Vô Củ

Chương 128: Chương 128: Hình ảnh bất kham




Ngô Củ vội vàng từ tiểu tẩm cung lui ra ngoài, chuẩn bị đi phòng ăn làm chút kẹo que cho Tề Hầu ăn. Miễn cho Tề Hầu làm nũng khiến Ngô Củ vô cùng không chịu nổi.

Ngô Củ tiến vào thiện phòng, nhóm thiện phu liền chào hỏi.

“Đại Tư Nông, hôm nay lại tới nữa rồi?”

Ngô Củ nghĩ thầm.

Phải, hai ngày hưu mộc đều ngâm mình trong phòng bếp nấu ăn!

Ngô Củ làm mấy cái kẹo que. Nhìn thấy trên bàn có một bát sơn tra, đôi mắt Ngô Củ chuyển động. Nghĩ đến y quan nói Tề Hầu bị cảm, không có muốn ăn, vừa vặn dùng sơn tra kích thích dạ dày một chút.

Ngô Củ nghĩ, liền đem chén sơn tra lấy sang xem xem. Không phải loại quá tốt, thoạt nhìn có chút đóm đen, tuy rằng không phải hỏng, thế nhưng đơn giản mà nói chính là quá xấu, không thích hợp cho quốc quân ăn. Ngô Củ suy nghĩ một chút, trực tiếp liền lấy chút băng, sau đó đem sơn tra băm ra nấu lên, cứ như vậy liền sẽ không hiện ra là loại xấu.

Ngô Củ làm kẹo que sơn tra, vừa chua vừa ngọt lại được ướp băng liền mát lạnh, vừa vặn khai vị, tuyệt đối kích thích vị giác.

Ngô Củ làm xong kẹo que, rửa tay một cái, chuẩn bị đi ra ngoài, đúng dịp thấy thiện phu chuẩn bị bữa cho Tề Hầu. Ngô Củ vừa nhìn thịt cá có chút đầy mỡ, cảm thấy như vậy Tề Hầu tuyệt đối là ăn không vô. Ngô Củ trực tiếp đem ống tay áo cuốn lên, chuẩn bị tự mình nấu hai món mát mẻ thích hợp mùa hè ăn, vừa khai vị vừa kiện tỳ.

Ngô Củ nhìn một chút nguyên liệu nấu ăn. Mùa hè quá nóng không có khẩu vị, ăn ngon nhất là món hơi lạnh, dễ dàng cho vào miệng, vừa đơn giản lại ăn ngon.

Ngô Củ nhìn thấy thiện phu đang cắt thịt nạc, đem mỡ cùng da bỏ đi, chỉ chừa thịt nạc nấu ăn. Ngô Củ vội vàng ngăn cản, muốn lấy thịt mỡ cùng da. Các thiện phu cảm thấy kỳ quái, không biết Ngô Củ muốn làm gì.

Bởi vì nhóm thiện phu đều có kinh nghiệm, người nào không biết Tề Hầu chỉ thích ăn thịt nạc, không thích ăn mỡ. Vì vậy mỗi lần làm bữa nhóm thiện phu đều đem da và mỡ bỏ đi.

Ngô Củ thu gom một chậu da và thịt mỡ, nghĩ thầm.

Bì lợn tốt như vậy chớ lãng phí, có thể làm bì lợn đông. Bì lợn không như thịt mỡ, sẽ không gây mập lên, hơn nữa vừa dinh dưỡng vừa ngon (có nhiều collagen). Mùa hè ăn bì lợn đông là ngon nhất!

Ngô Củ đem bì lợn cạo sạch sau đó bỏ vào nồi nước có nêm gia vị nấu lên. Một nồi bì lợn nấu lên thơm nứt bốn phía. Sau khi chín, bì lợn và nước canh được mút ra bát đặt trong một chậu băng đá cho đông lại.

Trong khi chờ canh bì lợn đông lại, Ngô Củ liền quay đầu đi làm thứ khác. Thịt heo đã luộc chín được cắt thành miếng mỏng. Mỗi một miếng thịt đều mỏng phảng phất như cánh ve, sau đó bày trí thành hình hoa, chính giữa thả một cái đĩa nhỏ HunhHn786.

Ngô Củ đem nước tương, dấm chua, còn có hoàng giới trộn lại cùng nhau làm thành nước chấm cho vào cái đĩa nhỏ chính giữa. Vốn muốn cho thêm tỏi để tăng thêm vị ngon của món thịt luộc, thế nhưng thời đại này vẫn chưa có du nhập tỏi. Bởi vậy Ngô Củ chỉ có thể liền tăng thêm vị chua để kích thích vị giác của Tề Hầu.

Ngô Củ làm tốt hai món đồ ăn, nghĩ thầm vẫn còn chưa có món ăn kèm cùng món chính. Tề Hầu cảm mạo phải làm ăn nhiều thức ăn thanh đạm mới phải, bất quá xào rau cũng đầy mỡ, Ngô Củ sợ hắn không thích ăn. Sự thực cũng đúng như thế, Tề Hầu là loại hình không thịt không vui.

Ngô Củ trầm tư suy nghĩ một trận, trực tiếp đem rau hấp. Mùa hè ăn đồ hấp tốt nhất, không dầu, hơn nữa vị ngon, bảo lưu nguyên vị.

Thịt cùng đồ ăn, còn có khai vị đều chuẩn bị xong, Ngô Củ liền muốn làm món ăn chính.

Suy nghĩ hồi lâu cũng chưa nghĩ ra, lúc này bên cạnh có một thiện phu, không cẩn thận, đem một ổ bánh rơi vào chậu nước. Vừa vặn thiện phu Thượng sĩ đi tới, liền quở trách hắn vài câu, hắn vội vàng đem bánh mò ra đi ra ném, vì không thể dùng, phải làm cái mới, sợ chậm trễ thời gian Quân thượng dùng bữa.

Ngô Củ nhìn chằm chằm khối bánh bị ngâm nước trước mặt, nhất thời ánh mắt sáng lên, đi nhanh qua. Ngô Củ muốn lấy cái bánh đã ngâm nước, mọi người càng là kỳ quái. Ngô Củ luôn làm những thứ kỳ quái.

Ngô Củ mới nhìn thấy cái bánh ướt nhẹp trước mặt, trong lòng liền có ý tưởng. Tề Hầu tiêu chuẩn người phương bắc, đồ ăn thích ăn mặn, đồ ăn vặt thích ăn ngọt, tuyệt đối thích ăn vật này, có thể làm món chính, hơn nữa cũng không đơn điệu.

Tất nhiên là mì căn! Mùa hè ăn vừa vặn.

Ngô Củ nhiều lần xoa nắn đem nước bên trong ép ra. Mì căn là thành phần đạm của bột lúa mì, thường dùng làm thực phẩm chay. Bột mì sau khi nhào với nước rồi bỏ phần tinh bột thì sẽ có phần đạm sót lại. Phần đạm này sau đó đem hấp hoặc luộc rồi có thể dùng thay thế thịt trong các món chay ở Đông Á.

Nhóm thiện phu xem trợn mắt ngoác mồm. Chỉ chốc lát nước liền vẩn đục lên, mọi người cũng không biết Ngô Củ muốn làm gì.

Ngô Củ đem cái bánh bột mì vò ở bên trong nước nhiều lần. Làm mì căn xong, nước bột cũng giữ lại để một chốc lấy bột làm mì sợi. Ngô Củ liền đem nước có bột mì kia để ở bên cạnh chờ cho lắng đọng. Còn nữa bì đông lạnh cần khoảng chừng hai canh giờ, bởi vậy Ngô Củ liền rời khỏi thiện phòng, chạy đến Chính Sự Đường.

Hôm nay là ngày Ngô Củ nghỉ ngơi, tất cả mọi người không nghĩ tới Ngô Củ tới đây. Ngô Củ đi vào, hỏi tình huống, nhìn xem có công văn mua lương thực của Lỗ quốc đưa tới hay không. Quản Di Ngô cùng Triển Cầm đều bẩm báo, người Lỗ quốc còn chưa có động tĩnh, không biết là có ý gì. Ngô Củ hơi nghi hoặc một chút.

Không biết tại sao trước đó Lỗ quốc vô cùng lo lắng mua lương thực, đột nhiên liền không có động tĩnh?

Ngô Củ tại Chính Sự Đường một hồi, phê duyệt một ít công văn, chờ thời gian không sai biệt lắm liền trở về thiện phòng. Lúc này nước bột đã sớm lắng đọng, bì lợn cũng đã đông cứng.

Ngô Củ đem nước mặt trên đổ đi, giữ lại bột nhão phía dưới. Đem bột nhão ra cái mâm cán thành mỏng

Ngô Củ đem mì căn cắt sợi. Nêm gia vị, bởi vì không có tỏi, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là dùng những thứ đồ khác thay thế. Đem hỗn hợp trộn lại cùng nhau, cho thêm chút dầu cải xào lên.

Bột mì cắt thành khối nhỏ, toàn bộ đều cho vào chung với mì căn.

Tuy rằng mì căn đơn giản, hơn nữa nhìn rất bình dân, nhưng được chấp nhận rộng rãi. Ngô Củ nhớ đến khi mình lên đại học, mùa hè buổi trưa sẽ đi ăn một bát mì căn xào thay cơm trưa. Khi đó món này một phần chỉ vài tệ, phi thường rẻ, hơn nữa no bụng.

Ngô Củ làm xong tất cả. Bì lợn đông được lấy ra cắt thành miếng, bày lên đĩa, Ngô Củ liền chuẩn bị mang theo đồ ăn đi đến chỗ Tề Hầu. Lúc này đã qua giờ ăn trưa, theo lý mà nói Tề Hầu đã sớm ăn xong rồi.

Ngô Củ đến cửa, nhờ tự nhân thông báo một tiếng. Tự nhân cười nói:

“Đại Tư Nông, Quân thượng chờ lâu lắm rồi, nói nếu như là Đại Tư Nông đến, không cần thông báo, trực tiếp đi vào là được.”

Ngô Củ nghĩ thầm.

Tề Hầu chờ chính là kẹo que. Đợi lâu như vậy, cũng coi như là kẻ tham ăn...

Ngô Củ bưng đồ vật đi vào. Tề Hầu đang cau mày phê duyệt công văn, bên cạnh có một bát thuốc, vẫn chưa có uống. Một mùi vị khó ngửi, chắc là không có cách nào vào miệng.

Ngô Củ vừa đi vào đến, Tề Hầu lập tức ngẩng đầu lên. Không phải là bởi vì hắn nghe được tiếng bước chân, mà là bởi vì ngửi thấy được một mùi hương. Mùi này vừa ngửi chính là vô cùng khai vị, trong khoang miệng nướt bọt nháy mắt liền phân bố ra.

Tề Hầu cơm trưa không ăn bao nhiêu, cảm giác mình không đói bụng, thế nhưng trong bụng là trống rỗng. Vào lúc này ngửi thấy được một mùi vị, nhất thời đã muốn ăn, hắn cười híp mắt nói:

“Nhị ca mang đến món ngon gì?”

Ngô Củ đem đồ vật đều đặt ở trên bàn. Tề Hầu nhìn một chút, cười cười, nói:

“Khổ cực Nhị ca.”

Ngô Củ nghĩ thầm.

Thời điểm đòi ăn sao không nghĩ tới khổ cực, vào lúc này lại giả khách khí!

Bất quá may là Ngô Củ yêu thích nấu ăn, hơn nữa nhìn thấy Tề Hầu hai mắt tỏa sáng, cảm giác rất thành công. Ngô Củ nói:

“Quân thượng mời dùng.”

Tề Hầu vội vàng cầm lấy đũa. Trước tiên gắp thịt luộc, chấm vào đĩa nhỏ màu hổ phách, rồi thả vào trong miệng. Thịt luộc cắt vô cùng mỏng, bởi vì miếng thịt quá mỏng, cho nên mỡ không hiện ra. Nước chấm pha chế vừa đúng, còn có hoàng giới khai vị, trong nháy mắt liền cho một cảm giác chảy nước miếng. Nướt bọt điên cuồng phân bố.

Ngô Củ thấy hắn không lên tiếng, lại gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, liền biết mình làm rất tốt.

Tề Hầu ăn liền năm, sáu miếng thịt luộc, sau đó liền đi gắp một miếng bì lợn đông. Bì lợn đông vừa mềm vừa trượt, quả thực hơn khó gắp. Bì lợn đông này bên trong không có thịt nạc cùng mỡ cắn vô cùng mềm, phối hợp hơi lạnh sướng miệng không tả được.

Tề Hầu liền quay đầu thấy được đồ ăn hắn không phải vô cùng thích ăn. Nhưng bởi vì là Ngô Củ khổ cực làm, hắn liền gắp một đũa. Nhưng cho vào miệng, hắn không khỏi mở to hai mắt kinh ngạc. Món rau này đặc biệt ngon, một chút mỡ cũng không có, còn có vị tươi mới Tề Hầu căn bản không thể hình dung.

Đem hết thảy đồ ăn đều ăn một lượt, Tề Hầu lúc này mới đưa mắt đặt ở chén mì căn bề ngoài xấu xí.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Quân thượng ăn thử, trước tiên trộn một trộn, bên trong có gia vị.”

Tề Hầu theo lời dùng đũa quấy một chút, một mùi hương liền tỏa ra. Khi Ngô Củ vừa tiến đến, Tề Hầu ngửi thấy chính là mùi vị này. Hắn nhất thời kinh ngạc.

Không nghĩ tới chén giống mì sợi này lại kỳ là như thế?

Tề Hầu trộn trộn mì căn, không thể chờ đợi được nữa gắp một đũa thả vào trong miệng. Mì căn mềm dai có chút giống như thịt trộn lẫn bột cắt khối nhỏ còn có đậu, vị mặn cay tiến vào miệng nhai lên thậm chí có một cảm giác ngon rất lạ.

Tề Hầu đầy mặt kinh ngạc, lại ăn một đũa, lúc này mới nói:

“Nhị ca, đây là món gì?”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Gọi là mì căn. Quân thượng không có khẩu vị gì, vừa vặn ăn cái này khai vị.”

Ngô Củ nghĩ không sai, Tề Hầu khẩu vị được hóa giải. Hắn tiêu chuẩn người phương bắc, liền yêu thích loại món ăn vừa mặn vừa cay, ăn một cách say sưa ngon lành.

Một bát lớn mì căn Ngô Củ mang đến, Tề Hầu ăn sạch, liền tiếp tục ăn bì lợn đông cùng thịt luộc. Hắn ăn từng miếng từng miếng, đến cuối cùng ăn xong rồi vẫn chưa hết thòm thèm, cả nước đồ ăn tiết ra cũng bị vét sạch sẽ.

Ngô Củ nhìn bộ dạng Tề Hầu gắp từng hạt đậu không nhịn được mí mắt giật lên, nghĩ thầm.

Đây là không muốn ăn gì sao? Đây là ăn quá tốt rồi chứ?

Ngô Củ có điểm hối hận làm cho Tề Hầu nhiều như vậy, bởi vì Tề Hầu ăn hết tất cả. Bì lợn đông cũng có hơn một cân, thịt luộc cũng là một cái đĩa lớn, hơn nữa một bát mì căn rất to. Ngô Củ sợ Tề Hầu tiêu hóa không nổi.

Tề Hầu gắp xong hạt đậu xào cuối cùng thả vào trong miệng, tao nhã để đũa xuống, dùng khăn lau miệng mình, lau hai tay, lúc này mới cười híp mắt nói:

“Nhị ca làm đồ ăn quả nhiên hợp khẩu vị Cô.”

Ngô Củ chỉ có thể nói:

“Tạ ơn Quân thượng khen.”

Tề Hầu gọi người thu dọn chén đũa, sau đó liền cười híp mắt nhìn chằm chằm cái đĩa chứa kẹo que. Tựa hồ vừa mới ăn xong nhưng chưa hết thòm thèm, hắn chỉ có no bảy tám phần, còn muốn ăn thêm tráng miệng...

Ngô Củ mí mắt nhảy một cái, liền vội vàng nói:

“Quân thượng, sơn tra là tiêu thực.”

Tề Hầu ăn nhiều như vậy, vừa vặn ăn chút sơn tra cho tiêu hóa, không phải cảm mạo liền bỏ ăn, lúc này mới phiền phức đây.

Tề Hầu đã sớm nghe nói Ngô Củ làm kẹo que cho tiểu Địch Nhi ăn, Nịnh Thích cũng ăn rồi. Kỳ thực hai đứa bé ăn rồi không có gì, Tề Hầu cảm thấy mình là Quốc quân, không thể cùng bọn nhỏ “tranh sủng“. Thế nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha cũng ăn rồi. Thiệu Hốt đặc biệt yêu thích cái này, gặp người nào cũng khen. Còn nữa Đông Quách Nha không để việc ăn uống, cũng khen Ngô Củ làm “kẹo que” ngon.

Tề Hầu trong lòng liền không vui vẻ, nhiều người như vậy đã ăn qua kẹo que, tại sao hắn chưa từng ăn? Hắn chờ thật lâu, một ngày trôi qua cũng không thấy ai đưa tới. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là sai người đi gọi Ngô Củ đến.

Bây giờ Tề Hầu rốt cục xem như là được toại nguyện. Nhìn viên kẹo tròn vo đặt trong băng bốc lên khí lạnh, nhất thời hắn có chút thèm ăn.

Tề Hầu đem kẹo que từ đĩa nhỏ cầm lên, để ở trước mắt nhìn một chút, lập tức hé miệng, đem kẹo que ngậm vào trong miệng. Môi Tề Hầu chẳng hề dày, thoạt nhìn có chút hơi mỏng, tựa hồ là người nghiêm túc thận trọng, cũng như vô cùng bạc tình. Hắn mở ra đôi môi, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi, cuốn một cái liền đem kẹo que ngậm vào.

Trong nháy mắt, hắn mở to hai mắt, tựa hồ cảm thấy mùi vị rất đặc biệt, mát lạnh sướng miệng, vừa chua vừa ngọt, đặc biệt kích thích vị giác. Đường mạch nha rất thơm, vị mật ong thuần hậu, mỹ vị không tả hết ra được.

Tề Hầu vốn đã ăn no, ngậm kẹo que này lại cảm giác có thể ăn mười cái.

Tề Hầu cầm kẹo que, duỗi ra đầu lưỡi liếm mấy lần, viên kẹo nhất thời càng sáng lấp lánh, dính một ít nước thoạt nhìn đặc biệt kiều diễm. Ngô Củ vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dời đi tầm mắt.

So với trong tưởng tượng của Ngô Củ, Tề Hầu ăn kẹo que sẽ không có vẻ ngu ngốc, thế nhưng thực sự là... hình ảnh bất kham.

Tề Hầu rất vừa ý kẹo que, cảm thấy khó trách Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đều khen, đúng là ăn thật ngon. Tề Hầu liên tiếp ăn ba cái, vừa mới bắt đầu còn mím lại mút, sau đó trực tiếp nhai ăn. Ngô Củ nghe tiếng rốp rốp mà tê cả da đầu, cảm giác Tề Hầu ăn cũng quá hung tàn.

Tề Hầu tiêu diệt xong ba cái kẹo que, lại cẩn thận nghiền ngẫm vị nước trái cây, có chút lưu luyến để số kẹo que còn lại ở một bên, lập tức cười nói với Ngô Củ.

“Nhị ca làm kẹo que rất ngon, đột nhiên cảm giác đói bụng đây.”

Ngô Củ suýt nữa té xỉu, cảm giác nếu không phải Tề quốc mạnh mẽ, Tề Hầu cũng coi như là có cách trị quốc, có lẽ kho lúa hoàng cung cũng không đủ cho Tề Hầu ăn no.

Tề Hầu “sức ăn” cũng quá lớn, mới vừa ăn nhiều như vậy, chỉ ăn một chút sơn tra, kết quả liền đói bụng. Xem đây là bữa phụ không phải bữa ăn chính a!

Tề Hầu cười híp mắt liền cầm lấy một cái kẹo que, vừa xem công văn, vừa ăn kẹo que. Ngô Củ ở bên cạnh cười trộm.

Ngô Củ nở nụ cười, Tề Hầu liền ngẩng đầu lên, nói:

“Nhị ca, cũng muốn ăn?”

Tề Hầu nói, lại đem kẹo que mình ngậm đưa lại bên mép Ngô Củ. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã trốn, kết quả vẫn là bị đụng trúng môi, phút chốc trong đầu “ầm ầm” suýt nữa nổ tung, nhất thời đỏ cả mặt. Ngô Củ vội vàng dùng tay áo xoa xoa môi mình. Tề Hầu bị động tác kia làm cho cười ha ha, nói:

“Nhị ca vẫn là ưa sạch sẽ như vậy.”

Kỳ thực Ngô Củ cũng không phải là bởi vì ưa sạch sẽ phát tác. Vừa nãy trong phút chốc, nếu không phải Tề Hầu nhắc nhở, Ngô Củ suýt nữa quên mất mình còn có tính ưa sạch sẽ. Kia rõ ràng là thứ Tề Hầu ăn qua, đụng phải miệng mình, Ngô Củ không phải cảm giác bẩn, mà là cảm giác... rất ngượng ngùng.

Đối với Ngô Củ chưa kinh nghiệm yêu đương mà nói, chẳng qua là cảm thấy vô cùng rất ngượng ngùng. Thế nhưng cũng cảm thấy lúc ẩn lúc hiện không đúng, trong lòng chẳng hiểu sao có chút hoảng loạn. Ngô Củ liền vội vàng nói:

“Quân thượng công vụ bề bộn, Củ cáo lui trước.”

Tề Hầu cũng không có ép ở lại, còn tưởng rằng động tác mới vừa rồi làm Ngô Củ không vui, liền nói:

“Nhị ca cực khổ rồi, vậy đi về nghỉ trước đi. Ngày nghỉ ngơi còn gọi ngươi vào trong cung, thật ra là Cô một khắc cũng không thể rời xa Nhị ca. Không thấy được Nhị ca, Cô liền không yên tâm.”

Ngô Củ nghe Tề Hầu lại bắt đầu nói buồn nôn, trong lòng phùn tào.

Cái gì một khắc cũng không thể rời xa mình, rõ ràng chính là thèm ăn, còn nói đường hoàng như vậy!

Ngô Củ trở lại quý phủ, chỉ có thấy Tử Thanh, liền hỏi.

“Tử Thanh, Yến Nga đâu?”

Tử Thanh cười nói:

“Hôm nay Hình Công phải về Hình quốc, Yến Nga đi tiễn đưa.”

Ngô Củ sững sờ. Hình Hầu đi quá vội vàng, Ngô Củ cũng chưa kịp cùng Hình Hầu cảm tạ một tiếng chuyện Hình quốc xuất binh.

Bất quá bởi vì Hình quốc sự vụ cũng không ít sự vụ. Hơn nữa mới vừa cùng Sưu Man đánh một trận chiến, có rất nhiều sự tình cần Hình Hầu xử lý. Hình Hầu không tiện ở Tề quốc lâu, chỉ là chỉnh đốn một ngày liền phải xuất phát trở về nước.

Yến Nga đi đưa tiễn Hình Hầu, tất nhiên là ý tứ của Tề Hầu. Tề Hầu là có ý hợp tác. Hình Hầu nói thế nào cũng là quốc quân, tuy rằng Hình quốc có nhỏ. Thứ hai Hình Hầu tâm ý rất chân thành, cho tới bây giờ cũng chưa có phu nhân. Bởi vậy Tề Hầu mới muốn cho Yến Nga một người phu quân tốt, cũng coi như là báo đáp sự trung thành tuyệt đối của Yến Nga đời trước.

Đến hoàng hôn Yến Nga mới trở về. Sau khi trở về liền bày bữa tối, Yến Nga đứng ở một bên, có chút xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Ngô Củ vừa ngẩng đầu liền thấy nàng đang xuất thần, nhất thời bật cười.

Rõ ràng là tiểu nha đầu bắt đầu biết yêu. Tất nhiên là bởi vì Hình Hầu tuổi trẻ tài cao, vừa anh tuấn cao lớn, còn là quân tử, đối đãi Yến Nga cũng ôn nhu săn sóc, phi thường lễ độ, Yến Nga đã có chút động lòng.

Ngô Củ cười híp mắt trêu chọc Yến Nga.

“Yến Nga, ngươi đang suy nghĩ gì?”

Yến Nga lúc này mới xoay người lại, nói:

“Không... Không có gì a.”

Ngô Củ nhíu mày híp mắt, cười nói:

“Hả? Không có gì?”

Tử Thanh vừa thấy liền biết Ngô Củ muốn trêu chọc Yến Nga. Yến Nga nhất định phải bị thua thiệt.

Ngô Củ nói:

“Có phải là nhớ Hình Công?”

Yến Nga mặt đỏ lên, nói:

“Không, không có!”

Ngô Củ vừa cười nói:

“Cũng phải, Hình Công mặc dù là quốc quân, thế nhưng khiêm tốn quân tử, nói chuyện nho nhã lễ độ. Không trách Yến Nga nhà ta động tâm.”

Yến Nga trên mặt càng đỏ nói:

“Ngài, ngài... ngài...”

Yến Nga nói, lại trở nên một mặt mờ mịt, nói:

“Tỳ nữ... chỉ là thấy rất kỳ quái. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu có người đối đãi tỳ nữ như bảo bối, cẩn thận từng li từng tí một. Trong lòng tỳ nữ kỳ quái mà thôi.”

Ngô Củ vừa nghe, đối với Tử Thanh cười nói:

“Ai, Tử Thanh a, con gái gả đi như bát nước đã đổ. Hai chúng ta đối đãi Yến Nga cũng không tồi? Yến Nga lại nói lần đầu tiên có người đối xử tốt với nàng, thật thương tâm a.”

Tử Thanh nghe Ngô Củ nói lời này, không nhịn được cũng bật cười. Yến Nga bị bọn họ cười, nhất thời tức giận nói:

“Cái đó... không giống nhau.”

Ngô Củ nói:

“Làm sao không giống nhau?”

Yến Nga nói:

“Đương nhiên không giống nhau. Ngài cùng Tử Thanh ca đối đãi Yến Nga như người thân. Hình Công đối đãi Yến Nga...”

Nàng nói đến đó, nhất thời liền im lặng. Nhìn về phía Ngô Củ cười híp mắt, Yến Nga trong nháy mắt cảm giác bị lừa gạt.

Suýt nữa bị lừa!

Ngô Củ cười nói:

“Đối với ngươi làm sao? Có phải ôn nhu như nước hay không?”

Yến Nga lúc này không dám nói thêm nữa, chỉ nói là:

“Ngài... ngài bắt nạt người ta.”

Yến Nga đánh chết cũng không nói gì nữa. Ngô Củ nói thế nào Yến Nga cũng không hé miệng, thoạt nhìn Yến Nga thực sự là đối với Hình Hầu động tâm.

Ngô Củ nghĩ.

Động tâm rốt cuộc là loại cảm giác ra sao?

Tỉ mỉ chu đáo, ôn nhu như nước, săn sóc quan tâm. Những chuyện này tựa hồ Tề Hầu đều đã làm qua, mà Ngô Củ không dám tin, cũng không có thể tin.

Chỉ là một mặt không thể tin tưởng, tuân thủ nghiêm ngặt thân phận, một mặt khác lại thường thất thần. Ngô Củ cảm thấy mình có thể đã bệnh đến giai đoạn cuối. Nếu cứ bỏ mặc như thế, rất có thể đến một ngày không có thuốc nào cứu chữa được.

Không có thuốc nào cứu chữa được, rốt cuộc là tình trạng gì?

Ngày hôm sau Ngô Củ hết hưu mộc, liền đi Chính Sự Đường làm việc.

Ngày này giam quốc Cao Hề đi sứ Lạc Sư cũng quay về rồi. Sở dĩ Tề Hầu để Cao Hề đi sứ Lạc Sư, kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản. HunhHn786 Bởi vì Cao Hề là thân tín của Thiên tử, lời hắn nói ra Thiên tử tin tưởng hơn người khác hai phần.

Cao Hề về nước, mang theo công văn của Thiên tử. Tề Hầu ngay lập tức liền triệu kiến Cao Hề. Thiên tử nói đã biết về sự tình Trịnh quốc, trước đó Tống Công cũng có phái sứ thần đến. Thế nhưng, Thiên tử cũng không có nói muốn trách phạt Trịnh quốc, chỉ nói là kia cũng không phải là ý quốc quân Trịnh, mà là ý tứ của nghịch thần Phó Hà đã bị tru diệt kia. Trịnh Bá cũng muốn biểu hiện áy náy với Tề quốc, bởi vậy Thiên tử sẽ đứng ra chuẩn bị hội minh ba quốc gia Tề Tống Trịnh giải quyết mâu thuẫn.

Tề Hầu vừa nghe, liền biết đây là ý gì. Ý tứ rất đơn giản, bởi vì Trịnh quốc theo Lạc Sư. Tuy rằng Trịnh quốc đã kém xa tít tắp thời kỳ Trịnh Trang Công, thế nhưng Thiên tử Hồ Tề mới vừa đăng cơ, không dám cùng Trịnh quốc trở mặt. Cho nên Thiên tử dự định ba phải, muốn làm người hòa giải, đem chuyện này bình định xuống. Với lại, việc này cũng không có quan hệ gì cùng Thiên tử. Người bị ám sát chính là Ngô Củ cùng Tống Công, Lạc Sư cũng không tổn thất. Nếu Thiên tử giữ gìn lẽ phải, còn phải đắc tội Trịnh quốc, thực sự không có lời.

Tề Hầu mặc dù biết Hồ Tề vô năng, thế nhưng không nghĩ tới Hồ Tề muốn ba phải. Nhìn thấy tin này, Tề Hầu cười lạnh một tiếng, thế nhưng không có làm mặt tỏ thái độ.

Dù sao Cao Hề là giám quốc Thiên tử phái tới. Tuy rằng Cao Hề chủ trương nâng đỡ Tề Hầu đăng vị, thế nhưng nói trắng ra là Cao Hề vẫn là người của Thiên tử, sau mới là người Tề quốc. Bởi vậy Tề Hầu không tiện lợi phát biểu ý kiến trái lời Thiên tử

Cao Hề chắp tay nói:

“Còn có một việc khác, Cao Hề cần báo cáo Quân thượng.”

Tề Hầu đem công văn để ở một bên, nói:

“Cao Tử mời nói.”

Cao Hề lúc này mới chắp tay nói:

“Kỳ thực lần này, Thiên tử còn có một chuyện khác muốn cùng Quân thượng thương nghị, đây là công văn.”

Cao Hề đem một cuộn da dê trình Tề Hầu. Tề Hầu mở ra nhìn.

Thiên tử không có nói sự tình Tề Tống Trịnh, ngược lại là một chuyện khác. Đó chính là muốn đề cập đến một người vì Tề quốc nhiều lần lập đại công, còn cùng người Sưu Man ký kết hiệp ước mười năm hòa bình. Đại Tư Nông Củ hiện tại vẫn chưa có đón dâu, không có phu nhân.

Thiên tử biết Ngô Củ lợi hại, bây giờ trong tay có quyền, là Đại Tư Nông Tề quốc, trong tay lại có rất nhiều tiền. Bất kể là thân hào hay quý tộc các nước chư hầu đều đổ xô tới quán ăn của Ngô Củ. Bởi vậy Hồ Tề bắt đầu dần dần chú ý tới Ngô Củ, muốn lôi kéo Ngô Củ về phía mình.

Trong cuộn da dê viết, Hồ Tề có một vị Công chúa năm nay vừa vặn đến tuổi xuất giá, muốn hỏi ý Tề Hầu có thể gả Công chúa này cho Đại Tư Nông Củ làm phu nhân hay không.

Tề Hầu vừa nhìn, trong lòng nhất thời “lộp bộp” một chút.

Theo lý mà nói, Tề Hầu cũng có ba phu nhân, Nhị ca hắn cũng nên có một phu nhân mới đúng. Thế nhưng bên người Ngô Củ không có bất kỳ thê thất nào. Tỉ mỉ nghĩ lại liền biết ngọn nguồn.

Bởi vì thời điểm “người cha tiện nghi” Tề Hi Công còn tại vị đã biết Công tử Củ cũng không phải là con ruột mình, nhưng vì mặt mũi Tề quốc cùng Lỗ quốc mà không nói ra. Lúc đó Lỗ quốc vô cùng cường thịnh, bởi vậy Tề Hi Công chỉ có thể cho nuôi con cho người khác. Tề Hi Công không thích mẹ con Công tử Củ, cũng không thích mẹ con Công tử Tiểu Bạch, đối với hai đứa con này chính là nuôi thả, còn không chăm lo đãi ngộ cao bằng đứa cháu trai Công Tôn Vô Tri.

Công tử Củ tuy rằng nữ nhân bên cạnh không ít, nhưng căn bản không có thê thiếp. Sau đó Tề quốc náo loạn, nội loạn nổi lên bốn phía, Công tử Củ chạy trốn đến Lỗ quốc. Lỗ quốc mặc dù là nhà mẹ đẻ, thế nhưng cũng là lợi dụng, đương nhiên sẽ không quan tâm vấn đề này cho Công tử Củ.

Sau đó Công tử Củ bị tức chết, Ngô Củ nhập vào xác này. Bởi vậy phương diện thành thân liền vẫn luôn không ai để ý.

Tuy rằng kéo dài không có nghĩa là sẽ không ai chú ý.

Vừa mới bắt đầu Ngô Củ xác thực không có gì nổi bật, bởi vì chỉ là thiện phu Củ. Thế nhưng biến thành đại hành nhân Củ, sau đó là đặc sứ Củ, rồi thành Đại Tư Nông, thăng tiến không ngừng. Gần đây Tề Hầu còn mơ hồ đánh tiếng muốn Ngô Củ làm quốc tướng. Như vậy làm sao có thể không chú ý đến Ngô Củ?

Các thân hào quý tộc có thiên kim cơ hồ đánh nhau vỡ đầu vì muốn gả con cho Ngô Củ. Chỉ là Ngô Củ không có tâm tư này. Gần đây Ngô Củ phát hiện xu hướng tình dục của mình khả năng có vấn đề, cho nên càng không muốn hại cô nương nhà người ta.

Tề Hầu vừa nhìn thấy công văn này liền biết Chu Thiên tử là người giảo hoạt, muốn lôi kéo thân tín của chính mình.

Thứ nhất, Ngô Củ chính là một người giàu có. Thứ hai, Ngô Củ chính là nòng cốt Tề quốc. Đối với Chu Thiên tử trăm lợi không hại.

Tề Hầu nhìn thấu, trên mặt lại cười cười, nói:

“Thiên tử ưu ái Nhị ca, đây là phúc khí của Tề quốc.”

Cao Hề nghe, chần chờ nói:

“Chỉ là... Quân thượng...”

Hắn nói tới chỗ này, Tề Hầu liền biết Cao Hề muốn gì. Lữ Củ đã từng cùng Tề Hầu tranh vị. Trong mắt Cao Hề người này không thể không loại trừ. Coi như hiện tại Lữ Củ đã quyền cao chức trọng, dù không thể trừ tận gốc, thế nhưng cũng không thể để cho thông gia cùng Thiên tử.

Cao Hề nói:

“Thứ cho Cao Hề nhiều lời, bây giờ Đại Tư Nông ở trong triều địa vị càng ngày càng vững chắc. Từ nhóm sĩ phu, cho tới thiện phu, cung nhân đều đối với Đại Tư Nông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Phương diện này nói rõ Quân thượng có ánh mắt độc đáo trong dùng người. Đại Tư Nông cũng tài hoa hơn người, giỏi về trị quốc. Thế nhưng đổi phương diện xem xét... Đại Tư Nông được lòng người như vậy, nếu có mục đích, mà cùng Thiên tử thông gia, chẳng phải là...”

Tề Hầu cười nhẹ một tiếng. Hắn liền biết Cao Hề có tâm tư này. Tuy rằng Tề Hầu không để ý Ngô Củ quyền cao chức trọng. Hắn là muốn nâng cao địa vị Ngô Củ. Mới đầu là dự định học theo Trịnh Trang Công phủng sát, sau đó biến thành thực sự.

Tuy rằng Tề Hầu cùng Cao Hề xuất phát điểm không giống nhau, thế nhưng đều nghĩ tới một chỗ, không thể để cho Ngô Củ cưới con gái Chu Thiên tử.

Tề Hầu làm bộ rất đồng ý, cau mày gật đầu, nói:

“Cao Tử nói vô cùng có lý. Cô cũng là cân nhắc đến điểm này. Thế nhưng Thiên tử đưa ra chuyện tốt, nếu như Cô từ chối, tựa hồ hiện ra không cung kính, Cao Tử nói phải làm sao?”

Cao Hề lúc này chắp tay nói:

“Quân thượng xin yên tâm, nếu Quân thượng muốn cự tuyệt ý tốt, Cao Hề chờ lệnh đi sứ, sẽ cùng Thiên tử nói tỉ mỉ, tất nhiên có thể thuyết phục Thiên tử.”

Tề Hầu vừa nghe, biết Cao Hề quả nhiên trúng kế của hắn, lúc này cười nói:

“Cao Tử chính là đại phu Cô tín nhiệm nhất, cũng là thầy tốt bạn hiền. Vậy lần này làm phiền Cao Tử từ chối Thiên tử, thật sự là làm phiền.”

Cao Hề còn cảm thấy Tề Hầu là tôn trọng ý mình, lập tức chắp tay nói:

“Cao Hề lĩnh mệnh, xin Quân thượng an tâm!”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Tốt, à đúng rồi...”

Hắn nói, tựa hồ nghĩ tới điều gì, dặn dò.

“Chuyện này... mong Cao Tử bảo mật với Đại Tư Nông được chứ?”

Cao Hề vừa nghe, lập tức liền hiểu lầm ý Tề Hầu. Cao Hề còn tưởng rằng Tề Hầu muốn lén lút chèn ép Ngô Củ, không thể để cho Ngô Củ biết được, bằng không sẽ dẫn đến căng thẳng. Bởi vậy hắn lập tức chắp tay nói:

“Vâng, Cao Hề rõ ràng.”

Tề Hầu gật gật đầu. Hắn biết Cao Hề đã hiểu lầm, thế nhưng hắn chính là muốn Cao Hề hiểu lầm.

Chuyện này nếu để cho Ngô Củ nghe, vạn nhất Ngô Củ có ý cưới vợ chẳng phải là không xong? Trái lại vạn nhất Ngô Củ không có tâm tư đón dâu, thế nhưng hoài nghi hắn áp chế, chẳng phải là bết bát hơn?

Bởi vậy Tề Hầu cần Cao Hề bảo mật, việc này cần lén lút từ chối mới tốt.

Cao Hề hoàn toàn hiểu lầm ý Tề Hầu, thần thần bí bí liền lui ra khỏi Lộ Tẩm cung. Hắn đi ra, vừa vặn gặp Quốc Ý Trọng. Quốc Ý Trọng liền ngăn cản Cao Hề, hỏi.

“Cao đại phu, sự kiện kia thế nào rồi?”

Cao Hề trước khi tiến cung đã gặp Quốc Ý Trọng, đem ý Thiên tử muốn gả con gái cho Ngô Củ, nói cho Quốc Ý Trọng. Quốc Ý Trọng cùng Cao Hề là cùng một suy nghĩ, không muốn để cho Ngô Củ được thế lực quá lớn, bởi vậy dặn Cao Hề khuyên nhủ Tề Hầu.

Cao Hề vốn tưởng rằng cần tốn thời gian khuyên nhủ Tề Hầu, nào có biết Tề Hầu một câu cũng không cần khuyên.

Cao Hề thấp giọng nói:

“Quốc đại phu yên tâm. Vừa mới rồi Quân thượng đã nói cần từ chối Thiên tử gả Công chúa cho Đại Tư Nông. Phải bí mật hành động, đừng để cho Đại Tư Nông biết. Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi một chuyến Lạc Sư, đem chuyện này cự tuyệt là được.”

Quốc Ý Trọng vừa nghe, liền đem tâm đặt ở trong bụng. Hai người làm lễ, Cao Hề đi ra, Quốc Ý Trọng liền hướng vào Lộ Tẩm cung, đi bẩm báo chuyện quan trọng.

Hai người kia lại không ngờ rằng lời của bọn họ bị người khác nghe được...

Thẩm Hữu hôm nay vốn là hưu mộc, thế nhưng cũng không có ở nhà, mà là chạy vào trong cung. Hắn tiến cung đều là để nịnh nọt Tề Hầu. Hôm nay Tề Hầu bởi vì đang bề bộn, không gặp đại phu, bởi vậy Thẩm Hữu chưa thấy Tề Hầu. Thẩm Hữu liền không cam lòng cứ như vậy mà đi. Hắn ở cửa Lộ Tẩm cung đợi một chốc, muốn ngẫu nhiên gặp nhóm sĩ phu kết giao tạo quan hệ.

Nào có biết hắn thấy Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đang nói chuyện. Tuy rằng bọn họ hạ thấp giọng, nhưng do bọn họ không nhìn thấy Thẩm Hữu nên cũng không quá để ý, đã bị Thẩm Hữu nghe được rõ ràng.

Thẩm Hữu là một người thông minh, sự thông minh của hắn không thua gì Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng. Vừa nghe Tề Hầu không cho Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đem việc Thiên tử muốn chọn Ngô Củ làm con rể lộ ra ngoài, cũng không nói cho Ngô Củ, trực tiếp lệnh Cao Hề đi từ chối. Điều này nói rõ cái gì?

Thẩm Hữu vừa nghĩ, nhất thời “nghĩ thông suốt“.

Điều này nói rõ Ngô Củ rốt cục bắt đầu thất sủng. Tề Hầu bắt đầu kiêng kỵ địa vị cùng quyền lợi của Ngô Củ, muốn áp chế từ từ. Dĩ nhiên là trước tiên bắt đầu từ áp chế thế lực. Nếu Ngô Củ thật sự thành con rễ Chu Thiên tử, như vậy Ngô Củ tại Tề quốc, thậm chí trong các nước chư hầu, thế lực sẽ nhanh chóng bắt đầu bành trướng.

Kỳ thực Cao Hề, Quốc Ý Trọng cùng Thẩm Hữu đều cả nghĩ quá rồi, Tề Hầu không muốn để cho Ngô Củ cưới con gái Chu Thiên tử vì lý do rất đơn giản. Bởi vì Tề Hầu yêu thích Ngô Củ, làm sao có khả năng để Ngô Củ cưới người khác chứ?

Thẩm Hữu hôm nay mặc dù không có nhìn thấy Tề Hầu, lại cảm thấy lượm được một món hời lớn, nghe được một tin tức khổng lồ. Cứ giống như suy đoán được tâm ý Tề Hầu, Thẩm Hựu cong khóe môi, nở nụ cười lạnh.

Thoạt nhìn Lữ Củ lập tức phải thất sủng!

Thẩm Hữu thuộc bộ ngành Tư Nông, cũng chính là cấp dưới Ngô Củ. Cứ nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Hữu rất đắc ý, liền xuất cung đi uống rượu.

Thẩm Hữu ở bên ngoài uống một ngày, hơn nữa càng uống càng đắc ý, dẫn đến kết quả chính là ngày tiến cung, Thẩm Hữu vẫn chưa tỉnh lại.

Ngô Củ sáng sớm đã tới Chính Sự Đường. Hôm nay có thảo luận, mọi người cũng đều lục tục đến Chính Sự Đường. Triển Cầm, Quản Di Ngô lần lượt đi tới ngồi vào chỗ.

Bởi vì canh giờ còn sớm, mọi người liền tùy tiện hàn huyên tán gẫu.

Rất nhanh đã đến canh giờ, mọi người cũng đều đến đông đủ, thế nhưng thiếu một mình Thẩm Hữu.

Đến thời gian thảo luận, Thẩm Hữu vẫn chưa có đến, Ngô Củ thiếu kiên nhẫn nhíu mày, dùng thẻ gỗ nhẹ nhàng gõ gõ bàn, hỏi.

“Thẩm đại phu chưa có tới, xin nghỉ sao?”

Vừa nghe nói như thế, mọi người đều là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hoàn toàn không có nghe nói Thẩm đại phu xin nghỉ hôm nay. Hơn nữa hôm nay là ngày thảo luận, nếu muốn xin nghỉ, khẳng định cũng không phải ngày hôm nay.

Ngô Củ liền đợi thêm một chốc vẫn không thấy. Ngô Củ liền nhíu nhíu mày. Một vị đại phu thấp giọng nói:

“Tiểu nhân hôm qua thấy được Thẩm đại phu. Hình như... Thẩm đại phu ở bên ngoài uống rượu, uống say đến gia đinh dìu trở về. Chỉ sợ là sáng hôm nay chưa dậy mà thôi?”

Thẩm Hữu ngày thường rất hung hăng, bây giờ hắn không đến thảo luận, hơn nữa nghỉ không xin phép, không ít người muốn khó dễ, huống hồ giày này là sẵn có.

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời trên mặt lại lộ ra biểu tình không vui. Có thể nói đời trước cũng vậy, Ngô Củ chính là người cuồng công tác. Trong công tác luôn cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa phi thường đúng giờ, Ngô Củ chán ghét người không đúng giờ để cho người khác chờ đợi, phi thường không có chữ tín.

Ngô Củ lạnh giọng nói:

“Không đợi nữa, đi đem công văn trên bàn Thẩm Hữu đến đây.”

“Vâng.”

Bên cạnh mấy quan viên nhanh chóng đứng lên lấy công văn trên bàn Thẩm Hữu, sau đó đặt ở trên bàn Ngô Củ. Cũng không biết Thẩm Hữu hôm nay muốn báo cáo chuyện gì, cho nên Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là từng cái từng cái mở ra.

Khi Ngô Củ nhìn thấy cái thứ tư, thứ năm nhất thời sắc mặt cứng đờ, lập tức toàn bộ mặt đen thui. Tất cả mọi người chưa từng thấy người ôn hòa biết điều có sắc mặt khó nhìn như vậy. Lúc bình thường đều là cười híp mắt, hoặc chính là hòa ái dễ gần, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Nếu không phải lúc làm việc sấm rền gió cuốn, thật không nhìn ra là người thủ đoạn tàn nhẫn.

Lúc này sắc mặt Ngô Củ đen như đáy nồi cháy, thoạt nhìn thật là có mấy phần dáng dấp cường thế. Mọi người ở đây cũng không dám thở mạnh.

Bên ngoài thình lình nghe tiếng bước chân vội vã. Thẩm Hữu rốt cục đã đến.

Quan bào cũng không mặc tốt, mũ cũng méo mó. Thẩm Hữu loạng choà loạng choạng chạy tới, hiển nhiên do uống say đau đầu, ngủ dậy trễ.

Thẩm Hữu vừa đến, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, liền nghe một tiếng vang thật lớn.

“Bốp!!!”

Một tiếng vang thật lớn khiến Thẩm Hữu giật mình. Mũ quan đột nhiên từ trên đầu hắn rớt xuống lăn lộn mấy vòng trên đất.

Mấy quan viên bên cạnh vừa thấy, nếu không phải Ngô Củ sắc mặt khó coi, nhất định sẽ bật cười. Lúc này mọi người vội vã đè nén, bọn họ cũng không muốn thành nơi trút giận.

Thẩm Hữu giật mình, vội vã quay người kiếm mũ quan. Ngô Củ ngồi ở chỗ cao nhất, cầm trong tay một cuộn thẻ gỗ. Vừa mới rồi chính là âm thanh cuộn thẻ gỗ mạnh mẽ vỗ vào bàn.

Thẩm Hữu đầu tiên là kinh hãi, lập tức liếc mắt nhìn Ngô Củ một cái, thái độ vô cùng hung hăng, cũng không làm lễ, cũng không nói lý do mình đến muộn.

Ngô Củ lạnh lùng nhìn hắn, nói:

“Thẩm đại phu, chuyện ngươi đến muộn, ta tạm thời không hỏi. Số công văn này là chuyện mười mấy ngày trước, vì sao không trình báo?”

Thẩm Hữu hỏi một câu.

“Công văn gì?”

Hắn vừa nói như thế, người bên cạnh đều bị dọa. Bởi vì Ngô Củ sắc mặt phi thường khó coi, nghiêm túc dị thường. Mà Thẩm Hữu một mặt không thèm để ý, như đổ thêm dầu vào lửa. Quả nhiên liền thấy Ngô Củ sắc mặt càng khó coi hơn.

“Bốp!”

Cuộn thẻ gỗ bị vứt đến bên chân Thẩm Hữu.

Thẩm Hữu bị đập một cái.

“Ai u”

Hắn vẫn cứ một mặt hung hăng xem thường. Tất cả mọi người không biết ngọn nguồn câu chuyện, còn tưởng rằng hôm nay Thẩm Hữu uống lộn thuốc gì. Trước đó tìm mọi cách ân cần, hận không thể mọi thời khắc nịnh nọt, chỉ là một lần uống say, sao thái độ liền biến thành dáng dấp này?

Quản Di Ngô cùng Triển Cầm liếc mắt nhìn công văn bị ném trên mặt đất. Vừa nhìn, bọn họ nhất thời rõ ràng lý do Ngô Củ tại sao tức giận như vậy. Đây là công văn Lỗ quốc đưa tới.

Công văn là Tang Thần tự tay viết, bút tích này Triển Cầm vẫn có thể nhận ra.

Ngô Củ trước vẫn luôn thấy kỳ quái, tại sao Lỗ quốc không còn tin tức, chẳng lẽ đã mua được lương thực từ những quốc gia khác? Bây giờ vừa thấy, cũng không phải là Lỗ quốc không có tin tức, mà là bởi vì này tin tức trong tay Thẩm Hữu, cũng không có lập tức báo cáo. Tin tức quan trọng bực này lại bị trì hoãn đến gần nửa tháng.

Ngô Củ lạnh lùng nhìn Thẩm Hữu, nói:

“Công văn Lỗ quốc đưa đến khẩn cấp biết bao nhiêu, phần công văn này trong tay của ngươi lâu như vậy có hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu hay không? Ngươi không báo lên, người khác không biết Thẩm Hữu là ai, lại khiến cho Quân thượng, Tề quốc biến thành đối tượng bị lên án vì tư lợi mà bội ước!”

Tề quốc bởi vì Thẩm Hữu mà không trả lời Lỗ quốc. Điều này làm cho Lỗ quốc nghĩ như thế nào. HunhHn786 Cảm thấy Tề quốc cố ý ám muội, không trả lời, dụng tâm khó lường.

Thẩm Hữu nghe Ngô Củ lạnh lùng trách mình, trong lòng càng lúc càng không phục. Hắn nghĩ thầm Ngô Củ bất quá là đại thần thất sủng, dựa vào cái gì quở trách mình. Chỉ chậm trễ mấy ngày mà thôi, người Lỗ quốc cũng không có nói cái gì. Dựa vào tài trí của hắn, công văn đọng lại mấy ngày là có thể xử lý xong, hoàn toàn không cần sốt ruột.

Thẩm Hữu không phục, lạnh lùng nở nụ cười. Tất cả mọi người cảm thấy Thẩm Hữu đã ăn phải cái gì hỏng, không thì sao thái độ biến thành như vậy?

Thẩm Hữu xem thường nói:

“Thực sự là xin lỗi. Trước khi Đại Tư Nông còn chưa nhận chức, nơi này đều là xử lý như vậy. Công văn đọng mười mấy ngày cũng không tính quá lâu. Đây là thông lệ bộ Tư Nông a, thực sự qua quýt bình bình, sợ là Đại Tư Nông còn chưa quen thôi?”

Kỳ thực Thẩm Hữu nói không sai, Đại Tư Nông tiền nhiệm không quản được người, lại là tuổi già lực suy, cho nên lực bất tòng tâm liền từ quan hồi hương. Bộ ngành Tư Nông xác thực dưỡng thành thói quen đọng lại công vụ, không tới thời khắc cuối cùng không hoàn thành.

Thế nhưng từ khi Ngô Củ tới nhận chức, tốc độ giải quyết công việc cũng tăng lên, tuyệt đối không ai dám đọng lại công việc ở trong tay. Huống hồ sự tình Lỗ quốc cũng không phải giống công vụ bình thường. Dù cho trước đây có trạng thái lề mề nhưng chuyện quan trọng cũng phải lập tức báo lên thượng cấp. Cũng sẽ không ai giống Thẩm Hữu để lại công vụ mười mấy ngày. Mười mấy ngày này đã có thể hồi đáp qua lại hai chuyến giữa Tề Lỗ.

Lỗ quốc vẫn luôn chưa thu được hồi đáp, điều này làm cho người Lỗ quốc nghĩ như thế nào?

Thái độ Thẩm Hữu hung hăng đến cực điểm, người khác đều e sợ bị liên lụy. Ngô Củ cười lạnh, nói:

“Vậy a. Thẩm đại phu hoài niệm thượng cấp cũ. Như vậy đi, người đâu, lấy mũ quan của Thẩm đại phu xuống, để cho hắn được cáo lão hồi hương thôi.”

Ngô Củ nói như thế cũng không ngoài dự liệu trong lòng mọi người. Nếu ai làm Đại Tư Nông không vừa ý đều có kết quả không tốt. Thẩm Hữu cái giọng điệu này khẳng định đã chọc Đại Tư Nông tức giận.

Thẩm Hữu lại cười, nói:

“Ngươi muốn bãi chức quan của ta. Ngươi có thể bãi quan? Thời điểm ta làm sĩ phu, ngươi còn giả Công tử đó! À, Đại Tư Nông e rằng còn chưa biết Quân thượng đã không còn muốn thấy ngươi, đừng tiếp tục làm mưa làm gió.”

Hắn nói, liền quét mắt nhìn những người khác dùng một loại ánh mắt kinh ngạc xem đứa ngốc nhìn chính mình, lập tức nói:

“Các ngươi cũng đừng không tin, đây là sự tình chính xác tuyệt đối. Giám quốc Cao Tử từ Lạc Sư trở về, việc này các ngươi sẽ biết thôi? Cao đại phu nói Thiên tử muốn chọn Đại Tư Nông làm con rể. Các ngươi đoán Quân thượng là nói thế nào?”

Mọi người nghe đến “tin tức” Thẩm Hữu tiết lộ lập tức hai mặt nhìn nhau. Cao Hề từ Lạc Sư trở về, đây là sự tình mọi người đều biết. Hơn nữa vừa trở về Tề Hầu liền triệu kiến Cao Hề, mật đàm một trận, chuyện gì cũng không có tiết lộ ra.

Thẩm Hữu nói tiếp:

“Quân thượng nói Cao đại phu trực tiếp đi từ chối Thiên tử, việc này không cần nói cho Đại Tư Nông. Ha ha, đây là ý gì?”

Mọi người nghe, tất cả đều xôn xao. Không nghĩ tới Tề Hầu làm chuyện như vậy, lén lút để Cao Hề từ chối. Chuyện này thực sự có chút không quang minh chính đại. Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy có đạo lý. Dù sao Ngô Củ rất giàu có, hơn nữa quyền cao công lớn, nếu như có Thiên tử hậu thuẫn sớm muộn cũng đe dọa quốc quân.

Thẩm Hữu nhìn thấy phản ứng của mọi người, lập tức càng thêm đắc ý, cười nói với Ngô Củ.

“Ta còn chưa nói với ngươi, đừng cầm lông gà trụi mà thật sự xem là lệnh tiễn. Ta khinh thường. Có cái gì? Ta thấy là lông chó thôi!”

Ngô Củ lạnh lùng nhìn Thẩm Hữu. Nếu như nói tức giận biểu tình khi thấy công văn kia đúng là rất giận dữ, càng ngày càng trấn định lại. Ngô Củ nhàn nhạt nhìn Thẩm Hữu đang cực kỳ đắc ý, nói:

“Nói đủ rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.