Vô Củ

Chương 270: Chương 270: Bóp nát uy phong




Tống quốc đầu hàng Tấn quốc, bất quá Tấn Hầu cũng không có lập tức đem vật tư cùng đồ quân nhu vận chuyển đến nước Tống. Dù sao Tấn Hầu cũng là người đa nghi, trong lòng hắn còn hơi nghi ngờ. Bởi vậy như Đông Quách Nha từng nói, vẫn cứ đang thăm dò.

Tấn quốc cùng Tống quốc mở một minh hội ở tại nước Tống, thương thảo làm sao đóng quân, làm sao xuất binh, làm sao phân chia Sở quốc vân vân.

Tống Công Ngự Thuyết cố ý khoản đãi Tấn Hầu. Người hai phe ngồi ở trong mạc phủ, đang thương lượng, đột nhiên có binh lính chạy tới, nói:

“Báo!!! Quân thượng, Sở quốc có công văn đưa tới!”

Vừa nghe nói như thế, Tấn Hầu Quỷ Gia sợ hết hồn. Tống Công Ngự Thuyết cười nói:

“Tấn Công không cần kinh hoảng, không chừng là công văn Sở quốc cầu hoà thì sao?”

Hắn nói, vẫy tay cho người đem công văn tới. Tống Công là tránh hiềm nghi, liền đem công văn đặt ở trên bàn ra hiệu Tấn Hầu đồng thời xem.

Cũng không phải là công văn cầu hoà, mà là chất vấn Tống Công. Công văn viết Tống Công xảo trá, Sở Vương phi thường phẫn nộ. Sở Vương hỏi Tống Công lẽ nào Tống Công quên mất Công tử Mục Di còn ở Sở quốc làm con tin. Công tử Mục Di là con trai duy nhất của Tống Công.

Tấn Hầu Quỷ Gia nhìn cái này, ngờ vực nhìn Tống Công, tựa hồ muốn thăm dò Ngự Thuyết. Nào có biết Ngự Thuyết sau khi xem, lại cười ha ha, nói:

“Sở Vương muốn dùng con trai Cô uy hiếp Cô. Tử Ngư mặc dù là con trai Cô, bất quá cũng là con dân nước Tống. Bây giờ nước Tống phải phát triển cơ nghiệp, thân là con dân, Tử Ngư lẽ ra cũng nên góp một phần lực mới đúng.”

Tấn Hầu Quỷ Gia vừa nghe, nhất thời đôi mắt sáng lên. Tống Công Ngự Thuyết nói như vậy, rõ ràng chính là đã bỏ qua Tử Ngư, Sở quốc muốn xử trí như thế nào tùy ý. Hắn cười nói:

“Tống Công đúng là người vì nghĩa lớn.”

Tống Công cười, nói:

“Đại nghĩa với không đại nghĩa, chúng ta trước tiên không nói cái này. Bây giờ Tấn Công cũng đã nhìn thấy Tống quốc có thành tâm, Cô cả con trai cũng không cần, lẽ nào Tấn Công còn chưa tin Tống quốc?”

Tấn Hầu Quỷ Gia nói:

“Tin tưởng! Tất nhiên tin tưởng. Như vậy, chúng ta hôm nay ký minh ước, sáng sớm ngày mai, Cô liền hạ lệnh đem lương thảo cùng đồ quân nhu tiến vào nước Tống. Thời điểm đó, Tấn Tống hai nước liên hợp Tây Nhung cùng Bắc Địch, một lần hành động xuôi nam, giết Sở quốc không còn manh giáp!”

Tấn Hầu Quỷ Gia vốn định thăm dò Tống Công Ngự Thuyết, nhìn xem Tống Công có thành ý hay không. Dù sao nước Tấn muốn dùng nước Tống làm hậu phương để đồ quân nhu, tất cả lương bổng cùng lương thảo cho quân đội đều đưa vào nước Tống. Nếu nước Tống gian trá, thời điểm đó bị Tống quốc nuốt hết, đây chẳng phải liền xong?

Bởi vậy Quỷ Gia ban đầu có chút ngờ vực, bất quá nghe Tống Công từ bỏ Công tử Mục Di, liền yên tâm lại.

Tống Công cười híp mắt nói:

“Thời điểm đó còn dựa vào Tấn Công nhiều mới đúng.”

Tấn Hầu Quỷ Gia cười nói:

“Nói khách khí! Tống Công đại nghĩa như vậy, Quỷ Gia thực sự rất kính nể. Nếu Sở quốc thật hạ độc thủ đối với Tống công tử, cũng đừng sợ. Thời điểm đó Tấn quốc cùng Tống quốc kết thông gia, Cô đem muội muội gả cho Tống Công. Tống Công còn trẻ tuổi như vậy, muốn bao nhiêu con trai mà không có? Đúng hay không? Ha ha ha...”

Tấn Hầu nói, liền bắt đầu cười lớn. Ngự Thuyết chỉ là bưng ly rượu lên, cười nói:

“Tấn Công nói hay lắm, Cô kính Tấn Công một ly.”

Tống Công bỏ mặc Tử Ngư, Tấn quân bắt đầu tiến vào nước Tống. Nước Tống nghiễm nhiên thành địa điểm tập kết giao chiến. Hai quốc gia đầu tiên tạo áp lực Giang quốc cùng Hoàng quốc. Sái quốc vừa nhìn thấy Tấn quốc có khả năng chuyển biến tốt, lập tức liền thỉnh cầu nước Tấn phát binh, chủ động cho mượn đường, trợ giúp quân Tấn cùng Tống tấn công Giang quốc Hoàng quốc.

Liên quân của Tấn lần này thế tới hung hăng. Tấn Hầu Quỷ Gia cùng Tống Công Ngự Thuyết tự lĩnh binh xuôi nam, thanh thế to lớn. Giang quốc cùng Hoàng quốc không chống đỡ nổi, lập tức đi Sở quốc cầu cứu viện.

Triển Hùng nghe tin tức nổi giận, lập tức xin lệnh.

“Nhị ca Tam ca, để Triển Hùng đi! Nếu như quân đội Ngự Thuyết dám đặt chân vào Giang quốc Hoàng quốc nửa bước, Triển Hùng liền tự tay lấy đầu của hắn!”

Triển Hùng có chút bất chấp. Dù sao năm đó Triển Hùng đã bị Ngự Thuyết lừa, lần đó rất chật vật. HunhHn786 Nếu như không phải bởi vì nghĩa quân của Triển Hùng không có người nào bị thương, cũng không có tử thương, Triển Hùng đã không tha mạng cho Ngự Thuyết.

Sau đó hai người đi một vòng lớn rồi tái hợp, thế nhưng không nghĩ tới chuyện như vậy liền lập lại. Triển Hùng cảm thấy chính mình không nên dễ tin Ngự Thuyết. Ngự Thuyết là một quốc quân tráo trở, lời nói ra căn bản không đáng tin, cam kết gì cũng không qua nổi quyền lực. Dù con trai ruột cũng có thể từ bỏ, chớ nói chi bọn họ chỉ là yêu người mà thôi.

Triển Hùng tức giận đỏ mặt tía tai, Ngô Củ nói:

“Tứ đệ, trước tiên không nên manh động.”

Triển Hùng cũng không muốn kích động, chỉ là hắn bị chọc giận sắp nổ tung. Hắn luôn cảm giác mình bị Ngự Thuyết đùa bỡn, cảm giác này làm hắn khổ sở.

Ngô Củ suy nghĩ một chút, nói:

“Về Tấn quốc, phải nên có sự hiểu biết, lần này...”

Ngô Củ nói lại cười một tiếng, khá là vui vẻ nói:

“Chắc là trận chiến cuối cùng của Tấn quốc. Dự theo nguyên tắc tôn trọng đối thủ, Quả nhân cần phải tự mình đối đầu cùng Tấn quốc mới phải.”

Triển Hùng kinh ngạc, đầu tiên là kinh ngạc trận chiến cuối cùng, tiếp theo là kinh ngạc Nhị ca muốn thân chinh. Hắn nói:

“Nhị ca muốn đích thân đốc chiến?!”

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

“Đúng vậy.”

Triển Hùng có chút lo lắng nói:

“Nhị ca, tuyệt đối không thể làm vậy. Bây giờ Tấn cùng Tống liên hợp, quân Tấn đã đóng ở nước Tống. Cứ như vậy, khí thế lớn hơn trước rất nhiều. Hơn nữa người Địch phía bắc cùng người Nhung phía tây như hổ rình mồi, chuẩn bị liên thủ cùng nước Tấn. Nhị ca ngàn vạn lần không thể mạo hiểm!”

Tề Hầu thấy hắn lo lắng, cười nói:

“Tứ đệ, xem ra ngươi còn chưa biết rõ Nhị ca.”

Triển Hùng bị bọn họ nói cho bối rối. Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Cô nói cho ngươi nghe, Nhị ca nói luôn đúng, ngươi nhất định phải tin tưởng, tuyệt đối đừng nói chữ “không“.”

Triển Hùng nghe câu này, mí mắt giật lên. Nào có biết Ngô Củ cười híp mắt sờ sờ tóc Tề Hầu, nói:

“Tiểu Bạch ngoan, kinh nghiệm tổng kết độc đáo.”

Mí mắt Triển Hùng lại giật giật. Liên quân Tấn quốc rõ ràng đã trước mặt, đây có thể là trận chiến lớn của Sở quốc từ trước tới nay, nhưng mà Nhị ca cùng Tam ca còn có tâm tình đùa giỡn. Triển Hùng mới vừa bị Ngự Thuyết phản bội, lại bị Nhị ca Tam ca ép buộc nhét một miệng cơm chó. Mí mắt giật không dừng được.

Ngô Củ tâm ý đã quyết, ít ngày nữa liền thân chinh đi Giang quốc giao chiến cùng liên quân Tấn Tống.

Các sĩ phu trong triều cũng cực lực phản đối, thế nhưng Ngô Củ đã quyết tâm, không có ai có thể dao động. Rất nhanh đội ngũ liền xuất phát.

Quốc quân Giang quốc Doanh Dự nghe nói Sở Vương muốn đích thân đến đây, có chút giật mình. Bất quá hắn lập tức sắp xếp, tự mình ở cửa Phượng Hoàng Đài nghênh tiếp Sở Vương.

Ngô Củ lần này xuất chinh, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn. Đại quân Sở quốc hơn nữa là tư binh mới thu nhận, đội ngũ có thể nói lớn mạnh không gì sánh nổi. Bởi vì Ba quốc bị Thục Quốc kiềm chế, các quốc gia Quần Thư đã thuần phục Yển Cưu, trong triều có Lệnh Doãn Bành Trọng Sảng, Đại Tư Mã Phàn Sùng, Mạc Ngao Đấu Kỳ, Ty Bại Vĩ Lã Thần tọa trấn, bởi vậy Ngô Củ cũng không có bất kỳ nỗi lo gì.

Đội ngũ Sở quốc đã mênh mông cuồn cuộn, còn thêm vào đội ngũ Tề quốc. Triển Hùng làm tướng quân, có Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha phụ tá, tất cả hướng về Giang quốc.

Bây giờ đã là cuối mùa xuân, khí trời dần nóng lên, mưa cũng nhiều hơn, đặc biệt là ở Giang quốc. Vừa tiến vào Giang quốc liền có thể cảm giác được mưa liên miên. May mà trước đó Yển Thượng đã để lại sơ đồ thuỷ lợi, thời điểm mùa đông Giang quốc đã gấp gáp xây dựng công trình. Bây giờ lũ lụt đã được khống chế, vào xuân đến bây giờ, mặc dù mưa liên miên nhưng kỳ tích không có phát sinh lũ lớn.

Truy xe đi trong mưa to, Doanh Dự tự mình đến nghênh tiếp Sở Vương cùng Tề Công. Bởi vì mưa to, mọi người không có ở cửa thành hàn huyên, đi mau vào cung điện.

Ngô Củ cùng Tề Hầu lần trước ở Giang cung ngủ lại, bởi vậy đã quen đường. Triển Hùng Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha cũng được sắp xếp mỗi người một phòng. Đấu Liêm không có phòng riêng, điều này làm cho Đấu Liêm có chút không tiện. Bởi vì hắn ngủ ở tiểu tẩm cung.

Doanh Dự bày tiệc tiếp đãi mọi người, đồng thời chuẩn bị báo cáo tình hình chiến sự gần đây.

Doanh Dự nói:

“Liên quân Tấn cùng Tống còn chưa đến, Sái quốc không chính diện giao tranh cùng Giang quốc Hoàng quốc, tựa hồ là muốn chờ đội ngũ Tấn Tống hợp lực.”

Ngô Củ nghe Doanh Dự báo cáo, gật gật đầu. Xem ra bọn họ đến tương đối sớm. Đội ngũ Tấn Tống còn chưa đến, có mấy ngày để bố trí.

Ngô Củ cũng không tiếp tục nói chuyện này, phảng phất căn bản không đáng nhắc tới. Quay đầu nhìn màn nước mưa bên ngoài, Ngô Củ cười nói:

“Giang Công, mấy ngày nay mưa to nhiều nước, thủy lợi Giang quốc có ổn không?”

Vừa nhắc tới cái này, Doanh Dự liền cao hứng vô cùng, nói:

“Còn cần cảm ơn Sở Vương cùng Tề Công, quả nhiên công trình thủy lợi đã rất có ích. Liên tục nhiều ngày trời mưa to, nếu ngày xưa đã sớm phát sinh nước lũ. Bây giờ tất cả thái bình. Kênh rạch dẫn nước không tràn ngập, còn chứa nước tưới đồng ruộng. Quả nhiên là biện pháp tốt! Biện pháp tốt!”

Ngô Củ cười cười, nhìn mưa to ngoài cửa, nheo mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì, nói:

“Như vậy là tốt.”

Mọi người thấy Ngô Củ như có suy nghĩ, liền biết không chỉ là thuận miệng hỏi một chút vấn đề thủy lợi, khả năng đang suy nghĩ ý kiến hay. Nhưng mọi người đoán không ra, cũng không đi đoán.

Dùng bữa tối, mưa rốt cục cũng ngừng. Bọn họ đến quá sớm, đội ngũ Tấn Tống còn chưa tới, bởi vậy có thời gian chuẩn bị, bây giờ vẫn là lơi lỏng nhất.

Hơn nữa Ngô Củ cũng không có căng thẳng, làm cho mọi người cảm thấy bọn họ là tới du lịch mùa xuân, căn bản không phải đến đánh trận. Mọi người ăn uống trò chuyện vui vẻ. Ngô Củ vì bầu không khí thoải mái rất vui vẻ uống rượu, cũng uống nhiều hơn mấy ly.

Ngô Củ chưa có uống say, uống say trước chính là Thiệu Hốt.

Thiệu Hốt tửu lượng cũng tương đối kém. Thiệu Hốt uống say ôm người không buông tay, hơn nữa còn hôn môi mãnh liệt. Nếu ngày thường Đông Quách Nha liền thích dáng dấp hắn uống rượu say, nhưng mà ngày hôm nay...

Thiệu Hốt ôm Ngô Củ không buông tay, ôm eo, nói:

“Công tử... Công tử... Thiệu Hốt rất nhớ ngài a, lâu như vậy không gặp... Công tử càng anh tuấn!”

Ngô Củ nghe Thiệu Hốt nói thực lòng vô cùng thích, lập tức thưởng cho Thiệu Hốt một nụ cười. Thiệu Hốt suýt nữa bị mù mắt, cười khúc khích nhìn Ngô Củ, còn đưa tay sờ mặt Ngô Củ, ánh mắt si mê, nói:

“Công tử, ngài thật là đẹp...”

Hắn vừa nói như thế, Tề Hầu cùng Đông Quách Nha mặt đều đen. Những người khác cũng ho khan một tiếng, làm bộ không nhìn thấy không nghe thấy. Cơm nước no nê cũng nên tránh đi, chuẩn bị trở về phòng của mình ngủ.

Tề Hầu ôm lấy Ngô Củ, đem người lôi về sau. Đông Quách Nha một phát bắt được tay Thiệu Hốt, không cho Thiệu Hốt sờ hai má Ngô Củ.

Thiệu Hốt bị Đông Quách Nha kéo, một lúc lâu mới nhìn rõ là Đông Quách Nha. Hắn lập tức như là mèo xù lông. Không, chính là hổ dựng lông.

“Xoạt xoạt xoạt!”

Móng vuốt cào cào, suýt nữa cổ Đông Quách Nha chảy máu. Ngô Củ cùng Tề Hầu nhìn mà cứng họng.

Thiệu Hốt đánh, vùng vẫy, miệng như là ngậm một quả táo, nói:

“Răng nhọn đáng trách này! Lần trước ngươi lừa gạt ta vẫn chưa xong đâu! Ta... Ta cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi!”

Thiệu Hốt cầm lấy cánh tay Đông Quách Nha “hung tàn” cắn xuống.

“Gào gào gao!”

Ngô Củ cho là Đông Quách Nha làm tra nam lừa gạt tình cảm. Nguyên do là chuyện lần trước Tề Hầu giả chết, Thiệu Hốt tương đối thù dai, chủ ý là Đông Quách Nha nghĩ ra. Thiệu Hốt chẳng hay biết gì. Bởi vậy hắn còn chưa có tha thứ cho Đông Quách Nha đâu.

Ngô Củ trở nên đau đầu, nhìn Thiệu sư phó hung tàn, cảm giác một chốc Đông Quách Nha sẽ mất mấy cân. Mấy cân đều là thịt bị Thiệu Hốt cắn xuống.

Ngô Củ vừa định khuyên can, kết quả Thiệu Hốt đã bỏ cắn tay Đông Quách Nha, lập tức nhảy dựng lên quát:

“Xem chiêu, nhìn ta cắn chết ngươi!”

Hắn nói, nhào tới. Đông Quách Nha bị xô ngã trên mặt đất, cảm giác suýt nữa ngất đi. Thật sự không nên để Thiệu Hốt uống rượu.

Thiệu Hốt “gào gừ” một tiếng, tiếp theo trực tiếp gặm môi Đông Quách Nha. Ngô Củ vốn muốn đi khuyên can, kết quả choáng váng.

Thiệu Hốt vừa gặm, vừa cười ha ha, nói.

“Gặm chết ngươi, gặm chết ngươi, gặm chết răng nhọn thối tha!”

Ngô Củ nhìn càng là nhức đầu, liền vội vàng che con mắt của chính mình. Cảm giác bị đau mắt hột, Ngô Củ vội vã lôi kéo Tề Hầu trở về phòng ngủ, để Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha tiếp tục gặm đi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi. Tề Hầu vốn còn muốn học Thiệu Hốt gặm Nhị ca nhà hắn. Kết quả Nhị ca nhà hắn sau khi về phòng liền đi ngủ, hại Tề Hầu cũng không thể gặm. Đau lòng Nhị ca mệt mỏi, hắn để Nhị ca nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Ngô Củ thức dậy, đã không còn mưa, bên ngoài đất đai cũng khô ráo. Ngô Củ sau khi rửa mặt liền chuẩn bị ra cửa.

Tề Hầu nói:

“Nhị ca, mới sáng sớm, đi nơi nào?”

Ngô Củ nói:

“Đi tìm Thiệu sư phó.”

Ngô Củ vừa nói như thế, Tề Hầu liền ghen, nói:

“Thiệu Hốt?”

Ngô Củ gật gật đầu, liền ra ngoài. Tề Hầu vội vã đi theo ở phía sau, sợ mình không có mặt, Thiệu Hốt đào góc tường.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi đến phòng Thiệu Hốt, gõ cửa một cái. Bên trong căn bản không có âm thanh, không có một chút phản ứng. Thời điểm đó phòng bên cạnh cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh rất lớn. Hiển nhiên là giọng Thiệu Hốt hô to:

“Ngươi cút! Răng nhọn đáng chết, đi sang một bên!”

Lập tức Đông Quách Nha cười nói.

“Hả? Nơi này là phòng của ta đó.”

“Rầm!”

Thiệu Hốt phá cửa đi ra, vô cùng có khí phách nói:

“Vậy ta đi thì được rồi!”

Hắn nói, bước nhanh ra ngoài, vừa ra tới liền trợn tròn mắt. Bởi vì Thiệu Hốt lập tức đối mặt cùng Ngô Củ Tề Hầu, sau đó hắn cúi đầu nhìn chính mình.

Thiệu Hốt quần áo xốc xếch, chỉ mặc đồ lót, áo choàng ôm trong ngực. Tóc tán xuống dưới, không có vấn, trên cằm trên cổ đều là dấu hôn, đôi môi sưng. Bộ dạng bị chà đạp qua.

Thiệu Hốt phút chốc bối rối. Ngô Củ nhíu mày, cười nói:

“Thiệu sư phó, chào buổi sáng.”

Thiệu Hốt mặt đỏ thẫm. Lúc này Đông Quách Nha mới chậm rãi đi ra, liền đem Thiệu Hốt kéo vào phòng. Hắn nhìn Ngô Củ Tề Hầu chắp tay nói.

“Quân thượng, Sở Vương, Thiệu Hốt uống say mượn rượu làm càn, mới thất lễ.”

Hắn nói, liền nghe Thiệu Hốt trong phòng hô to:

“Răng Nhọn thối, ngươi nói ai mượn rượu làm càn! Ngươi vào ta cắn chết ngươi!”

Mọi người vừa nghe đến chữ “cắn”, nhất thời đều hiểu ngầm nở nụ cười. Thiệu Hốt không biết chính mình ngày hôm qua say khướt cắn Đông Quách Nha rất lâu. Nhìn thấy mọi người cười tủm tỉm, hắn cảm giác phía sau lưng tê rần, vội vã rút vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Ngô Củ nhìn cửa phòng đóng kín, cười nói:

“Xem ra vẫn là tìm người khác đi làm chuyện này thôi.”

Ngô Củ nói, chuẩn bị đi tìm Đấu Liêm. Đi một vòng, Ngô Củ không tìm được phòng Đấu Liêm. Vào lúc này Triển Hùng mặt đen thui đi ra khỏi phòng. Thì ra phòng của hắn sát vách phòng Đông Quách Nha. Phòng không cách âm, tối hôm qua hắn bị ép ăn 1 tấn cơm chó. Hắn bây giờ là một người cô đơn, làm sao có khả năng không mặt đen.

Triển Hùng nói:

“Đấu Liêm ở tại tiểu tẩm cung.”

Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Dù sao bây giờ “cẩu độc thân” chỉ có một mình Triển Hùng. Ngô Củ nói với Triển Hùng.

“Tứ đệ, vậy ngươi đi giúp Quả nhân làm việc.”

Triển Hùng cũng không có chuyện gì làm, ở lại chính là bị ép ăn cơm chó, vì vậy liền gật đầu, rất nhanh liền đi.

Ngô Củ để Triển Hùng đi làm việc, không phải chuyện gì khác, chính là chuẩn bị trước trận chiến. Ngô Củ muốn dùng cái chuẩn bị này để bóp nát uy phong Tấn quốc.

Triển Hùng đi chuẩn bị, Ngô Củ liền nhàn rỗi, nói:

“Đã lâu không nấu ăn, chờ quân đội Tấn quốc đến liền không rảnh rỗi nấu ăn.”

Tề Hầu vừa nghe, lập tức hai mắt sáng lên nói:

“Tốt quá tốt quá! Nhị ca, Cô muốn ăn thịt rồi!”

Ngô Củ cũng không thấy kỳ quái. Thời điểm Tề Hầu không nói hắn muốn ăn thức ăn, Ngô Củ mới cho là hắn có bệnh.

Ngô Củ cười híp mắt tiêu sái tiến vào thiện phòng. Không để Tề Hầu đi theo, cũng là vì bảo vệ thiện phòng Giang quốc. Dù sao Tề Hầu là tay hủy hoại thiện nghệ, khả năng đốt trụi cung điện người ta.

Tề Hầu bộ mặt đáng thương bị vứt bỏ, bất quá chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Ngô Củ sau khi đi vào nhìn một vòng. Bởi vì không phải địa bàn chính mình, chỉ có thể tìm một ít nguyên liệu sẵn có.

Ngô Củ liếc mắt một cái, đúng dịp thấy thứ muốn dùng, nên chuẩn bị làm ngỗng quay cho Tề Hầu ăn. Lần trước Tề Hầu ăn qua chim nướng cùng gà vịt nướng, đã yêu thích vô cùng. Đều là loại vỏ ngoài xốp giòn, mùi thơm lừng, Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu khẳng định cũng thích ngỗng quay, còn dùng một ít ô mai làm muối chua ngọt. Da ngỗng giòn giòn béo ngậy mỡ, vị thịt tươi ngọt, thịt nạc không cứng, kết hợp muối ô mai vừa vặn. Ngô Củ dám khẳng định Tề Hầu tuyệt đối có thể ăn hết một con ngỗng quay.

Ngô Củ cười híp mắt tưởng tượng cảnh Tề Hầu ăn, có xu hướng cổ động kẻ tham ăn. Ngô Củ cảm giác nấu nướng càng lạc thú hơn trước đây. Không biết vì sao, Ngô Củ làm vịt quay, đột nhiên liền nghĩ đến giấc mộng Tề Hầu vừa ăn vừa phát sóng trực tiếp, nhất thời cảm thấy cực kỳ buồn cười. Ở hiện đại những người ăn uống phát trực tiếp, đa phần đều là ăn xong rồi liền nhả ra để bảo trì vóc dáng. Tề Hầu lại khác, quả thực chính là ăn sạch sẽ, ăn không sợ béo phì, còn có thể ăn số lượng gấp mười lần người bình thường.

Ngô Củ chuẩn bị gia vị tẩm ướp, sau đó liền đi pha chế muối ô mai. Ngỗng quay mặn phối hợp nước chấm chua ngọt, quả thực chính là tuyệt phối. Ngô Củ cũng yêu thích cái này, hơn nữa có ô mai muối, món quay liền sẽ không béo ngán.

Ngô Củ đem gia vị đặc chế cho vào ngỗng, quay lên liền toát ra mùi thơm hấp dẫn. Mùi hương này so với nướng còn bá đạo hơn. Trong không khí còn xen lẫn mùi ô mai chua ngọt, quả thực cực kỳ dụ người.

Toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm không diễn tả. Bởi vì quay thời gian chế biến rất dài, Ngô Củ ở thiện phòng bận rộn rất lâu, còn làm một ít rau trộn, một chốc ăn cùng ngỗng quay.

Chờ Ngô Củ làm xong ngỗng quay đem cắt miếng để vào cái mâm, muối ô mai bày ở một bên. Ngô Củ bưng món ngon đi tìm Tề Hầu. Thời điểm vừa ra cửa thiện phòng, Ngô Củ bị dọa sợ hết hồn. Bởi vì Tề Hầu ngồi xổm ở cửa thiện phòng, vô cùng không có hình tượng vẽ vẽ trên mặt đất.

Thì ra Tề Hầu không đi đâu cả. Ngô Củ không cho hắn tiến vào thiện phòng cũng là vì nghĩ đến an toàn của hắn. Cổ đại phòng bếp đều là củi lửa, Tề Hầu mặc xiêm y phức tạp như thế, dễ dàng bị cháy.

Tề Hầu vô cùng oan ức. Nhị ca tiến vào thiện phòng, hắn lại không việc gì làm, bởi vậy liền dứt khoát đứng ở ngoài cửa chờ. Ban đầu hắn ngắm cảnh, nhìn hoa, sau đó chờ lâu vừa lo lắng vừa mệt, liền trực tiếp ngồi chồm hỗm xuống, tìm cành cây tùy tiện vẽ trên đất giải buồn.

Tề Hầu thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ ngồi chồm hổm chơi, cung nhân đi ngang qua liên tục liếc nhìn, đều lén lút cười. Mà Tề Hầu không hề quan tâm.

Sau đó Tề Hầu ngửi thấy được một mùi thơm ngát. Vốn ngồi xổm đã mệt, lại ngửi mùi thơm của thức ăn, quả thực liền đói muốn chết.

Tề Hầu thấy Ngô Củ đi ra, lập tức nói:

“Nhị ca, ngươi đã tới, Cô đói bụng sắp ngất xỉu!”

Ngô Củ nhìn bộ dạng Tề Hầu cao to vạm vỡ, đầy cơ bắp, phỏng chừng bỏ đói ba ngày cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không ngất xỉu.

Ngô Củ cùng Tề Hầu trở về phòng. Tề Hầu vừa nhìn thấy món ăn nói:

“Chim câu thật lớn!”

Ngô Củ bật cười. Tề Hầu quả thực là điển hình “tứ chi không cần ngũ cốc không phân“. Chim bồ câu mà có thể lớn như vậy, không chừng là chim bồ câu tinh à!

Tề Hầu không quan tâm chim bồ câu có phải là thành tinh hay không, càng lớn càng nhiều thịt, hắn càng thích, bởi vì ăn đủ no, ăn đã nghiền.

Tề Hầu vội vã gắp lên một khối ngỗng quay, trực tiếp dồn vào trong miệng. Cắn xuống một cái, lớp da ngoài giòn cũng mềm. Thịt và da không hề tách ra. Bên trong da có chút mỡ, mỡ tươm ra không quá béo, trái lại thấm vào thịt bên trong làm thịt nạc nhiều nước cũng không cứng.

Tề Hầu ăn, đôi mắt sáng ngời. Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Đừng ăn không, chấm cái này, bằng không ăn sẽ mau ngán.”

Tề Hầu lập tức liền gắp thêm một đũa ngỗng quay, sau đó đem phần da hướng vào muối ô mai lăn một vòng. Vỏ ngoài bao trùm một tầng óng ánh nước ô mai, càng thêm dụ người. Mùi thịt xen lẫn mùi trái cây, vào miệng đầu tiên là vị chua ngọt, vị vừa đủ làm nổi bật vị mặn thịt quay, sẽ không gây nghẹn cổ họng trái lại càng thêm có tư có vị.

Tề Hầu ăn, dùng sức gật đầu. Thịt quay còn có chút nóng, đặc biệt là cắn vào lớp da, bên trong thịt còn nóng hổi, thế nhưng Tề Hầu ăn say sưa ngon lành, tốc độ kinh người. Động tác quả thực nhanh nhẹn, rất thành thục. Đũa thoăn thoắt chuẩn xác, gắp lên một khối thịt quay, để vào muối ô mai lăn một vòng, liền nhấc lên trực tiếp ném vào trong miệng. Sau đó miệng cử động cắn cắn mấy lần liền phun xương ra ngoài. Phải nói gặm đến sạch sành sanh!

Tề Hầu ăn say sưa ngon lành, cảm thán chim bồ câu này quá lớn, lớn đến mức rất hài lòng, quan trọng là ăn thật ngon đã nghiền.

Khi Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha tới, Ngô Củ nhiệt tình lời mời hai người ăn ngỗng quay. Tề Hầu cảm giác lòng của mình bị người cắt, thiếu chút nhào tới che lại mâm ngỗng quay.

Trước đây còn ở Tề quốc, bởi vì Tề Hầu là quốc quân, vẫn phải giữ hình tượng của quốc quân. Bây giờ ở Sở quốc đã lâu, Tề Hầu không còn là quốc quân, liền vứt bỏ hình tượng quốc quân, còn được bạn trai Sở Vương cưng chìu, tất nhiên không chút do dự nhào tới cướp thứ ăn.

Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha luôn luôn ở Tề quốc, trong lòng còn giữ hình tượng quốc quân Tề Hầu. Nhìn thấy Tề Hầu như hổ đói vồ mồi, hai người bị “dọa sợ”, cũng không dám gắp ngỗng quay ăn, yên lặng ăn rau trộn.

Ngô Củ dặn dò Triển Hùng đi làm việc cũng không khó, rất nhanh liền làm xong. Chuyện còn lại chính là ăn ngỗng quay, chờ liên quân Tấn Tống đến.

Trong khoảng thời gian này, Ngô Củ làm 5 lần ngỗng quay cho Tề Hầu ăn. Tề Hầu tựa hồ là ăn không ngán, ăn say sưa ngon lành.

Rất nhanh, liên quân Tấn cùng Tống đã tới Sái quốc trú binh, đồng thời hạ chiến thư gửi Giang quốc.

Nước Tấn vô cùng hung hăng, đưa 30 ngàn binh mã tới biên giới Sái quốc, đi lên trước nữa chính là địa giới Giang quốc. Đội binh mã ở nơi đó, tựa hồ muốn thăm dò tìm tòi thực hư Sở quốc, liền mỗi ngày mắng một trận, cũng không tiến công, chỉ quát mắng.

Người Tấn quát mắng sáu ngày, binh lính mắng đến cổ họng cũng khàn, cũng mệt mỏi. Tấn Hầu Quỷ Gia cùng Tống Công Ngự Thuyết ngồi song song trên lưng ngựa. Tấn Hầu vẻ mặt xem thường nói:

“Xem ra lần này Sở quốc cũng không có mang nhiều binh mã đến, không thì bị mắng trận, Sở Vương vẫn làm con rùa đen rút đầu. Hừ! Không đỡ nổi một đòn! Chỉ thường thôi!”

Hắn nói như vậy, thình lình một người lính chạy tới.

“Báo!!! Quân thượng, phía trước quân Sở có động tĩnh! Đã hướng tới ta!”

Tấn Hầu vừa nghe, nhất thời căng thẳng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng. Mới vừa rồi còn nói chỉ thường thôi, lúc này liền sợ, lại mạnh miệng nói:

“Không nên kinh hoảng, nhanh đi thăm dò hư thực!”

Sở quân quả nhiên đã đến, đi đầu là Sở Vương. Ngô Củ cưỡi Củ Mặc, chậm rãi từng bước từng bước đi đến. Tề Hầu cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, sóng vai cùng Ngô Củ. Phía sau là Triển Hùng cùng mọi người chậm rãi đến.

Tấn Hầu nhìn thấy Sở Vương cùng Tề Hầu, phía sau còn có Đạo Chích năm xưa Triển Hùng, sợ đến có chút biến sắc. Bất quá nhìn kỹ, hắn bình tĩnh lại. Bọn họ có 30 ngàn quân trú tại biên giới Sái quốc, mà trước mắt, bên kia biên giới, tại Giang quốc Sở Vương chỉ mang theo mấy ngàn binh mã. Số lượng quả thực cách xa, Tấn Hầu cũng không tin, Sở quân có thể lấy một chọi mười?

Ngô Củ thúc ngựa chậm rãi đi đến, các biên giới một khoảng xa liền dừng lại, cười híp mắt nói:

“Tấn Hầu, có khoẻ hay không?”

Tấn Hầu Quỷ Gia cười lạnh, nói:

“Cô không việc gì, có thể Sở Vương lập tức liền có bệnh rồi!”

Ngô Củ cười nhạt, nói:

“Hả, thật không? Vậy Quả nhân muốn nhìn kỹ một chút xem thế nào?”

Tấn Hầu Quỷ Gia quát lên:

“Người Sở quốc nghe đây! Bây giờ đại quân Tấn quốc cùng Tống quốc đã áp sát biên giới, tất nhiên thế như chẻ tre, phá hủy sào huyệt kẻ khinh người. Nếu là người thức thời, liền lập tức bỏ vũ khí đầu hàng! Tấn quốc sẽ bỏ qua chuyện cũ. Bằng không chờ cha mẹ thê nhi nhặt xác cho các ngươi đi!”

Hắn nói như vậy, Sở quân vẫn chỉnh tề như một, không có một ánh mắt bố thí cho Tấn Hầu.

Tấn Hầu nói xong, sân khấu vắng lặng. Lời của hắn phảng phất là gió thoảng qua sân khấu không người. Hai bên biên giới, không có ai nói chuyện.

“Vèo vèo!”

Gió thổi đến mức sắc mặt Tấn Hầu Quỷ Gia cũng thay đổi.

Khuôn mặt Tấn Hầu có chút co giật, kiên trì nói với Ngô Củ:

“Sở Vương kinh người, con dân của ngươi không khai hóa, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn thấy sinh linh đồ thán? Cô cho ngươi một cơ hội cuối cùng, công nhận Tấn quốc là quốc gia bá chủ, cắt đất nhường Kinh Môn dùng phần lãnh thổ phía bắc Sở quốc, đồng thời đem Mị công chúa...”

Hắn còn chưa nói hết, Ngô Củ đột nhiên cười ha hả, nói với Tề Hầu.

“Tấn Hầu bệnh không nhẹ, còn nói mình không việc gì, chẳng phải là chuyện cười?”

Tề Hầu phối hợp cười nói:

“Đúng vậy, Cô cũng cho là như thế.”

Tấn Hầu tức giận mặt đỏ lên, nói:

“Ngươi!”

Ngô Củ đã cướp lời nói trước.

“Quả nhân trước cũng đã nói, quốc gia bá chủ mà Quả nhân thừa nhận không phải nước Tấn nho nhỏ của ngươi, mà là Tề quốc của Tề Công. Địa vị bá chủ của Tề quốc chắc là các quốc gia đều thừa nhận.”

Rất nhiều người cho là thời kỳ Xuân Thu có cùng lúc 5 bá chủ, kỳ thực không phải. Mỗi giai đoạn Xuân Thu, bá chủ chỉ có một vị. Khi Tề Hoàn Công tại vị, Tề quốc nắm giữ cục diện, các nước thừa nhận Tề Hoàn Công là bá chủ. Sau khi Tề Hoàn Công qua đời, đến Tống Tương Công có ý đồ muốn các nước chư hầu thừa nhận chính mình là bá chủ. Chỉ là còn chưa kịp xưng bá, Tống Tương Công cũng đã bỏ mạng. Sau khi Tề Hoàn Công qua đời, Tề quốc nhanh chóng lụi bại, bởi vậy Tấn Văn Công Trọng Nhĩ mới thừa kế vị trí bá chủ, bắt đầu xưng bá chư hầu.

Bá chủ chỉ có một, Tấn quốc muốn xưng bá, đó chính là đoạt từ Tề quốc.

Ngô Củ nói như vậy, Tấn Hầu Quỷ Gia tất nhiên nổi giận, phẫn nộ nhìn Ngô Củ. Ngô Củ còn nói:

“Cắt đất nhường lãnh thổ, đó là việc làm của quốc gia thua trận. Bây giờ còn chưa khai chiến, Tấn Hầu sao biết chúng ta chính là quốc gia thua trận, mà không phải ngươi?”

Tấn Hầu híp mắt, tựa hồ muốn nổi giận. Ngô Củ tiếp tục nhàn nhạt nói:

“Lại nói Mị công chúa. Mị công chúa chính là cháu gái ruột của Quả nhân. Quả nhân cũng không như Tấn Hầu có thể tàn nhẫn giết cha hành thích vua. Tấn Hầu nếu thật muốn cưới Công chúa Sở quốc, trừ phi có một biện pháp. Đó chính là...”

Ngô Củ nói, dừng một chút, cười híp mắt nói:

“Trừ phi gió xuân thổi cái chân thứ ba của Tấn Hầu lại mọc ra. Không thì ai nguyện ý gả Công chúa cho Tấn Hầu hoạn quan?”

Ngô Củ vừa nói như thế, Tấn Hầu tức giận bốc khói. Đây chính là trước trận đối chọi, phía sau Tấn Hầu có 30 ngàn binh lính. uy rằng không phải tất cả mọi người đều nghe thấy, thế nhưng giọng nói Ngô Củ lực xuyên thấu rất tốt, rõ ràng chậm rãi, rất nhiều binh lính nghe được.

Trước đó Ngô Củ đã cho người lan truyền lời đồn, trắng trợn tuyên dương Tấn Hầu là hoạn quan. Vốn đã dẫn đường dư luận, bây giờ Ngô Củ ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này, các binh sĩ nhất thời đều xì xào bàn tán.

Tấn Hầu Quỷ Gia nghe binh lính xì xào bàn tán, hướng mình quăng tới ánh mắt tò mò, khí liền muốn rống to. Hắn lập tức dùng roi ngựa chỉ vào Ngô Củ hô to:

“Ngươi là Man Vương! Hôm nay cho ngươi mặt mũi, ngươi không muốn, vậy thì chớ trách Cô lòng dạ độc ác. Sẽ san bằng phẳng Sở quốc các ngươi rồi!!”

Ngô Củ vẫn là cười híp mắt, nói:

“Quả nhân không tin.”

Tề Hầu cũng cười nói:

“Cô cũng không tin.”

Hai người như đi dạo chơi ngắm cảnh, vẻ mặt thoải mái. Tấn Hầu tức giận hét lớn:

“Xuất kích! Xuất binh! Giết bọn họ! Bắt sống Sở Vương cho Cô! Cô phải đem hắn cắt từng miếng thịt trên người xuống!”

Tấn Hầu gào thét lớn, cật lực hí lên. Các binh sĩ sợ hết hồn, vội vã chuẩn bị đánh trống tiến quân. Vẫn luôn không nói gì, Tống Công Ngự Thuyết lại đột nhiên nói:

“Chờ một chút!”

Tấn Hầu gào thét.

“Vì sao phải chờ! Ngươi không thấy tên man rợ kia nhục mạ Cô sao?”

Tống Công không nhanh không chậm nói:

“Tấn Công chớ vội, phía sau Sở Vương cùng Tề Công binh mã nhiều nhất là hai ngàn, mà bên ta có ít nhất 30 ngàn quân. Sở Vương cùng Tề Công lại trắng trợn không kiêng dè, vừa nhìn liền biết là cố ý khích bác cho Tấn Công phẫn nộ. Phía trước chỉ sợ có mai phục. Tấn Công ngàn vạn lần không thể hành động theo cảm tính, sẽ bị lừa!”

Tống Công nói có lý, thế nhưng Tấn Hầu Quỷ Gia đã tức giận đến không tỉnh táo. Dù sao Ngô Củ nói cái gì mà chân thứ ba, còn gió xuân thổi lại mọc, mặt mũi Quỷ Gia không còn chỗ đặt.

Quỷ Gia mới không quản cái này, lập tức hét lớn:

“Xuất binh!! Xuất binh!! Ai cho các ngươi dừng lại!?”

Hắn nói, thúc ngựa qua, tự mình cầm lấy dùi trống gõ mạnh.

“Tùng tùng tùng!”

Thời cổ đại đánh trống trận nhịp điệu khác nhau thể hiện tín hiệu khác nhau, sắp xếp phương đội khác nhau. Quỷ Gia không quản cái này, tức giận dùng sức đánh vào trống trận. Các binh sĩ nghe âm thanh, hai mặt nhìn nhau, không biết là tín hiệu gì, không thể làm gì khác hơn là kiên trì hướng phía trước truy kích.

“Giết!!!”

“Giết a a!!!”

Binh lính Tấn quốc hô to. Tuy rằng tiếng trống trận lộn xộn, nhưng vì bọn họ người đông thế mạnh, đối phương nhiều nhất là hai ngàn binh mã, bởi vậy không có sợ hãi. Bọn họ lao nhanh tới, cũng không quản đội hình hay không đội hình.

Tấn quân đội sóng biển nhào ra tới, rống giận, phát ra tiếng vang rung trời.

Lúc này Triển Hùng đột nhiên quát lên:

“Triệt binh!”

Rất nhanh, Sở quân bắt đầu lui lại, liên tiếp lui cũng không dám chống đỡ. Quỷ Gia nhìn thấy điệu bộ này, lập tức cười ha ha nói:

“Xem đi! Người Sở quốc sợ rồi! Bất quá là một đám nhát gan, còn cùng Cô tranh huy! Hôm nay Cô liền sống bắt Sở Vương! Hừ!”

Quỷ Gia nói, liền lệnh binh lính kích trống tiến quân, nhanh chóng truy kích. Rất nhanh đại quân đã xông vào địa giới Giang quốc. Tống Công muốn ngăn cản, trái lại bị Tấn Hầu quăng sắc mặt, nói:

“Cô không nghĩ tới ngươi cũng là loại nhát gan. Vậy ngươi liền đứng ở chỗ này nhìn Cô làm sao đánh quân Sở tơi bời hoa lá đi!”

Quỷ Gia nói, dĩ nhiên cũng giục ngựa xông lên. Tống Công càng ngăn cản Quỷ Gia càng muốn xông lên. Hắn phóng ngựa cùng binh lính đồng thời vọt vào địa giới Giang quốc.

Tống Công ngồi trên lưng ngựa, đứng tại chỗ, xa xa nhìn địa hình, liền thét ra lệnh Tống quân.

“Triệt binh, thối lui lên chỗ cao, động tác nhanh!”

“Vâng, Quân thượng!”

Quân Tống quốc lui về sau lên chỗ đất cao.

Quân Tấn quốc khí thế hừng hực, không ngừng cao giọng hò hét xông lên. Quân Sở quốc lại quăng mũ cởi giáp lui về phía sau, hiển nhiên không địch lại. Quân Sở quốc tựa hồ như có đường lui, nhanh chóng lui đến chỗ đất cao. Ngô Củ ghìm ngựa xông lên sườn núi, xa xa nhìn xuống dưới, lập tức cười híp mắt nói:

“Còn chờ cái gì? Cho Tấn Hầu nếm thử ngon ngọt!”

Triển Hùng ra lệnh.

“Mở cửa đập!!!”

Hắn hô to, lệnh lập tức truyền xuống dưới.

“Mở cửa.”

“Mở cửa.”

“Mở cửa!!!”

Âm thanh vang vọng. Binh lính Tấn quốc xông lên phía trước cũng nghe được.

Mở cửa? Không biết muốn thả cái gì ra?

Binh lính Tấn quốc đi đầu ngờ vực, liền chậm bước chân. Nhưng binh lính phía sau xông lên không nghe thấy tiếng hô của quân Sở. Tấn Hầu Quỷ Gia nhìn thấy phía trước thả chậm bước chân, lập tức phóng ngựa lên hét lớn, dùng roi ngựa đánh bộ binh, quát lên:

“Dừng làm cái gì! Tiến lên! Giết đi! Bằng không đánh chết các ngươi!”

Tấn Hầu vô cùng bạo ngược, binh lính không thể làm gì khác hơn là xông về phía trước. Ngay tại lúc này, thình lình nghe âm thanh di chuyển mơ hồ, không phải quá rõ ràng, lại giống như là tiếng mãnh thú gào. Mặt đất chấn động, mọi người không rõ tình huống.

“Nước!!!”

“Nước lũ!”

“Nước lũ, chạy mau!”

Binh lính Tấn quốc không biết là ai hô to một tiếng. Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy xa xa đột nhiên có nước rít gào hướng về phía bọn họ. Giang quốc là địa bàn trũng, cơ hồ hàng năm đều sẽ bị nước lũ nhấn chìm. Bất quá bởi vì năm ngoái mùa đông tiến hành xây dựng công trình thủy lợi, bây giờ đầu xuân trời mưa to cũng không có bị nhấn chìm. Trái lại nước được tích trữ, thời điểm hạn hán dùng tưới đồng ruộng.

Ngô Củ ngày ấy nhìn mưa to liên miên, đột nhiên nghĩ đến biện pháp đánh trận không dùng binh mã. Biện pháp mở màn trận chiến dĩ nhiên là lợi dụng sức nước.

Ngô Củ nói Triển Hùng đi làm chuyện này. Cải tạo kênh dẫn nước, chờ binh mã Tấn quốc lại đây. Chỉ cần binh lính Tấn quốc vừa qua biên giới lập tức mở cửa xả nước. Mưa liên miên lâu như thế nước mưa đều tích trữ lại, không tin Tấn Hầu không bị dội lạnh thấu tim.

Nước bạc ngàn tràn đến, các binh sĩ bị doạ choáng váng. Đừng nói là binh lính, Tấn Hầu cũng bị doạ choáng váng. Phút chốc giật mình, nhìn dòng nước rít gào, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Thì ra Tống Công Ngự Thuyết nói không sai. Sở Vương đã sớm chuẩn bị, bởi vậy mới dẫn theo hai ngàn người, rõ ràng là muốn giở trò lừa bịp. Mà Tấn Hầu bởi vì một câu khích tướng liền bị lừa.

Tấn Hầu lúc này hối hận không kịp rồi, thế nhưng đã không có biện pháp. Sắc mặt sợ đến tái nhợt, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, cũng không quan tâm binh lính của hắn. Dòng nước như là mãnh thú, nhanh chóng tràn ngập nhấn chìm vùng đất trũng. Tấn Hầu Quỷ Gia bỏ chạy, nhưng bọn họ thâm nhập quá sâu, bây giờ khó trốn thoát. Ngựa của Quỷ Gia bị sặc nước, roi ngựa đánh đến gãy. Hắn sợ hãi quay đầu nhìn nước màu trắng xóa.

Nước lũ gầm thét xông thẳng đến, Tấn quân sợ cháng váng, Tấn Hầu Quỷ Gia liền vứt bỏ binh lính chạy trốn, căn bản không quản bọn họ. Binh lính Tấn quốc lòng lạnh lẽo, bị nước nhấn chìm. Tất cả binh lính đều lao đi thoát thân, vừa bơi vừa kêu cứu.

Nhưng lượng nước có hạn, mức nước không quá cao, chỉ là nước từ trên sườn đồi chảy xuống. Bởi vậy tuy rằng thế tới hung hăng, nhưng không nhiều lực, hoàn toàn không nguy hiểm như trong tưởng tượng.

Binh lính Tấn quốc đột nhiên bị nhấn chìm, thế nhưng không có nguy hiểm tính mạng, chỉ bị dọa sợ đến quăng mũ cởi giáp mà thôi.

Ngô Củ vào lúc này hạ lệnh:

“Được rồi, chiêu hàng thôi!”

Binh lính Sở quốc lập tức đem thuyền nhỏ đã chuẩn bị trước đặt ở trên mặt nước, sau đó hô to chiêu hàng binh lính Tấn quốc. Chỉ cần đầu hàng là có thể được kéo lên thuyền, bảo đảm bình an.

Tấn Hầu đã sớm chạy mất tăm, chỉ vì bảo vệ tính mạng. Binh lính Tấn quốc bị chủ công bỏ rơi, từng người từng người chật vật khốn khổ, trên mặt còn có vết roi quật. Trong lòng phẫn hận Tấn Hầu, đương nhiên sẽ không bán mạng vì nước Tấn.

Ngô Củ chỉ cần tung cành ô-liu, binh lính Tấn quốc lập tức đều mắc câu, tất cả đều hô to đầu hàng. HunhHn786

Sở quốc cho thuyền đi vớt những binh sĩ kia lên. Ngô Củ đánh trận chiến này không có tổn thất người nào không nói, còn vớt được không ít binh mã. 30 ngàn quân, đầu hàng hơn nửa, có thể nói là thu hoạch khá dồi dào.

Mà lúc này, Tấn Hầu chạy trốn vẫn bị nước nhấm chìm. Hắn vùng vẫy trong nước, chật vật chạy ra khỏi địa giới Giang quốc. Hắn dùng cả tay chân bò, cuối cùng được binh lính cứu lên.

Binh mã Tống quốc đứng ở trên cao đều bình an vô sự.

Tấn Hầu Quỷ Gia chật vật bò lên trên cao, rống to.

“Đáng chết! Đáng chết! Người nước Sở quá giả dối rồi! Nham hiểm kinh người!”

Tống Công nhàn nhạt nói:

“Cô đã sớm nói có trò lừa, thế nhưng Tấn Công không tin. Phải có biện pháp gì? Bây giờ 30 ngàn binh mã Tấn quốc mất hơn phân nửa, phải làm sao?”

Tấn Hầu bị tát vào mặt, tối tăm, nói:

“Sợ cái gì? Không cần phải sợ. Chúng ta còn có người Nhung người Địch. Đợi binh mã Nhung Địch đến, Cô cũng không tin Sở quốc còn có thể càn rỡ! Cô muốn Sở Vương quỳ xuống dập đầu lạy nhận sai với Cô!!”

Tấn Hầu điên cuồng gào thét lớn, tựa hồ muốn xả giận. Tống Công vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là nhỏ giọng nói một câu:

“Nhung Địch...”

Sở quân hoàn toàn thắng lợi. Ngô Củ để người thu dọn tàn cục, đồng thời tịch thu vật tư, sau đó liền lĩnh binh về mộ phủ.

Doanh Dự, Đấu Kỳ, Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đều ở mộ phủ. Nhìn thấy mọi người trở về, bọn họ lập tức ra đón. Bọn họ mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng trận đánh đẹp đẽ đã có quân báo đưa về. Đâu chỉ là bóp nát uy phong Tấn quốc, quả thực là chặt cánh Tấn quốc.

Mọi người tiến vào mộ phủ ngồi xuống, Doanh Dự nói:

“Tuy rằng trận này chúng ta đánh không tệ, nhưng... Tấn quốc đã liên lạc người Nhung người Địch. Nếu quân Nhung Địch cũng xuôi nam, không chỉ là chúng ta, e rằng các quốc gia Trung Nguyên cũng...”

Đấu Liêm gật gật đầu, nói:

“Việc cấp bách là nhất định phải không để cho Tấn cùng Nhung Địch hợp lực.”

Ngô Củ híp mắt, nói:

“Điểm này Quả nhân cũng đã nghĩ đến. Biện pháp duy nhất chính là thừa dịp trước khi Nhung Địch tới, đem quân Tấn... tiêu diệt.”

Ngô Củ nói, nhìn bản đồ, còn nói:

“Bởi vậy Quả nhân cảm thấy tốt nhất chúng ta cần phải thừa thắng xông lên, đánh lén trại quân Tấn quốc, để bọn họ trở tay không kịp!”

Tề Hầu nói:

“Nhưng mà Nhị ca, chúng ta không biết trại Tấn quân cụ thể ở nơi nào. Nếu để cho thám tử đi tra xét, không biết cần phí bao nhiêu thời gian.”

Thời điểm tất cả mọi người cau mày, Ngô Củ cười thần bí, nói:

“Ai nói không biết? Thám tử chúng ta cũng có, hơn nữa sớm ở trong quân Tấn quốc. Bây giờ chúng ta cứ bình thản ổn định chờ. Hắn sẽ đến liên lạc với Triển tướng quân.”

Triển Hùng đang xem bản đồ, đột nhiên bị gọi tên, có chút giật mình, ngẩng đầu lên, hỏi:

“Liên lạc với ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.