức dùng sức gật đầu, nói:

“Là Phó Hà! Là Phó Hà! Ta bị uy hiếp, không thể không nghe lệnh... Là Phó Hà!”

Ngô Củ nói:

“Phó Hà nắm nhược điểm gì của ngươi?”

Hoa đại phu thoạt nhìn không muốn nói. Vào lúc này Tử Ngư từ trong tay một Hổ Bí Quân rút ra một thanh trường kiếm. Bởi vì trường kiếm quá nặng, hơn nữa đặc biệt dài, Tử Ngư cầm có chút khó khăn, loạng choà loạng choạng liền đi tới.

“Coong!”

Trường kiếm gác ở trên cổ của Hoa đại phu. Hoa đại phu sợ đến run cầm cập. Tử Ngư lạnh lùng nói:

“Đặc sứ Tề quốc hỏi ngươi, ngươi không có nghe thấy sao?”

Hoa đại phu đã bị một đứa bé dọa cho sợ rồi, liền vội vàng nói:

“Nghe thấy, nghe thấy, ta đây nói!”

Hoa đại phu vốn không có thông minh. Phụ thân hắn là quốc tướng tiền nhiệm Tống quốc, quyền cao chức trọng. Hoa gia quyền khuynh triều chính, hơn nữa trong nhà cực kỳ có tiền. Khi phụ thân hắn khi còn tại thế, tất cả mọi người phải sợ Hoa gia. Quá có tiền, bởi vậy Hoa đại phu muốn gì được đó, cũng không sợ cái gì. Vốn là người ngu ngốc cũng không có năng lực, bây giờ bị doạ, liền rất sợ hãi.

Hoa đại phu mặc dù là người ngu ngốc, thế nhưng cực kỳ háo sắc. Thời điểm Tống Công tổ chức tiệc lần thứ nhất đãi khách, kỳ thực không chỉ là Vệ cơ lén lút chạy vào cung tư thông Kiềm Mưu, còn có một người khác cũng “lén lút” chạy vào cung. Đó chính là phu nhân đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà. Vị phu nhân này lén lút chạy vào trong cung, vừa vặn gặp Hoa đại phu lúc đó uống rượu say. Hoa đại phu gặp được phu nhân của Phó Hà, liền như gặp được tiên, căn bản không dời mắt.

Sau đó Hoa đại phu dựa vào rượu trêu ghẹo, phu nhân Phó Hà liền ỡm ờ. Hai người liền tằng tịu với nhau. Chỉ là không nghĩ tới mới vừa xong việc, đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà liền vọt vào, bắt gian tại trận. Lúc đó Hoa đại phu xiêm y còn chưa có mặc, quả thực chính là tang chứng vật chứng đều bị lấy được.

Hoa đại phu bị hoảng rồi. Phu nhân Phó Hà chợt bắt đầu gào khóc, nói là Hoa đại phu chiếm đoạt nàng, muốn Phó Hà làm chủ. Phó Hà tức giận, muốn lôi kéo Hoa đại phu đến trước mặt Tống Công phân xử, tố giác Hoa đại phu chiếm tội cưỡng bức phu nhân nhà người ta.

Hoa đại phu cũng không có thế lực như phụ thân hắn, coi như thực sự chiếm đoạt phu nhân Tư Mã cũng cây ngay không sợ chết đứng. Bây giờ Hoa đại phu chỉ là một sĩ phu, quyền lực kém xa tít phụ thân hắn, phía trên còn có Đái Thúc Bì luôn đè đầu hắn. Hắn liền cầu khẩn Phó Hà vài câu.

Hoa đại phu nói:

“Nào có biết... Nào có biết Phó Hà lập tức đáp ứng! Ta nghĩ thầm nhất định là trúng kế!”

Phó Hà liền đồng ý tha cho hắn, cũng không cần Tống Công phân xử, chỉ cần hắn giúp một việc. Hoa đại phu lúc đó rất sợ sệt, cũng không nghĩ gì liền đáp ứng. Thế nhưng sau khi trở về càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn liền phái người đi thăm dò điều tra. Sau khi tra ra, Hoa đại phu phải tức chết rồi. Nữ tử kia căn bản không phải phu nhân gì cả, mà là nữ kỹ do Phó Hà mang đến từ Trịnh quốc.

Nhưng vào lúc này Hoa đại phu đã không có cách nào. Hắn trúng kế, còn đem mình đặt vào trong tay Phó Hà, chỉ có thể nghe Phó Hà bài bố, bằng không Phó Hà liền tố giác hắn. Thời điểm đó liền không phải là tội chiếm đoạt dân nữ, mà là tội tư thông với địch bán nước.

Hoa đại phu nói:

“Chính... Chính là như vậy, Phó Hà bức bách ta! Ta cũng không muốn a!”

Theo lý mà nói, Vệ quốc cùng Tống quốc thông gia, các quốc gia phía đông đều không muốn. Tề Hầu muốn quấy rối, người có liên quan cùng Vệ quốc là Kiềm Mưu cũng muốn quấy rối. Hay đại quốc phương đông như Lỗ quốc. Nhưng Lỗ quốc hiện tại mất mùa, căn bản không rảnh bận tâm cái khác. Lỗ quốc đang khắp nơi mua lương thực mượn lương thực còn chưa đủ, làm sao có khả năng tới quấy rối. Mà Kiềm Mưu đã bị trọng thương, bây giờ còn đang ở dịch quán dưỡng thương. Trong lòng hắn chỉ cân nhắc làm thế nào giết chết Công tử Xích, tuyệt đối sẽ không đi mưu hại Tống Công.

Trịnh quốc quả thật là một mầm họa ngầm. Tuy cũng không phải là quốc gia phương đông, mà là tại trung thổ, gần Lạc Sư. Thế nhưng đừng quên Trịnh quốc cùng Tống quốc có thù hận.

Trước cũng đã nói, Hoa Đốc âm mưu quyền mưu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bởi vì coi trọng phu nhân Tư Mã mà trực tiếp đem Tư Mã giết đi. Lại nghĩ đến mình giết Tư Mã, Tống Công sẽ trách tội, vì vậy liền tiên hạ thủ vi cường, giết Tống Công. Tống Công vừa chết, Tống quốc không có quốc quân, vì vậy Hoa Đốc quyền cao chức trọng, đem phụ thân của Ngự Thuyết đang làm con tin ở Trịnh quốc về kế vị.

Trịnh quốc cùng Tống quốc mấy trăm năm qua luôn luôn đánh nhau. Đặc biệt là thời điểm Trịnh Trang Công còn tại thế, hai quốc gia oán hận chất cao. Trịnh Trang Công cả Chu Thiên tử cũng phải sợ, đã đánh những quốc gia bên cạnh tơi bời hoa lá, còn can thiệp vào nội chính Tống quốc.

Cứ như vậy Trịnh quốc cùng Tống quốc vốn là có thù hận, sau khi Trịnh Trang Công qua đời, Tống quốc lấy lại quyền tự chủ. Vì vậy người Tống quốc cũng bắt đầu tấn công Trịnh quốc, đồng thời can thiệp vào người kế thừa vị trí quốc quân. Nếu nói ra Công tử nào kế thừa quốc quân vị trí thì phải là người đó. Lúc đó Trịnh quốc nội loạn, căn bản không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nghe theo Tống quốc bài bố. Vì vậy Trịnh quốc cùng Tống quốc thù hận gia tăng thêm một ít.

Sau đó Hoa Đốc tăng cường cải thiện quan hệ với Trịnh quốc. Bản thân quan hệ này mặt ngoài cải thiện một ít, bên trong thật ra thì vẫn là rất khẩn trương.

Tống Công Ngự Thuyết kế vị, muốn đả kích kiêu ngạo Hoa gia, đã lập Đái Thúc Bì luôn bất hòa với Hoa đại phu làm quốc tướng. Đồng thời hủy bỏ thân thiết cùng Trịnh quốc, đổi thành thân cận Vệ quốc luôn bất hòa Trịnh quốc. Một mặt thoát khỏi liên hệ cùng Trịnh quốc, mặt khác cũng là muốn đả kích bè phái bên trong Tống quốc. Như vậy Trịnh quốc có thể không ghi hận trong lòng sao?

Đột nhiên Tống quốc không liên hệ cùng Trịnh quốc, trái lại thân cận cùng kẻ thù của Trịnh quốc là Vệ quốc. Trịnh quốc tất nhiên cũng muốn nhiễu loạn cuộc hôn lễ này.

Kỳ thực việc Phó Hà làm chính là Trịnh Bá Tử Nghi tự mình bày mưu đặt kế. Đừng thấy Tử Nghi thoạt nhìn là người rất sợ phiền phức, kỳ thực ngoài miệng cung kính, trong lòng có ý xấu. Từ thái độ Trịnh Ba đối với Tề Hầu có thể nhìn ra được. HunhHn786 Thời điểm Tề Hầu cùng Vệ quốc trở mặt, Trịnh Bá vẫn luôn cung cung kính kính, thế nhưng Tề Hầu tổ chức hội minh, Trịnh quốc không tham gia.

Hoa đại phu nói xong, còn nói:

“Ta nói là thật, ta cũng là nhất thời bị tính kế, bị lợi dụng bức bách. Ta có thể ra mặt chỉ chứng Phó Hà!”

Tề Hầu sau khi nghe xong, cười lạnh, nói:

“Được, ngươi ra mặt chỉ chứng Phó Hà.”

Hắn nói, liền đối với Tử Ngư nói:

“Tống công tử, chẳng biết có thể mượn nghịch thần dùng một lát hay không?”

Tử Ngư có chút kỳ quái, nói:

“Tề Công muốn dùng sao?”

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

“Tất nhiên là mang theo nghịch tặc mưu hại quốc quân đến dịch quán hưng binh vấn tội!”

Tề Hầu nói vô cùng đơn giản, Tử Ngư gật gật đầu.

Mọi người từ phòng đi ra liền thấy Đái Thúc Bì quỳ ở bên ngoài, vừa thấy được bọn họ, lập tức khóc lóc kể lể.

“Công tử! Công tử a! Không nghĩ tới Tống quốc xuất hiện nghịch thần như Hoa đại phu, quả thật là quốc gia bất hạnh!”

Đái Thúc Bì vào lúc này chuẩn bị làm khó dễ Hoa đại phu, Tề Hầu mới không rảnh nghe hắn dông dài, chỉ nói là:

“Quốc tướng.”

Đái Thúc Bì nhìn thấy Tề Hầu, nhanh chóng làm lễ nói:

“Bái kiến Tề Công, lần này Tống quốc bất hạnh, cũng làm phiền hà đặc sứ Tề quốc. Thúc Bì trong lòng thật hối hận.”

Tề Hầu cười nói:

“Không cần hối hận tự trách. Trước mắt Cô có một việc cần quốc tướng ra tay.”

Đái Thúc Bì vừa nghe, nhanh chóng nói:

“Không biết là chuyện gì có thể dùng năng lực Thúc Bì phân ưu Tề Công?”

Tề Hầu chỉ là thâm trầm nở nụ cười. Ngô Củ nhìn hắn nụ cười, luôn cảm thấy tựa sắp hạ mưa rào...

Quả nhiên là “hạ mưa rào “.

Đặc sứ các quốc gia cư trú tại dịch quán yên tĩnh, đột nhiên liền nghe âm thanh vũ khí. Có người đi ra kiểm tra, liền nhìn thấy trạm dịch bị quân đội Tống quốc vây quanh, có tới hơn một ngàn người, thoạt nhìn phi thường đáng sợ.

Đi đầu tiến vào trạm dịch là quốc tướng Tống quốc Đái Thúc Bì. Đái Thúc Bì nhanh chóng tung người xuống ngựa, sau đó cung kính chạy đến bên cạnh xe ngựa, tự mình nâng màn xe.

Tề Hầu là người thứ nhất từ bên trong đi xuống. Tề Hầu đi xuống, cũng không có đi, mà là duỗi lên tay tựa hồ muốn dìu người ở bên trong xuống xe.

Ngô Củ một cái tay không thể đụng vào, chỉ còn dư lại một cái tay, liền để ở trong lòng bàn tay Tề Hầu. Tề Hầu đỡ người xuống xe ngựa, thời điểm xuống sợ chấn động đến vết thương còn đưa tay ôm eo Ngô Củ để giảm xóc. Động tác cẩn thận từng li từng tí một cũng vô cùng ôn nhu.

Tề Hầu đỡ Ngô Củ xuống xe. Đái Thúc Bì mở đường, phía sau còn có Hổ Bí Quân lôi một sợi giây to trói Hoa đại phu.

Mọi người đi vào dịch quán, bên trong đã có thật là nhiều người dồn dập đi ra xem. Bởi vì dịch quán ở là đặc sứ các quốc gia, tất cả đều là người có mặt mũi đến đây chúc mừng, đột nhiên bị bao vây, rất nhiều người vừa thấy kỳ quái vừa bị doạ sợ. Có nhiều người vội vã ra xem một chút đến tột cùng là chuyện gì.

Đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà cũng đi ra, đồng thời đi ra còn có một vị đặc sứ Trịnh quốc khác. Vị này đẳng cấp không cao bằng Phó Hà, cũng không được sủng ái như Phó Hà, chính là Cao Cừ Di. Kỳ thực Cao Cừ Di cùng Tế Trọng giống nhau, đều là công thần phụ tá mấy đời. Điểm khác chính là, Tế Trọng hiện tại vẫn là quốc tướng, tuy rằng tuổi già sức yếu, thế nhưng thế lực lớn vô cùng. Tại Trịnh quốc ông ta tằng hắng một cái, Trịnh Bá cũng sợ hãi. Mà Cao Cừ Di thời huy hoàng đã mất.

Từ khi Chư Nhi giết chết người đã nâng đỡ ông ta, Cao Cừ Di một mình chạy trốn về nước địa vị liền xuống dốc không phanh. Cho dù sau đó Cao Cừ Di cùng Tế Trọng đồng thời nghênh đón Tử Nghi từ Trần quốc về kế vị Trịnh Bá, thế nhưng công thần vẫn là Tế Trọng, Cao Cừ Di chỉ là sĩ phu. Cao Cừ Di không phục Tế Trọng, thế nhưng không có bất kỳ biện pháp nào. Ai bảo Tế Trọng quyền khuynh triều chính chứ?

Thế nhưng Cao Cừ Di cùng Phó Hà cũng vô cùng bất hòa. Bởi vì Phó Hà không phải công thần nghênh đón Tử Nghi, mà là bởi vì nói chuyện êm tai, biết nịnh nọt, cho nên biến thành sủng thần. Mà Cao Cừ Di có công, không đấu lại Tế Trọng không nói, còn bị Phó Hà đè ép một đầu, trong lòng càng là bất mãn.

Phó Hà nhìn thấy Tề Hầu mang quân đội Tống quốc vây quanh dịch quán, sợ hết hồn, liền vội vàng nói:

“Tề Công, đây là... đây là thế nào?”

Kỳ thực trong lòng Phó Hà phi thường chột dạ.

Tề Hầu đi tới, cười lạnh, nói:

“Làm sao vậy? Lời này phải hỏi Phó đại phu mới đúng!”

Mọi người vừa nghe, dồn dập bàn tán.

Thì ra Tề Hầu là tới tìm người Trịnh quốc, không có quan hệ gì với chính mình!

Vì vậy mọi người liền đứng ở một bên chuẩn bị xem trò vui. Đặc sứ các quốc gia chính là đến xem trò vui, bởi vậy vào lúc này nhanh chóng thừa dịp xem.

Phó Hà chảy mồ hôi ròng ròng, bởi vì thấy được Hoa đại phu bị trói hai tay phía sau. Phó Hà sợ là Hoa đại phu đã bị tra ra được, chỉ có thể gồng mình một mực không thừa nhận.

Phó Hà cười gượng nói:

“Chuyện này... Tề Công sao lại nói lời ấy chứ? Phó Hà, Phó Hà nghe không hiểu.”

Tề Hầu cười lạnh, nói:

“Phó đại phu cùng Cô nói đùa? Người đâu, mang Hoa đại phu đến cùng đặc sứ Trịnh quốc đối chất!”

Đái Thúc Bì nhanh chóng cung kính nói:

“Dạ, Tề Công.”

Đái Thúc Bì nói, vẫy tay, binh sĩ lôi kéo Hoa đại phu như chó lại đây. Hoa đại phu lúc này cũng không dám cãi chày cãi cối, chỉ muốn lập công chuộc tội, lập tức chỉ trích Phó Hà.

“Đúng đúng! Chính là hắn! Là đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà! Hắn bức bách ta mưu hại Tống Công, còn muốn giá họa cho quốc tướng. Không chỉ có ám sát, hơn nữa còn hạ độc, chuẩn bị... giết quốc quân cùng đặc sứ Tề quốc!”

Hoa đại phu cố ý nói tới Ngô Củ, như vậy Tề Hầu khẳng định càng thêm tức giận.

Đúng như dự đoán, vừa nhắc tới Ngô Củ bị thương, Tề Hầu liền cười lạnh nói:

“Đặc sứ Trịnh quốc có lời gì muốn nói?!”

Phó Hà nhanh chóng lau mồ hôi lạnh, nói:

“Chuyện này... Đây có lẽ là vu hại! Vu oan! Hoa đại phu chỉ chứng? Có chứng cứ không?”

Hoa đại phu tất nhiên không có chứng cứ, dù sao Phó Hà bố trí một cái bẫy, để Hoa đại phu tự mình té xuống. Bởi vậy Hoa đại phu không thể làm gì khác hơn là đem tín vật của chính mình giao cho Phó Hà. Thế nhưng Phó Hà chưa hề đem tín vật của chính mình đưa cho Hoa đại phu. Cuộc giao dịch này bản thân đã không ngang nhau.

Đã như thế, hiện tại Hoa đại phu căn bản không có chứng cứ, chỉ có nói suông.

Phó Hà bắt đầu trấn định lại, không có sợ hãi nói:

“Nếu như không có chứng cứ, Trịnh quốc cũng quyết không thể để cho người khác khi dễ. Tề Công ngài minh giám a, là Hoa đại phu vu hại Phó Hà!”

Hoa đại phu sốt ruột, lập tức gào thét nói:

“Không có! Ta không có vu hại ngươi! Rõ ràng là ngươi tính kế ta, muốn ta mưu hại quốc quân, còn nói có thể giá họa cho Đái Thúc Bì. Bởi vì người thân tín bên cạnh quốc quân đều là Đái Thúc Bì sắp xếp, nếu như xuất hiện thích khách cũng chỉ có thể tra được Đái Thúc Bì. Còn nữa! Còn nữa...”

Hoa đại phu quay đầu đối với Tề Hầu cùng Ngô Củ, lo lắng nói:

“Còn nữa! Bởi vì đặc sứ Tề quốc xuất hiện, kế hoạch của Phó Hà thất bại, quốc quân may mắn giữ được một mạng. Phó Hà lại tìm đến ta, nói không thể liền như vậy coi như thôi. Nếu như liền như vậy coi như thôi khẳng định còn có thể đưa tới hoài nghi, vì vậy Phó Hà lại nghĩ ra kế sách hạ độc! Hơn nữa đồng thời hạ độc đặc sứ Tề quốc. Ta không lừa người! Phó Hà nói bởi vì người y quan chăm sóc quốc quân cùng đặc sứ Tề quốc là tâm phúc của Đái Thúc Bì, nếu như xuất hiện sự tình hạ độc, coi như độc không chết quốc quân cùng đặc sứ Tề quốc, cũng có thể giá họa cho Đái Thúc Bì, tan rã thế lực Đái Thúc Bì! Nếu như có thể độc chết quốc quân cùng đặc sứ Tề quốc, vậy thì... vậy thì nhất cử lưỡng tiện...”

Tề Hầu vừa nghe, nghiến răng, phẫn nộ quát một tiếng:

“Làm càn!”

Hắn quát một tiếng, âm thanh tuy rằng không lớn, thế nhưng chư vị đặc sứ sợ đến đều là run run. Bởi vì bọn họ chưa từng thấy Tề Hầu tức giận như vậy. Tuy rằng Tề Hầu lúc thường cũng rất có uy nghiêm, thế nhưng luôn là một bộ cười híp mắt, cáo già, nhiều nhất là nhếch mép, chưa từng phát giận lớn như vậy.

Ngô Củ cũng liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu sắc mặt tái xanh, quay đầu nhìn về phía Phó Hà, nói:

“Hay hay hay, thì ra đối với Trịnh quốc mà nói, Tề quốc bất quá là một chướng ngại vật. Người Trịnh quốc biết bao ác độc, thậm chí ngay cả Nhị ca Cô cũng không buông tha!”

Phó Hà thấy Tề Hầu nổi giận, liền vội vàng nói:

“Không! Không phải như vậy, đều là Hoa đại phu tự biên tự diễn. Phó Hà là vô tội! Trịnh quốc từ trước đến nay cùng Tề quốc giao hảo, làm sao có khả năng mưu hại đặc sứ Tề quốc chứ?”

Hoa đại phu lập tức nói:

“Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ngươi còn nói Đại Tư Nông Tề quốc là nhân vật đáng ngại, giết chết cũng tốt!”

Hoa đại phu tựa hồ bắt được tâm ý Tề Hầu, bởi vậy vội vã lại bổ sung vài câu. Tề Hầu quả nhiên phẫn nộ, lạnh lùng nói:

“Đặc sứ Trịnh quốc không thừa nhận cũng không sao. Cô cũng không hi vọng ngươi thừa nhận.”

Hắn nói, một mặt uy nghiêm đáng sợ nói:

“Người đâu, đem đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà chém đầu bỏ vào trong hộp.”

Tề Hầu vừa nói, Phó Hà giật mình, liền vội vàng nói:

“Không không, Tề Công ngài hãy nghe ta nói. Ta thực sự là bị oan uổng. Ta không có a...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.