Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 202: Chương 202: Lệ Vô Huyết




Trên tấm phản nhỏ có phần cũ kĩ, có một thân ảnh nhỏ bé nằm ở nơi đó, là một bé gái tầm sáu bảy tuổi, cô bé hít thở có phần khó khăn, giống như là một con mèo nhỏ vậy, nhìn vô cùng đáng thương.

“Anh, anh đã về rồi.” Bé gái mở mắt ra, đôi mắt trong sáng lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Anh, đây là ai vậy?” Ánh mắt nhìn về phía Lý Phù Trần, cô bé hỏi.

Tiểu Thông đang chuẩn bị giới thiệu thì, Lý Phù Trần đưa tay ra hiệu, ý bảo không cần phải nói.

Để ta bắt mạch cho cô bé, Lý Phù Trần chậm rãi nói: “Trong thời gian dài không được ăn uống đầy đủ, hơn nữa còn bị cảm lạnh, nếu cứ để vậy vài hôm nữa, em gái ngươi phỏng chừng không thể sống nổi.”

Cô bé có thể chất rất yếu, do không được ăn uống đầy đủ, chỉ cần xuất hiện một bệnh nhẹ thôi, cũng đủ làm cho cô bé mất mạng.

“Võ giả đại nhân, xin người hãy cứu em gái của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ có một người em gái này.” Tiểu Thông cầu khẩn nói.

Lý Phù Trần cười nói: “Yên tâm, cứu em gái ngươi chỉ là chuyện nhỏ.”

Dứt lời, Lý Phù Trần từ trong túi trữ vật lấy ra đan dược chữa thương Hoàng Cấp cao giai, sau đó dùng ngón tay bóp một cái, đan dược vỡ thành mấy khối nhỏ, rồi nhẹ nhàng nâng cô bé dậy, đem một miếng đan dược nhỏ đưa vào trong miệng cô bé, tay phải đặt ra sau lưng, thôi động chân khí bắt đầu trợ giúp cô bé luyện hóa dược lực.

Kỳ thực đối với một đứa bé mà nói, đan dược chữa thương Hoàng Cấp cấp thấp là đủ rồi, thế nhưng Lý Phù Trần sợ tốc độ khôi phục quá chậm, sẽ tốn thêm thời gian.

Mà một viên đan dược Hoàng Cấp cao giai hoàn chỉnh lại có dược lực quá mạnh mẽ, khẳng định cô bé không chịu nổi, cho nên chỉ có thể bóp vụn ra.

Bằng mắt thường có thể thấy được, sắc mặt của cô bé đang trở nên hồng hào, hàn khí trong người cũng được Lý Phù Trần diệt bỏ đi, biến mất không còn chút nào, cùng lúc đó, dược lực chữa thương, nhanh chóng thấm nhuần toàn bộ cơ thể cô bé, bồi bổ cho thân thể khô gầy, trở nên có sức sống, da thịt không còn khô héo nữa.

Sau 10 phút, cô bé khôi phục hoàn toàn, ngay cả thân thể thiếu dinh dưỡng cùng bệnh trạng đều biến mất.

Ngoại trừ vẫn có chút gầy gò, nhưng tinh thần rất phấn chấn, căn bản không thể nhận ra đây là cô bé bị bệnh nặng vừa nãy.

Nhìn thấy tất cả, Tiểu Thông cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu bé không ngờ em gái có thể được chữa khỏi nhanh như vậy, chính chưởng quỹ của tiệm thuốc đã nói, phải mất vài tháng em ấy mới có khả năng hồi phục.

Cậu bé đâu biết rằng, thuốc ở ngoài tiệm kia, chỉ là những thảo dược rất tầm thường, so với thảo dược Hoàng Cấp cấp thấp cũng còn kém rất xa.

Mà đan dược Hoàng Cấp cao giai, một viên có giá trị mấy ngàn kim tệ, hơn nữa còn được Lý Phù Trần tự tay loại bỏ hàn khí, đả thông khí huyết.

“Ta khỏe lại rồi!” Cô bé cảm thấy rất vui, thời gian qua phải nằm một chỗ, khiến cô bé rất tuyệt vọng, cảm thấy không an toàn chút nào, hiện tại thì tốt rồi.

“Đa tạ võ giả đại nhân.” Tiểu Thông còn thấy vui mừng hơn so với em gái.

“Bản thân ngươi cũng không tốt hơn chút nào so với em gái, nếu như ngươi mắc bệnh, nói không chừng ngươi cũng sẽ chết, mau ngồi xuống đây.”

Lý Phù Trần bảo Tiểu Thông ngồi lên tấm ván, rồi cho cậu bé một mảnh đan dược, sau đó vận chuyển chân khí, giúp cậu bé luyện hóa dược lực, đả thông khí huyết.

Không tới 5 phút, sắc mặt của Tiểu Thông trở nên hồng hào, một số vết thương bị trước đó đều đã khỏi, khí huyết vận chuyển không còn bị tắc nghẽn, đồng dạng nhìn không ra đây là cậu bé bị suy dinh dưỡng vừa nãy.

“Thật thoải mái.” Tiểu Thông cảm thấy toàn thân rất ấm áp, giống như được cha mẹ ôm vào lòng.

Ọc! Ọc!

Đúng lúc này, bao tử của hai anh em kêu lên, khiến hai anh em cảm thấy ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.

“Đi, ta mời 2 đứa đi ăn.” Không có dẫn hai anh em đi ăn thịt cá, Lý Phù Trần dẫn 2 đứa tới một cửa hàng bán cháo.

“2 đứa còn người thân không?” Trong lúc ăn cháo, Lý Phù Trần hỏi.

Em gái Tiểu Thảo nói: “Tiểu nhân có nghe mẹ kể lại, mẹ có một người anh ở Huyết Sắc Thành, gọi là Trương A Phát, là chưởng quỹ của một tửu lâu.”

“Huyết Sắc Thành sao?”

Lý Phù Trần không thể bỏ mặc 2 đứa bé, nếu như không có ai nuôi nấng, một ngày nào đó có thể chúng sẽ chết vì đói hay bệnh tật.

“Ta sẽ mang 2 đứa tới Huyết Sắc Thành, 2 đứa có muốn không?” Lý Phù Trần hỏi.

“Muốn.” Tiểu Thảo gật đầu.

“Tiểu nhân cũng muốn.” Tiểu Thông cũng gật đầu theo.

2 đứa hiểu, Lý Phù Trần không thể cưu mang 2 đứa, cho nên 2 đứa muốn đến gặp cậu Trương A Phát, hy vọng cậu có thể thu nhận 2 đứa.

Ăn tối xong, Lý Phù Trần đưa 2 đứa tới một khách sạn bình dân nghỉ ngơi.

Nhoáng cái, đã trôi qua ba ngày.

Tại Phi Ngư Tửu Lâu.

“Trần huynh đệ, sao ngươi lại dẫn theo 2 đứa bé.” Hoàng Bưu hiếu kỳ hỏi.

Lý Phù Trần cười cười, nói: “Thuận tiện giúp một chút, 2 đứa có người thân ở Huyết Sắc Thành.”

“Trần huynh đệ thật đúng là người tốt, vậy hãy để 2 đứa cùng theo chúng ta trở về Huyết Sắc Thành là được rồi.”

Trong thâm tâm, Hoàng Bưu xem Lý Phù Trần là một loại võ giả rất trọng tình nghĩa, loại võ giả này, rất đáng tin tưởng.

Thương đội xuất phát, đoàn người rời khỏi Phi Nhận Thành, đi tới Huyết Sắc Thành.

Ngồi trong xe ngựa, Tiểu Thông cùng Tiểu Thảo tò mò nhìn ra bên ngoài.

Đối với 2 đứa bé, thế giới bên ngoài rất mới lạ, vô cùng thần bí, với lại đây là lần đầu tiên 2 đứa ra khỏi thành.

Rống!

Một con yêu thú khổng lồ lao tới, Tiểu Thông cùng Tiểu Thảo giật mình hoảng sợ, chẳng qua rất nhanh, 2 đứa nhìn thấy một gã võ giả trong thương đội tùy ý đánh ra một kích, liền giết chết yêu thú.

“Võ giả đại nhân, sau này tiểu nhân cũng muốn trở thành võ giả.” Tiểu Thông hướng Lý Phù Trần nói.

“Muốn trở thành võ giả, vậy thì phải học cho giỏi, chỉ có nhận biết chữ, mới có thể luyện võ.” Lý Phù Trần xoa đầu Tiểu Thông, nói.

“Vâng, tiểu nhân sẽ cố gắng học thật giỏi.”

“Em cũng muốn học thật giỏi, sau này trở thành võ giả.” Tiểu Thảo không chịu lép vế, giơ bàn tay nhỏ bé lên.

Từ Phi Nhận Thành đi tới Huyết Sắc Thành, không gặp bất cứ nguy hiểm trở ngại nào, đến buổi chiều ngày thứ 6, nhóm người đã đi tới Huyết Sắc Thành.

Được sự giúp đỡ của Thương Hội Tường Vi, ba ngày sau, Lý Phù Trần cũng tìm được Trương A Phát là cậu của Tiểu Thông cùng Tiểu Thảo, Trương A Phát rất vui mừng khi nhận nuôi 2 đứa.

Lý Phù Trần thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.

“Trần huynh đệ, ngươi không trực tiếp làm thành viên của Thương Hội Tường Vi quả là đáng tiếc, chỉ trở thành khách khanh tam đẳng của Thương Hội Tường Vi, cũng không có lợi lộc gì.” Hoàng Bưu cảm thấy đáng tiếc.

Khách khanh tam đẳng, thứ nhất không có bổng lộc, thứ hai không có ưu đãi, chỗ tốt duy nhất chỉ là có thể mua vật phẩm trong nội bộ thương hội.

“Ta muốn được tự do, khách khanh tam đẳng đã là rất tốt.” Lý Phù Trần cười cười.

Khách khanh của Thương Hội Tường Vi được phân chia tam đẳng, khách khanh nhất đẳng chỉ có võ giả Thiên Cương Cảnh mới có thể đảm nhiệm, khách khanh nhị đẳng là võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong, khách khanh tam đẳng là những võ giả Địa Sát Cảnh có chút tài năng.

Hoàng Bưu lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Đi tới Huyết Sắc Thành, Lý Phù Trần tất nhiên muốn đi tới Cổ Vật Nhai ở Huyết Sắc Thành.

Hắn tin rằng, Cổ Vật Nhai có không ít thứ tốt, chẳng qua phải xem ngươi có con mắt tinh tường không đã.

“Lệ huynh, nơi này chính là Cổ Vật Nhai ở Huyết Sắc Thành, cẩn thận tìm kiếm, có thể tìm được rất nhiều đồ tốt.” Tại Cổ Vật Nhai, có một đám thanh niên đi cùng một chỗ, một người trong số đó rõ ràng là Thiếu môn chủ Thiên Sát Môn Lệ Vô Huyết, mà kẻ sánh vai đi cùng hắn, chính là thiếu chủ của Mã gia Mã Thiên Dương.

Mã gia mặc dù là đệ nhất gia tộc ở Huyết Sắc Thành, có thế lực mạnh nhất, thế nhưng đem ra so với Thiên Sát Môn, chính là gặp sư phụ, đối với Lệ Vô Huyết, Mã thiếu chủ ra sức nịnh hót, hy vọng có thể tạo mối quan hệ tốt.

Lệ Vô Huyết tỏ ra kiêu căng, ánh mắt tùy ý nhìn khắp nơi, nhưng không có đi vào cửa hàng bán đồ cổ nào.

Thình lình có một đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hắn, sắc mặt Lệ Vô Huyết biến đổi, quát lớn: “Bắt hắn lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.