Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 63: Chương 63




Bạn trai không nói thẳng ra ý của anh ấy, và đôi lúc còn mang theo hàm ý châm biếm. Ngày đó coi như tôi và anh đã sống như vợ chồng son, tôi đã về, anh đến ở.

Sau những ngày tháng màu hồng của nỗi nhung nhớ lâu ngày không gặp, là những trận cãi vã to nhỏ xảy ra thường xuyên, cộng thêm việc tôi cứ tỏ ra thần bí, nên anh ấy cũng bất bình ít nhiều.

Nhưng những lời bất bình của anh luôn bị tôi nghe tai này lọt tai kia. Vì hồi đó tôi đã đặt tất cả sự tập trung vào kế hoạch của tôi, không thời gian đâu mà phân tâm, hơn nữa, càng tới nhiều những nơi tiệc rượu phòng hoa với bố tôi, với Ji Shang, với ngày càng nhiều những doanh nhân trên thương trường, từ tận đáy lòng, tôi càng thấy bạn trai tôi đúng là quá đỗi tầm thường.

Lúc đó, dã tâm mù quáng của tôi to lớn khủng khiếp, điên cuồng đến mức không ai bì nổi. Một cuộc sống khi họp mặt ai cũng muốn vào nhà hàng năm sao, bữa cơm dù ăn hay không cũng phải lên đến hàng vạn, ra ngoài nhất định phải đi xe Ben, xuống sân bay lên BMW, còn về mức lương 2000 tệ của bạn trai, hồi đó tôi luôn miệng nói câu: “Đây cũng là tiền sao?”

Tôi thậm chí còn tự phụ đến mức, có một khoảng thời gian, tổng thu thập tiền mặt 10 hoặc 20 nhân dân tệ, làm được gì? Cho tiền hoa hồng sao! Mức lương 6.000 tệ hàng tháng làm ở công ty Thẩm Phương đều bị tôi lãng phí vào những thứ phù phiếm vô nghĩa.

Ăn xong, ra ngoài, bảo vệ mở cửa, xoẹt, 10 tệ bay đi. Người dắt xe lái ô tô đến, xoẹt, 20 tệ đưa họ. Đương nhiên, tôi cũng biết rằng tiền boa trong các tiệc làm ăn lớn đều do bố tôi và Ji Shang chi trả, tôi nào có thề trả nổi.

Đi hát karaoke, có khi giá một em “đào” là 300 đến 500, khi giá cao ở mức này, đương nhiên câu lạc bộ sẽ không phải kiểu “vui tai vui mắt” như mọi người vẫn nghĩ. Nếu bạn muốn “tiếp xúc vật lý”, xin lỗi chứ, không được đâu, khi các cô gái đã quen, cùng lắm các cô chỉ cho nắm cái tay rồi thôi. Nếu như thích lắm rồi, bạn phải thêm số 0 đằng sau tiền boa, giá khởi điểm thôi, còn tiếp theo sẽ thảo luận sau. Lúc đó, tôi cũng đã được thấy tận mắt thứ gọi là “khát khao vô tận“. Tôi đã thấy rất nhiều cô gái có ngoại hình khá đẹp và ăn nói rất nhẹ nhàng, ngồi đối diện với các ông trong bộ quần áo lịch sự quy cách giống như tôi, nếu quan sát kỹ quần áo, nhãn hiệu túi xách hoặc là cách cư xử của họ, sẽ rất dễ cho rằng họ là tiểu thư, hoặc là nhân viên văn phòng, nữ nhân viên quan hệ công chúng.

Nhưng, dù bạn có ngạc nhiên và thở dài bao nhiêu đi chăng nữa thì thực tế vẫn nói cho bạn một sự thật rằng, cô ấy là “gái”, và thu nhập của những người hành nghề mại dâm này... haha, xấu hổ quá, thu nhập của họ còn nhiều hơn tiền lương của tôi bây giờ. Đó là giá thị trường năm 2003.

Lúc đó tôi cứ rầu rĩ, kiếm tiền thì cũng được thôi, nhưng tại sao kiếm được nhiều vậy mà vẫn chưa quay đầu hoàn lương chứ?

Bố tôi rất hiểu, ông thở dài: “Lòng tham, thật đáng sợ.”

Khi ông ấy nói câu này, dường như tất cả chúng tôi đều thở dài cùng lúc.

Tuy nhiên, lúc đó tôi vẫn cho rằng lòng tham của tôi khá có chừng mực. Tôi đã thỏa thuận được với Ji Shang, sau khi chốt đơn, tôi đòi phí giới thiệu. Tôi đã đưa ra một con số (do tôi tự tính). Một phần trả lại những gì lúc đầu bố tôi cho, một phần cho mẹ dưỡng lão, phần còn lại để dành cho việc mua một căn nhà tầm trung cho tôi và bạn trai, nếu như mẹ tôi nhất quyết muốn sống chung, thì để lại một khoản sinh lời vậy.

Lúc đầu Ji Shang than phiền nói, làm gì mà cao thê? Lúc đó tôi cười mỉa mai: “Chú à, chú cũng biết đấy, cháu đây không có bản lĩnh gì, chỉ là thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều.” Nghe xong, Ji Shang không nói thêm gì nữa, chỉ nói rằng, nếu đưa cũng không thể đưa ngay được, vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Tôi nói, được, cháu cũng không vội, chỉ là, con người cháu nói được làm được, cháu không bịp chú, chú cũng đừng coi cháu là trẻ con.

Ji Shang vội nói, đâu có, đâu có, cháu là người tài không đợi tuổi. Nghe chú ấy nịnh hót như vậy, khỏi phải nói, tôi oai như cóc. Thật ra, qua tuổi 20, IQ của một người chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả.

Đôi khi tôi cũng cãi nhau với bạn trai, nhưng thường chỉ là những cuộc cãi vã chớp nhoáng. Sau này, không biết bắt đầu từ khi nào, đôi khi bạn trai sẽ vòng tay qua ôm tôi, nói: “Em yêu, chẳng phải chúng ta cứ bình yên sống như vậy rất tốt sao? Đâu nhất thiết phải nổi bật hơn người?”

Tôi hất tay anh ra, nói với giọng mũi: “Bây giờ đã có ý nghĩ thụt lùi, khi anh đến 40 hay 50 tuổi, chắc em sẽ phải ra quầy bán cờ tướng bên đường tìm anh về nhà ăn cơm mất.”

Cách anh ấy nói khiến tôi có chút sợ hãi. Tôi nghĩ mình nên tiết chế hơn một chút. Vì nếu như họ gặp nhau, tôi cũng nên nhân cơ hội lui về phía sau một bước để tránh rắc rối, đây, cũng là một tội lỗi...

Tôi nghĩ, có lẽ suy nghĩ này của bạn trai bắt đầu từ khi tôi xin visa. Có thể anh ấy lo anh sẽ bị đá khi tôi xin được visa lao động. Ôi, tôi đâu phải một người như vậy, 9 năm rồi mà anh vẫn không hiểu tôi.

Tuy nhiên, việc chính thức xin visa lao động đã gây xôn xao trong ngôi nhà yên bình của tôi.

Không chỉ bạn trai tôi, mà cả mẹ tôi cũng hầu như ngày đêm nói về chuyện đó, họ cứ nghĩ tôi sẽ sống những ngày tháng thế nào nếu xin được visa? Và rồi lại nghĩ, nên kháng cáo thế nào nếu tôi từ chối? Họ vô cùng lo lắng, nhưng tôi lại khá bình tĩnh, tôi cười nói: “Mẹ, mẹ đây là đang muốn con đi, hay mẹ không muốn?”

Mẹ tôi thở dài: “Mẹ chỉ mong con sau này thành tài, có cuộc sống tốt đẹp. Ôi, mẹ cũng không biết nữa, không biết lần xuất ngoại này là phúc hay là hại.”

Tôi an ủi mẹ: “Không sao đâu, mẹ đừng lo lắng, A Tổng đã nói về vấn đề visa, chắc là không sao đâu, chẳng may có chuyện gì, trường ông Scot bên đó cũng đã giúp con tìm được vài công việc, đều không mất tiền, hơn nữa con cũng có quan hệ mà. Đợi đến cuối năm hoặc muộn nhất là năm sau sẽ có tin, đến lúc đó con sẽ xin du học tiếp, dù sao cũng không tốn tiền, vừa không giống như đi học, vừa có thể học thêm bằng cấp.”

Mẹ tôi vỗ nhẹ vào tay tôi, xúc động khen tôi: “Con, thực sự đã nên người, suy nghĩ thấu đáo hơn cả mẹ. Tốt quá.” Nghĩ một lúc, lại nói: “Con cũng nên nghĩ cho Hiểu Quân, đừng để đến lúc hai đứa có khoảng cách lớn quá. Con phải mạnh mẽ, mẹ biết, thực ra cậu ấy là một đứa tốt...” Mẹ vẫn muốn nói, nhưng tôi cười và ngăn bà lại: “Chuyện này mẹ đừng lo, con sẽ không vong ơn bội nghĩa, nếu anh ấy có bản lĩnh, con sẽ được hưởng phúc của anh ấy, nếu anh ấy không gánh được, thì con có bản lĩnh, con sẽ nuôi anh ấy. “

Khi tôi nói câu này, tôi thực sự đã nghĩ như vậy. Tôi không nghĩ đàn ông phải mạnh mẽ hơn phụ nữ, ai kiếm được tiền thì nuôi gia đình. Bình đẳng giới mà.

Có một khoảng thời gian tôi rất tự hào về ý thức cầu tiến của mình, nhưng sau này khi yêu đương với Thẩm Phương, tôi mới biết hoá ra tôi chỉ là một người theo chủ nghĩa bản thân.

- --------

17-12-2006 - 11:59:40

Tôi có gọi cho chị trước khi viết, nhưng Lãnh Đạo vẫn không nhận điện thoại.

Thế là, tôi nhanh trí gửi tin nhắn cho chị, sau đó tiếp tục viết bài. Quả nhiên, không lâu sau có cuộc điện thoại tới, chị gầm lên như sắp khóc tới nơi, nói: “Em mau nói, có ý gì.”

Tôi vội nói: “Em có ý gì đâu, chỉ để có thể liên lạc được với Lãnh Đạo thôi.”

Lãnh Đạo giận đùng đùng, tôi vội dỗ dành rất lâu, lúc đó chị mới sụt sịt nói: “Vừa đi xăm về thì nhận được tin nhắn, đúng là đen đủi.”

Tôi nghe xong bèn thấy đau lòng, vội nói, em không trêu chị nữa, chỉ vì muốn liên lạc được với chị thôi, sau này chị cứ coi mấy tin nhắn đó của em là vớ vẩn là được.

Sau đó, chị không giận nữa, tâm trạng tôi cũng tốt lên nhiều.

Tôi phải làm sao đây? Lẽ nào chị đi xăm thật sao?

Đi đây.... sầu quá phải đi ngủ đây....

18-12-2006 - 08:16:33

Hi ngại quá, buổi chiều vừa đi chạy bộ cùng anh bạn người Ấn Độ, về nhà tắm rửa rồi ngủ đến giờ mới dậy.

Nghe Lãnh Đạo nói xăm đau không chịu được, nhưng được lãi bao nhiêu là lời an ủi, ban nãy gọi điện thấy chị đắc ý lắm, cũng rất ngoan không đi ra ngoài high, chỉ ở nhà xem TV, kêu là chương trình đó chán ngắt. Bây giờ tôi cũng thấy cô gái này đúng là rất đáng yêu, tính nết kỳ cục có chút buồn cười, kiểu vừa được nghe dỗ dành mà quay phắt đi đã thấy lật mặt, sau đó lại trở nên vui vẻ, khiến tâm tình tôi rất vui.

Vừa xem Võ Lâm Ngoại Truyện, thật ra tôi đã xem vài lần rồi, các bạn thích nhân vật chính nào trong phim?

Cá nhân tôi rất thích bà Đông Tương Ngọc, tôi nhớ rằng mùa hè khi mẹ về, bà cứ thấy tôi há miệng ra cười trước TV một cách rất kỳ dị. Sao bà ấy lại diễn hay đến thế không biết, thật đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy Tương Ngọc xuất hiện, tôi lại nghĩ, nếu tôi là một người đàn ông, sẽ thật may mắn biết mấy khi tìm được một người như vậy làm vợ.

Tiếp theo là Lã Tú Tài, lần nào nghe anh ấy nói tiếng Trung Anh nửa mùa là cười muốn nội thương.

Những nhân vật còn lại không có cảm xúc gì mấy.

Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu như Thẩm Phương cũng đáng yêu như Tương Ngọc thì hay quá, nhưng mà, thôi được rồi, chị ấy cũng đã rất đáng yêu, tôi không đòi hỏi nhiều.

Còn về việc chị ấy xăm gì, ở đâu, chị nói là bí mật, không tiết lộ.

Không nói thì thôi, sớm muộn gì cũng biết, tôi cũng lười đoán.

- --------

Tôi có thể mạnh mẽ hơn anh, nhưng tôi sẽ rất để ý nếu anh mạnh mẽ hơn tôi. Có lẽ đó là lý do mà tôi và bạn trai ở bên nhau lâu như vậy. Tính cách của chúng tôi khá là bổ sung cho nhau.

Có lẽ cũng vì cảm thấy tôi và bạn trai bổ sung cho nhau, nên tôi luôn âm thầm coi anh như một người bạn tâm giao trong cuộc sống.

Dù đôi khi vì bản thân tôi kém kiềm chế, nên khi tranh cãi thường tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, buông lời tổn thương đến vô cùng. Nhưng, làm tổn thương người khác vẫn không phải thủ đoạn lợi hại nhất, nếu thực sự muốn nói về con át chủ bài của tôi, đó chính là bạo lực lạnh.

Thật ra tranh cãi là một hình thức giao tiếp, và đương nhiên đó là một cách kém hiệu quả.

Thật ra việc hai người cãi nhau không đáng sợ, vì chí ít cả hai bên đều đang cố gắng bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ trong lòng, chí ít, đôi bên vẫn để ý đến sự nhìn nhận và bao dung của đối phương, nhưng bạo lực lạnh thì không như vậy. Khoác lên mình vẻ ngoài nhìn có vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong nhất định phải khiến đối phương cảm thấy một loại áp lực luôn hiện hữu. Khi đối phương mong muốn được giao tiếp, nhìn thì có vẻ như không đáp lại, không từ chối, nhưng lại khiến đối phương cảm thấy rằng bạn đang tỏ ra khinh thường, thờ ơ và chán ghét anh ta.

Tôi không tranh cãi với anh ấy, tôi cũng không buồn biết mọi thứ về anh ấy. Lúc nãy có người nói, cách tôi đối xử với Thẩm Phương là thủ đoạn mềm dẻo, giết người không thấy máu. Tôi nghĩ, so với mối quan hệ của tôi với bạn trai, tôi luôn luôn “mềm mỏng” với Thẩm Phương.

Vào tháng cuối cùng của năm đó, vào đêm trước khi tôi rời Trung Quốc. Tôi và bạn trai luôn ở trong tình trạng này.

Xin lỗi, nói đúng hơn, chính tôi là người đã luôn bạo lực lạnh với anh ấy. Nguyên nhân là gì, tôi thực sự không thể nhớ được.

Có vẻ như ngòi nổ là nên về nhà bố mẹ anh ấy hay về nhà tôi sau khi ăn tối trên phố. Lúc đó vẫn chưa thật sự xảy ra chiến tranh, chỉ là có chút khó xử, sau đó ai về nhà nấy, mỗi người về với mẹ của mình.

Dường như kể từ hôm đó, giữa chúng tôi luôn không hề hết căng thẳng, cãi nhỏ, cãi to, cãi đi cãi lại. Sau đó, tôi không thể chịu đựng được nữa, hoặc có thể nói tôi đang ở trong tình trạng suy sụp. Sau đó, với bất cứ điều gì anh ấy nói, tôi đều lạnh nhạt cho qua.

Anh ấy đã từng rơi nước mắt trước sự hờ hững của tôi, hỏi tôi: “Em à, em đối xử với anh như vậy, có phải vì em đã thích người khác hay sao?”

Khi nghe câu đó, tôi thực sự vô cùng vô cùng coi thường anh ấy. Tôi nghĩ, việc anh ấy nghĩ sự thờ ơ của tôi đồng nghĩa với việc tôi thay lòng đổi dạ, quả đúng là một sự xúc phạm quá lớn với tôi, và cũng cho thấy nhân cách thấp kém của anh ấy.

Khi đó, vì thời thơ ấu tôi đã có những trải nghiệm này, nên tôi vô cùng hận thù hành vi vong ơn bội nghĩa về mặt tình cảm. Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy những điều như thế này. Nếu không, tôi thực sự hận không thể bóc phốt Trần Tư Mỹ hay Phan Kim Liên. Theo tôi, ở góc độ vĩ mô, chuẩn mực đạo đức tuyệt đối phải vượt lên trên tình cảm. Từ ý thức chủ quan, con người dùng các chuẩn mực đạo đức để kiểm soát cảm xúc của bản thân - thứ xuất phát từ bản chất của động vật, đây là điểm khác biệt cơ bản nhất giữa con người và động vật.

Bạn có thể nói rằng bạn “không thể cưỡng lại sự cám dỗ” hay đây chỉ là “bồng bột nhất thời”, nhưng đừng mở miệng ra nói đó là “tình yêu”, nhảm nhí. Lúc mới bắt đầu, không phải bạn cũng hứng thú như với người trước như vậy hay sao? Một khi đã hứa, sao lại có thể ngoảnh mặt quên đi ngay? Nếu mọi người nói lời mà không giữ lời, vậy thì cái mồm của họ cũng chỉ như rãnh ngang gan, có thể ra, có thể vào, cũng có thể đánh rắm. Trong cuộc đời này, một người được phép thích nhiều người, ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp, đó là điều bình thường. Tuy nhiên, nếu chỉ vì thích người sau mà đá người trước đi, đó không phải là điều con người có thể làm. Nếu như ban đầu bạn nói với người đó rằng bạn sẽ bên họ cả đời, thì hãy quay đầu và sống chân thành cả đời này kiếp này, đợi đến kiếp sau, bạn sẽ có thể sống lại những giấc mơ xưa với tình yêu mới.

Tôi đã từng nói những lời này trong tim và ngoài miệng không biết bao nhiêu lần, nói với bản thân và với người khác. Tôi rất hãnh diện về “tình yêu cao cả” của mình, và cũng rất tự hào vì có người đồng tình với quan điểm của tôi.

Nhưng khi nói những lời này, tôi cố tình né tránh bóng dáng của Thẩm Phương trong tim tôi. Có vẻ như, nếu xuất hiện bóng dáng chị, những lời phát biểu hào phóng của tôi sẽ biến thành một đống vải rách bọc chân của thời đại mới, còn tôi, cũng sẽ trở thành một Nhạc Bất Quần giả nhân giả nghĩa khác.

Lúc đó, tôi đã tự giải thích cho bản thân mối quan hệ của tôi với Thẩm Phương, sau đó rút ra kết luận cuối cùng, là tôi không phản bội bạn trai tôi.

Tôi duỗi các ngón tay tự an ủi mình, trước hết, tôi và Thẩm Phương, ít nhất tôi không nghĩ rằng tôi có nảy sinh tình cảm chân thật nào đối với chị ấy. Thứ hai, tuy chúng tôi đã phát sinh “quan hệ da thịt”, nhưng dù sao chúng tôi đều là phụ nữ, nên không có chuyện ai lợi dụng ai.

Trong phòng tắm, ai mà chưa từng thấy mông trần của ai. Cuối cùng và cũng là điểm mấu chốt nhất mà tôi nghĩ lúc đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi bạn trai vì chị ấy, dù cho chị ấy giàu có, xinh đẹp và chu đáo.

Vì vậy, giữa tôi và chị ấy, cùng lắm chỉ là một màn “hoa trong gương, trăng trong nước“. Trước khi bức màn được mở ra, bài hát đã kết thúc. Vì vậy, chính xác mà nói, có thể là một giấc mơ xuân được dựng thành hiện thực, là một giấc mơ xuân với một người phụ nữ

Tóm lại, tôi vẫn là một thanh niên tốt, luôn giữ lời hứa và giữ tình yêu.

Có lẽ vì vậy mà lúc đó, tôi coi trọng sự cam kết hơn rất nhiều thứ. Tôi yêu cầu bản thân phải nói được làm được, cũng như không cho phép người khác lật lọng với tôi.

Nhưng bạn trai của tôi là kiểu mà tôi càng khó chịu điều gì, anh ấy càng cố chấp bấy nhiêu. Khiến cho chủ đề cãi vã nhiều nhất là về việc anh ấy luôn ra ngoài chơi mạt chược.

Chưa kể lúc đó tôi đang định làm một kế hoạch lớn, anh ấy mới còn trẻ mà đã mê muội mạt chược, chắc cũng phải khuyên thôi.

Bản thân anh ấy cũng biết điều đó không tốt, luôn mồm hứa đi hứa lại sẽ không chơi nữa, sẽ luyện tiếng Anh thật tốt, chờ kỳ thi tuyển sinh thạc sỹ vào năm sau.

Tuy nhiên, lúc nào cũng vậy, tiếng hứa hẹn còn chưa chạm đất, đã thấy anh ấy lại nhảy đi chơi.

Bây giờ nhìn lại, thành thật mà nói, anh ấy không thực sự chơi mạt chược, mà chính là đánh bạc, mỗi lần là một đồng hào, chơi cả tối cũng thắng thua đến vài tệ.

Thật ra, chìa khoá để tạo nên thói quen này chính là nhàn rỗi. Công việc ở bệnh viện cứ ổn định tuần tự mà tiến, bạn gái thì đi xa quanh năm, gặp nhau thì ít mà nhớ thì nhiều.

Nếu anh ấy là một người lăng nhăng, anh đã có thể đi tìm gái để giải trí. Sau tất cả, anh ấy đúng là một đứa nhóc thật thà không có nhiều triển vọng. Nên anh ấy chỉ có thể tìm đến mạc chược để giải trí, nhưng vẫn không dám chơi lớn vì sợ dính vào cờ bạc. Nhưng dù có như vậy, anh vẫn bị tôi của hồi đó mắng đến không ngóc đầu lên được. Mắng đến nỗi mẹ tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mẹ mắng tôi trước mặt anh: “Cảnh Minh, con đừng tưởng bây giờ con có chút thành tựu đã đòi bới lông tìm vết người khác, không phải nó chỉ chơi mạt chược thôi sao, chơi thì có sao? Mẹ cũng chơi đây này... vận động tay và khối óc càng nung đúc tâm trí chứ sao... “

Tôi sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ lại còn bênh anh ấy...”

Mẹ tôi trừng mắt: “Đúng vậy, Tiểu Quân ham chơi lơ là việc học là không đúng, nhưng con phải ăn nói cẩn thận, nói lý cũng phải lựa lời mà nói. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không được lên mặt phê bình người khác như thế. Hơn nữa.” Mẹ duỗi ngón tay ra và chỉ vào tôi, làm tôi sốc đến nỗi lông gà dựng đứng lên, vô thức cảm thấy tiếp theo là một trận mắng đến long trời lở đất. Mẹ tôi ngừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Sau này phải chú ý cách nói năng cho mẹ.”

Tôi không can tâm ngậm miệng lại, tôi không hiểu, việc yêu cầu anh ấy tốt lên là sai sao? Ngay cả khi giọng điệu của tôi có vẻ hơi nặng nề, người mẹ thân yêu của tôi ơi, không phải hồi đó (thật ra là cả bây giờ) mẹ cũng dữ với con như vậy sao?

Tôi tức giận đùng đùng, bước vào phòng. Tôi nghĩ, giữa tôi và bạn trai, mẹ tôi luôn bênh anh ấy.

Nhưng hồi đó trong lòng tôi cũng rất hiểu lý do tại sao tôi có thể cãi nhau với bạn trai cả ngày về những vấn đề vặt vãnh, thực ra đều có liên quan đến “hàng mạt chược“.

Kể từ khi tôi bắt đầu tự biên tự diễn “bộ phim Hồng Kông - Đài Loan” này, trái tim tôi luôn lơ lửng trên đầu và vắt chưa bao giờ trở về vị trí ban đầu. Sau này, khi xem bộ “Infernal Affairs”, tôi cảm thấy mình có thể hiểu được các nhân vật trong đó, vì bản thân tôi cũng như vậy. Tất nhiên, phẩm chất tôi vẫn kém xa so với các nhân vật chính trong phim, chẳng những tôi đa nghi, lo âu, lại còn có thói mất ngủ không sửa được.

Tôi trở nên cổ quái trong tính cách, rất thích nắng mưa thất thường. Nhất là khi ở Thượng Hải, thỉnh thoảng vừa xóc túi bánh bao hấp chiên vừa ngâm nga một bài hát trên đường về nhà, về đến nhà mở cửa vào phòng, định đặt chiếc giấy lót bánh bao lên bàn, trời lạnh quá, run tay, chà sát rất lâu mà không mở nổi tờ giấy ra. Sau đó tôi liền có thể không một chút do dự nào mà ném cái túi xuống đất, rồi dùng hai tay xé tờ báo, vừa xé vừa điên cuồng chửi thề: “Đ** mẹ, mày tách ra cho tao, tách ra cho tao!” Để rồi đến cuối cùng, tự tôi giương mắt nhìn những mảnh vụn rơi vãi trên mặt đất, hèn hạ hỏi chủ nhà cho mượn cái chổi quét rác, rồi quay lại quét dọn nền nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.